“Rốt cục cô có bao nhiêu là trò để quậy hả?” - Lâm Thanh nhíu mày khó chịu mắng.
Lưu Uyển Linh đeo ngay cho mình khuôn mặt không bao giờ bị tổn thương, thong thả ung dung bước đến bên cạnh anh, bàn điều kiện: “Nhìn anh vất vả ra ngoài kiếm phụ nữ, tôi thấy không nỡ.”
“Cô...” - Lâm Thanh vừa ú lên một tiếng thì Lưu Uyển Linh lại ngăn lại: “Hay để tôi thử một chút cho anh đánh giá xem tôi đi làm gái gọi thì có hơn cô ta hay không?”
Lâm Thanh sững sờ khi nghe thấy ý nghĩ bạo gan này từ miệng của Lưu Uyển Linh.
“Nếu cô ta thực sự đi làm gái gọi thì sao?” - Anh không dám nghĩ nữa cũng chưa kịp có thời gian nghĩ thì Lưu Uyển Linh đã trổ hết tài nghệ ra với anh.
Điều mà anh nhìn thấy bây giờ chỉ là đỉnh đầu của cô. Từ trong tấm gương gần đó phản chiếu ra hình ảnh của hai người, một đứng một quỳ. Từng cơn kích động. Không chỉ cô gái tóc vàng kia kinh ngạc, bản thân Lâm Thanh cũng không hiểu hết về cơ thể của mình. Anh phản ứng mãnh liệt trước Lưu Uyển Linh đến mức đôi chân tưởng chừng rắn như thép kia cũng ngã ngồi trên giường. Cái miệng kia của cô vẫn quyết không buông tha mà theo đó trườn lên giường cùng anh.
Lâm Thanh thực sự mệt mỏi sau một hồi với cô gái tóc vàng kia nhưng rất nhanh sau đó dưới sự trêu chọc của Lưu Uyển Linh thì anh lại hồi phục và quay người tiếp tục xâm nhập vào cô. Lưu Uyển Linh hài lòng, nở nụ cười tươi tắn như đóa hoa yêu kiều nhưng tận sâu trong ánh mắt chính là sự căm ghét tên đàn ông này.
“Lâm Thanh, xưa nay chỉ có tôi xem thường kẻ khác. Nay anh dám xem thường tôi thì đừng trách tôi đóng vai ác.”
Lưu Uyển Linh nhìn Lâm Thanh ở trên người mình, từng hồi vận động khiến cô thật hài lòng. Cảm giác tiếp xúc da thịt mềm mại làm Lâm Thanh từng hồi sảng khoái. Anh mê đắm nhìn ngắm cơ thể hoàn mĩ trắng ngần của Lưu Uyển Linh mà từng hồi thở dốc. Cảm giác ở bên trong cô hoàn toàn khác xa cảm giác với người phụ nữ lúc nãy. Có gì đó mê hoặc đến không tự chủ được.
Quả thật Lâm Thanh không tự chủ được bản thân mình, hết lần này đến lần khác bị Lưu Uyển Linh khống chế trong lòng bàn tay đến nỗi bỏ cả cơm tối mà lăn ra ngủ đến bình minh ngày hôm sau.
Ngày hôm sau, Lâm Thanh đi làm về đặc biệt sớm. Trời vẫn còn hửng nắng nhưng anh đã về nhà. Lúc về nhà, anh nhìn thấy Lưu Uyển Linh đang ngồi nói chuyện với hai con thỏ. Lòng anh bất giác dịu đi. Những lúc cô đơn thuần như vậy, anh lại thấy cô khá giống Tinh Vân. Mặc dù hai người họ được ADN chứng thực là không có quan hệ huyết thống nhưng không hiểu vì sao anh vẫn thấy giữa hai người này có nét hao hao nhau. Đặc biệt là những lúc cô ủy khuất giương đôi mắt buồn ra trước mặt anh, nhìn rất mềm yếu không khác gì Tinh Vân ngày trước.
Lâm Thanh bước đến bên cô, từ phía sau vòng tay ra ôm lấy chiếc eo thon của cô. Bộ đồ mặc nhà kín đáo không che nổi sự hấp dẫn của Lưu Uyển Linh. Nhất là đôi mắt long lanh sâu thăm thẳm đặc trưng của phụ nữ Thổ Nhĩ Kỳ như hút lấy linh hồn anh.
Vừa gặp Lâm Thanh, Lưu Uyển Linh liền đổi thái độ, thay đổi luôn nét mặt. Cô nghiêng nghiêng đầu ưỡn ẹo ngã vào lòng anh, bàn tay từng ngón sờ soạng những chiếc cúc trên áo sơ mi của anh rồi len vào khe hở chạm vào da thịt anh.
Lưu Uyển Linh chậm rãi ngẩng gương mặt kiều mị lên, liếc nhìn anh một cái rất tình rồi kéo tay anh vào nhà. Gương mặt Lâm Thanh lộ ra ý cười, ngoan ngoãn theo sự dẫn dặt của Lưu Uyển Linh mà chìm nổi trong bể tình.
Nhiều lúc gần gũi đến mức anh cảm giác cô giống như một phần thuộc về cơ thể mình. Nếu như sau mỗi lần xong chuyện cô không cầm điện thoại bấm giá tiền đưa đến trước mặt bắt anh nhập mật khẩu chuyển khoản thì có khi anh đã nghĩ là hai người họ đang là một đôi yêu nhau hạnh phúc.
Thật ra sòng phẳng như vậy cũng tốt, không ai nợ ai, không ai phải buồn vì ai. Thỏa mãn nhau giây phút nào thì hạnh phúc giây phút đó. Khi ấy Lâm Thanh đã nghĩ như vậy cho nên anh đã không đề cập bất kỳ chuyện yêu đương hay dự định tương lai gì với Lưu Uyển Linh.
Trên kệ sách phía sau bàn làm việc của anh, bó hoa hồng hơn ba năm trước Tinh Vân tặng được anh sấy khô vẫn nằm bất động mà ngạo nghễ ở một ô kệ. Có những thứ tình cảm vốn biết là không được nhưng không thể nào ngăn nó sinh sôi. Chỉ có thể đơn phương mà cất giấu cả đời.
Những ngày sau đó, Lâm Thanh vẫn lúc đi lúc về, chạy đôn chạy đáo thay Đoàn Nam Phong xử lý mọi việc của tập đoàn. Tuy nhiên, những lúc ở Los Angeles, anh thường về nhà sớm và quấn lấy Lưu Uyển Linh. Trên người cô quả thật có một loại thuốc gây nghiện khiến anh càng lún càng sâu. Chỉ có điều, từ cái ngày anh mang cô gái khác về nhà, Lưu Uyển Linh đã không còn xem anh là đối tượng có thể yêu đương nữa. Không kỳ vọng và nghĩ nhiều nữa thì ngược lại thấy nhẹ nhàng.