Trong căn phòng lớn nhất của chiếc du thuyền sang trọng, Lập Thế Khang bình thản ngã lưng vào chiếc ghế tựa ở bàn làm việc. Gương mặt anh lạnh lẽo, không biểu lộ một chút cảm xúc, nhắm mắt nghe giọng nói phát ra từ phía màn hình máy tính:
“Cậu chủ, chuyện này anh phải ra mặt giúp tôi rồi. Cái tên Lâm Cát Vũ đó nó như con chó bám riết lấy tôi không tha. Bao nhiêu năm qua vụ làm ăn nào của tôi nó cũng nhào vô phá hoại. Lúc cài gián điệp, lúc lại đưa tin cho đám cảnh sát tới vây bắt. Tôi cùng đường mới cúi đầu quy thuận ngài. Nay có cơ hội tốt để giết hắn thì người của ngài lại ra tay cứu hắn. Cậu chủ làm như vậy coi được sao?”
Lập Thế Khang im lặng nghe hắn xả nỗi lòng, bàn tay anh nhẹ nhàng xoa xoa mi tâm, điềm tĩnh hỏi lại: “Jackson, nói hết chưa?”
Jackson nghe xong liền hạ giọng tiu nghỉu nói: “Mong cậu chủ anh minh giúp bang The Ring của chúng tôi lấy lại mặt mũi.”
Lập Thế Khang lúc này mới mở mắt ra, hai mắt anh long sòng sọc đỏ hoe dọa cho Jackson sợ hãi. Mặc dù chỉ là nói chuyện qua mạng nhưng hắn cũng bị cái uy của Lập Thế Khang dọa cho run cầm cập.
Lập Thế Khang khó chịu phun ra một câu: “Biết người của ta ở đó, ngươi còn dám ra tay hả?”
Jackson vội xua xua tay phủ nhận: “Không có, cậu chủ, oan ức quá! Biết cô Amy lượm thằng nhãi đó về tôi chẳng dám đến phòng làm phiền. Dù người của tôi bị cảnh sát tóm tôi cũng chỉ dám nhịn. Tôi làm sao có cái gan dám động vào người bên cạnh ngài. ”
Lập Thế Khang nghiến răng ken két. Từ bên kia màn hình Jackson nghe đến đâu hãi hùng đến đó.
“Vậy sao? Từ lúc nào mà ngươi trở thành người biết đạo lý như vậy?” - Giọng anh lành lạnh khinh khỉnh nói ra khiến đối phương không đoán được ngụ ý của anh.
Từ màn hình bên kia, Jackson khéo léo hạ mình nói tiếp: “Cậu chủ soi xét, từ lúc chúng tôi quy thuận ngài thì cái gì cũng nghĩ đến Lập bang trước tiên.”
“Câm miệng! Đừng giở trò trước mặt ta. Các ngươi không dám đối đầu trực tiếp với Amy cho nên chỉ có thể giả vờ để cảnh sát tóm một mớ rồi yên lặng chờ cô ấy lơ là mà bắn lén. Còn gan đến mức động tay vào ca nô của Lâm Cát Vũ. Ngươi biết Amy đi cùng hắn nhưng vẫn không coi ta ra gì mà hạ luôn hai người. Jackson, cái gan của ngươi cũng to lắm.” - Lập Thế Khang chậm rãi phân tích chỉ đúng những điểm trọng yếu khiến Jackson xanh mặt. Điều Jackson trước giờ lo sợ nay đã đến lúc đối mặt.
Trước uy thế cường hãn của Lập Thế Khang hắn chỉ có thể chống chế: “Cậu chủ soi xét, Cô ấy là thuộc hạ của ngài, chúng tôi cũng là bang quy thuận ngài. Đáng ra là người một nhà, tự nhiên cô ấy lại quay đầu cứu kẻ địch. Chúng tôi cũng thật hết cách.”
Lập Thế Khang nghe đến đây thi càng thêm tức tối, anh gầm giọng mắng Jackson: “Hết cách là có thể ra tay với người bên cạnh ta mà không cần nghĩ đến hậu quả hả?”
Jackson bị hỏi khó thì cúi đầu không dám nhìn vào mặt của Lập Thế Khang, tuy nhiên hắn vẫn cố chống chế: “Giữa bang The Ring hùng mạnh và một sát thủ nhỏ bé, chắc ngài sẽ không vì cô ấy mà hủy hoại chúng tôi chứ?”
Lập Thế Khang nghe cái giọng khốn kiếp của Jackson thì không muốn nhiều lời với hắn nữa. Vốn dĩ chuyện của hắn và Lâm Cát Vũ anh không quan tâm nhưng vì hắn đã quy thuận Lập bang cho nên anh vươn tay ra hỗ trợ hắn thị uy với cảnh sát và dằn mặt bang Đoàn Lâm của Đoàn Nam Phong. Điều anh không ngờ đến là Amy dù được anh cho rất nhiều tiền đi nghỉ nhưng vẫn vì ham giá rẻ mà chọn khu nghỉ dưỡng này để lưu lại và phá hỏng kế hoạch của Jackson. Nghĩ đến đây anh liền chậc lưỡi: “Phụ nữ muôn đời đều ham mê giảm giá.”
Nhưng dù là vậy thì bọn khốn này cũng không được phép ra tay với cô ấy. Nay không biết hối lỗi còn dám đặt mình ngang hàng với Amy. Đúng là chán sống.
Lập Thế Khang khép đôi mắt hẹp dài, nhếch môi cười thong thả đáp: “Jackson, ngươi lầm rồi. Cả đám ngu si các người đều không bằng một ngón chân của Amy. Đối với ta mà nói, không ai có thể thay thế được Amy nói chi là dám nghĩ đến chuyện đổi chác. Biết được lời trong lòng của ta, ngươi cũng không còn sống thọ bao lâu đâu.”
Lời vừa dứt, Lập Thế Khang liền ấn nút “enter” trên bàn phím của mình. Một viên đạn từ cửa sổ phòng ngủ của Jackson ở khu nghỉ dưỡng Taki bay xoáy vào ngay thái dương của hắn. Trong tích tắc, máu hắn bắn ra khắp màn hình máy tính. Miệng hắn rung rung như muốn nói điều gì đó nhưng đã quá muộn. Trong đáy mắt của hắn, sự sợ hãi vẫn chưa kịp tan đi.
Lập Thế Khang lắc đầu đóng máy tính lại rồi bước lên boong tàu. Những việc về hòn đảo Rarotonga đã không còn quan trọng nữa. Jackson có đến hòn đảo đó hay không chỉ còn là thắc mắc của riêng Lâm Cát Vũ. Còn đối với Lập Thế Khang hay ngay bản thân Jackson đã không còn quan trọng nữa.
Con tàu vẫn băng băng đi về hướng đảo Mangaia. Chỉ vài chục phút nữa, con tàu sẽ cập cảng hòn đảo xinh đẹp Mangaia. Nước biển buổi sáng trong xanh một màu xanh ngọc bích, mặt trời vừa qua đỉnh đầu chiếu rọi những tia nắng vàng ươm ấm áp lên boong tàu, cảnh vật nhìn qua có vẻ nên thơ dịu dàng nhưng chẳng ai biết lòng anh lúc này cô đơn đến mức nào.