Tinh Vân nghe xong liền lắc đầu nói: “Ông ngoại à, chuyện qua rồi. Không sao rồi. Ông đừng làm lớn ra nữa được không?”
Ông ngoại Tinh Vân chưa trả lời thì bà nội cô đã lên tiếng: “Không được. Cháu nội duy nhất của nhà họ Cao bị bắt cóc mà chúng ta không làm gì liệu có phải là tạo tiền đề cho bọn chúng giở ngươi hay không?”
“Lâu ngày thấy chị nói một câu hợp ý tôi.” - Ông ngoại cô cũng bồi thêm vào.
Bà Nhã Miên nghe xong cũng chỉ lắc đầu, khẽ nói: “Hôm qua khổ cho cháu rồi.”
Tinh Vân cười cười rồi ngồi xuống bên cạnh bà, lắc đầu nói: “Cháu không sao. Mọi chuyện cũng đã qua đi rồi.”
Bà Nhã Miên nhẹ nhàng vuốt tóc cô, yêu thương nói: “Tinh Vân có tấm lòng lương thiện, cư xử cũng khác với tính tình của ông ngoại và bà nội cháu. Cái này chắc do Kim Minh dạy tốt.”
Mặc dù biết bà Nhã Miên không phải bà ngoại mình nhưng khi ở gần bà, Tinh Vân luôn cảm thấy gần gũi và thân thiết. Cô biết ông ngoại cô kết hôn với bà chỉ là hoàn thành tâm nguyện cho bà nhưng thật lòng mà nói bà đối xử với cô có thừa yêu thương và quan tâm không khác gì bà ngoại ruột thịt đối với cháu của mình. Cho nên, khi cô gọi bà hai tiếng “bà ngoại” thì thuận miệng và dễ nghe biết bao nhiêu.
Lúc này, ba cô cũng lên tiếng: “Tinh Vân, hôm qua Uyển Linh cũng bị bắt cóc cùng con sao?”
Tinh Vân thở dài gật đầu. Nghĩ đến Lưu Uyển Linh cô thấy đáng thương nhiều hơn đáng ghét.
Ông Cao Hiển Minh thấy Tinh Vân xác nhận như vậy thì liền chậc lưỡi nói tiếp: “Thật đáng giận! Cùng lúc bắt luôn cả hai đứa, không biết bọn chúng muốn gì?”
Lúc này Đoàn Nam Phong mới e ngại lên tiếng: “Ba, Lưu Uyển Linh... là do con bắt.”
Mọi người nghe xong liền tròn mắt nhìn Đoàn Nam Phong. Ai nấy đều kinh ngạc trước chuyện này. Riêng ông Cao Hiển Minh thì còn tức đến mức đứng dậy khỏi ghế và nắm lấy cổ áo của Đoàn Nam Phong căng giọng hỏi lại: “Vì sao cậu làm như vậy? Cậu với nó đã ly hôn rồi, tại sao còn không tha cho nó.”
Tinh Vân lúc này thấy Đoàn Nam Phong không nói gì cho nên liền đứng lên từ chỗ bà Nhã Miên chạy đến ngăn ba mình lại: “Ba, chuyện này anh Phong có nỗi khổ của mình. Ba đừng đối với anh ấy như vậy.”
Ba của Tinh Vân thương con gái nên nuốt xuống cục tức, hậm hừ một tiếng rồi ngồi xuống sofa bên cạnh vợ than trách: “Uyển Linh nó đã không còn mẹ. Bây giờ cuộc sống cái gi cũng phải tự lo. Cậu để nó yên đi có được hay không?”
Đoàn nam Phong vẫn im lặng không nói. Anh không muốn ba vợ hiểu lầm nhưng cũng không muốn để Lưu Uyển Linh sống nhưng trước khi ra tay với cô thì anh sẽ xử lý cái gai trong mắt mình bấy lâu nay là Lưu Trọng Thiên. Truyện Đông Phương
Trong đáy mắt anh, chưa bào giờ giấu nổi những toan tính và sắp xếp. Vài lời của ông Cao Hiển Minh không sao làm thay đổi được quyết định của người đàn ông như Đoàn Nam Phong. Mặc dù anh rất yêu Tinh Vân nhưng anh không thể để Lưu Uyển Linh phát tán mẫu virus đó ra bên ngoài.
Đoàn Nam Phong vừa nghĩ đến đây thì Tinh Vân lại lên tiếng: “Ba à, mẹ à, cho con được nói chuyện này.”
Bà Minh dịu dàng điềm tĩnh khẽ gật đầu. Ba cô cũng nhẹ giọng nói: “Con nói đi, ba đang nghe đây.”
Tinh Vân nhìn sang bà nội rồi ông bà ngoại phía kia, cắn cắn môi ít lâu mới dám lên tiếng: “Thưa bà nội; ông bà ngoại và ba mẹ, sỡ dĩ trong vụ bắt cóc lần này con có thể bình an trở về là vì nhờ có Uyển Linh giúp sức. Con cảm thấy em ấy cũng không có gì xấu xa. Chỉ là do suy nghĩ non trẻ cho ênn gây ra nhiều sai lầm. Bây giờ em ấy cũng không đi theo Lưu Trọng Thiên nữa mà chỉ sống một mình. Hay là...”
Tinh Vân nói đến đây thì đã bị bà nội cô chặn lại: “Chuyện này không được. Nhà` họ Cao ta xưa nay chỉ có nuôi dưỡng huyết thống. Con cái của tì thiếp cũng không được bước chân vào cổng lớn của nhà họ Cao chứ nói gì không có chút máu mủ. Ba của cháu bao nhiêu năm qua bị lừa mới nuôi con người ta. Nay cháu lại muốn nó tiếp tục lam chuyện ngu xuẩn nay sao?”
Ông Cao Hiển Minh lúc này cũng lên tiếng: “Chuyện này trước đây ba từng đề cập với bà nội con. Dù sao ba cũng nuôi Uyển Linh từ khi mới lọt lòng cho nên nó ít nhiều cũng giống ta. Chỉ là bà nội con không cho phép vi phạm gia quy. Cho nên ba cũng không dám có ý kiến.”
Tinh Vân lúc này mới đưa mắt nhìn sang cầu cứu mẹ cô. Bà Minh tuy dạy dỗ Tinh Vân rất nghiêm nhưng chưa bao giờ bà không chiều ý con. Thấy con gái cầu cứu mình thì bà liền lên tiếng nói thay Tinh Vân: “Mẹ à, gia đình chúng ta dù sao cũng hiếm con cháu. Tinh Vân lại đi lấy chồng rồi nên nhà cửa hiu quạnh. Nhận Lưu Uyển Linh về nhà cho thêm vui cửa vui nhà cũng đâu có sao?”
Bà nội Tinh Vân nghe xong liền nói: “Làm giấy tờ nhận nó về làm con cháu nhà họ Cao thì tài sản này của cháu nội tôi lại phải chia ra à?”
Tinh Vân lúc này liền lên tiếng: “Bà nội ơi, con không cần tài sản.”