Tinh Vân lắc đầu: “Không, tôi không muốn ở đây. Tôi muốn về nhà.”
Cao Thừa Hiên nâng cằm nàng lên, hai mắt nàng như hai ngọn thác ròng ròng nước mắt, mỉ lệ vô cùng: “Em không thích nơi này sao? Điều kiện không bằng biệt thự của nhà em sao? Ai phục vụ em chưa tốt, tôi sẽ bóp chết kẻ đó.”
Tinh Vân hoảng sợ lắc đầu: “Không có, mọi thứ rất tốt. Chỉ là tôi nhớ nhà, muốn về nhà.”
Đôi mắt Cao Thừa Hiên trở nên băng lãnh: “Nhớ nhà sao? Em là đang nhớ nhà hay nhớ cái tên Đoàn Nam Phong đó?”
Cao Thừa Hiên nhắc đến Đoàn Nam Phong khiến tim Tinh Vân ngừng lại một nhịp. Phải, nàng nhớ anh, nhớ da diết, nhớ giây phút cuối bên anh trước khi con tàu gặp nạn. Giây phút hoa lệ đẹp đẽ của nàng và Nam Phong hiện lên trong trái tim nàng. Nếu không có cái tên này xuất hiện thì một nhà ba người của nàng vui vẻ biết bao nhiêu.
Không thấy Tinh Vân nói gì nhưng ánh mắt xa xăm vời vợi khi nghĩ về người đàn ông khác khiến hắn không chịu được: “Tinh Vân, tôi cấm em, cấm em nghĩ về người đàn ông khác. Trong lòng em từ nay chỉ được phép nghĩ về một mình tôi thôi.”
Tinh Vân bị hắn kéo về với thực tại. Nàng mơ hồ không hiểu vì sao cái tên này nói những lời này với nàng. Hắn nói vậy là ý gì? Giọng điệu này rất quen thuộc. Cái kiểu bá đạo làm cha thiên hạ này rất quen. Hình như đàn ông có tiền, có sắc đều như vậy. Tự cho mình cái quyền ép buộc suy nghĩ và khống chế tình cảm của người khác.
Tinh Vân chưng hửng nhìn người trước mặt, ấp úng hỏi: “Anh nói vậy là có ý gì? Tôi nhớ vị hôn phu của tôi là sai hả?”
Ba tiếng “vị hôn phu” rời khỏi miệng nàng ngọt ngào đến vậy khiến hắn nổi điên tiếng lại túm lấy tay nàng kéo nàng vào người, ôm chặt lấy nàng.
“Bỏ ra, Tiến! Mau bỏ tôi ra. Anh làm gì thế?” Tinh Vân nhăn nhó, vùng vẫy, gào thét khỏi người Cao Thừa Hiến nhưng hắn không có ý định buông nàng ra. Đôi tay rắn chắt cường tráng giữ chặt nàng trong lòng. Hắn cúi xuống áp cằm vào vai nàng, giọng nói lạnh như băng: “Những ngày ở trên tàu nhìn em và hắn quấn quýt bên nhau, tôi đã không thể chịu nổi. Tinh Vân, tôi nói cho em biết, em chỉ có thể là của tôi. Lâm Thiên Vũ, Đoàn Nam Phong hay Hoàng GIa Khiêm cũng đừng mong có được em.”
Tinh Vân há hốc mồm nhìn hắn, ánh mắt sợ hãi pha lẫn kinh ngạc: “Anh nói gì vậy? Chúng ta trước nay chưa từng quen biết. Tôi không biết gì về anh cả. Sao anh lại nói ra những lời như vậy?”
Giây phút yên lặng trôi qua, Cao Thừa Hiên nhìn sâu vào ánh mắt nàng. Hắn như bị đôi mắt đẫm lệ, không có đáy của nàng hớp hồn. Giọng nói của hắn càng lúc càng thấp, bản thân như không thể khống chế được chính mình: “Tinh Vân, tôi thích em. Lần đầu tiên nhìn thấy em tôi đã thích em rồi. Càng ngày càng si mê em. Hãy ở lại bên cạnh tôi. Cả đời này cũng đừng rời đi. Tôi hứa sẽ không tìm ông em trả thù nữa. Được không?”
Tinh Vân lập tức lắc đầu: “Không được. Tôi không yêu anh. Người tôi yêu chỉ có anh ấy thôi. Anh mau thả tôi ra.”
Cao Thừa Hiên tính tình không điềm tĩnh như Đoàn Nam Phong càng không có chút nhẫn nại. Xưa nay chuyện hắn muốn chưa bao giờ là không được. Phụ nữ mà hắn muốn càng không có chuyện nói không với hắn. Cho nên khi nghe Tinh Vân thẳng thắn cự tuyệt thì hắn cảm thấy bị sốc. Thẹn quá hóa giận, hắn liền ra tay chiếm đoạt nàng.
- ------------
Hi các bạn, bạn nào muốn hiểu về nội dung bộ này thì các bạn phải đọc phần I Thiên Kim bạc tỉ (link dưới đây).
http://santruyen.com/thien-kim-bac-ti.html?preview=1
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Đừng quên bấm đề cử để ủng hộ cho cảm xúc của mình thăng hoa để ra truyện đều đều nhé!
Cám ơn các bạn!
Like page của mình để cập nhật nhanh nhất truyện của mình nhé.
https://www.facebook.com/pg/Paper-Cranes-stories-Những-câu-chuyện-của-Hạc-Giấy-1088494004690757/posts/?ref=page_internal