Chị Vợ, Anh Yêu Em

Chương 787: Chương 787: Cuộc chiến cuối cùng (11)




“Cát Vũ. Em....” - Đoàn Nam Phương chặn lời anh, muốn nói gì đó nhưng lại không thể nói nên lời.

Lâm Cát Vũ cười nhạt rồi nói tiếp: “Em không cần giải thích với anh. Trong lòng em như thế nào thì chỉ có em hiểu rõ. Anh không muốn ép em, cũng không muốn miễn cưỡng tình cảm của em. Nếu hai chúng ta vì hoàn cảnh, vì vô tình, vì nhầm lẫn mà đi quá mong muốn trong lòng em thì hãy dừng lại đi. Anh không muốn một ngày nào đó em thấy nuối tiếc vì tình cảm bốc đồng của hôm nay.”

Từng lời của Lâm Cát Vũ chậm mà uy, nhẹ mà sắc tựa như dao nhọn khoét sâu vào trái tim của Đoàn Nam Phương khiến cô không sao chịu nổi. Trước mặt cô lúc này không phải là một Lâm Cát Vũ háo sắc hay chọc cho cô cười như khoảng thời gian ở khu khảo cổ nữa mà là một Lâm Cát Vũ lạnh lùng lãnh đạm và điềm nhiên đến mức tháo chiếc nhẫn “sa mạc tình yêu” trong tay của cô ra rồi quay mặt đi. Đoàn Nam Phương sững sờ và run rẩy nhìn bàn tay trống trơn, giờ đây chỉ còn lại một vết hằn mà thôi. Cô ôm lấy trái tim mình khóc ròng nhìn Lâm Cát Vũ bước lên Thần Phong uy dũng trước mặt mà không nói nổi lời nào.

Lưu Uyển Linh và Bảo Vy thấy vậy cũng chạy lại đỡ lấy cô hỏi han: “Có chuyện gì vậy? Sao em lại khóc nhiều như thế?

Những cảm xúc trong lòng Đoàn Nam Phương lúc này như vỡ òa. Cô vừa khóc vừa gào, giọng nói run rẩy nhòe đi trong màn nước mắt:

“Vì sao?”

“Vì sao anh ấy chọn lúc này để nói chia tay em?”

“Vì sao anh ấy ngay cả một câu “hẹn gặp lại” cũng không nói với em?”

Bảo Vy thấy cô xúc động như vậy thì liền an ủi cô: “Cậu ấy sẽ về rất nhanh, không cần nói lời tạm biệt. Em đừng lo.”

Đoàn Nam Phương lắc đầu ôm mặt khóc: “Không, anh ấy không vui. Anh ấy đã giận em nên không chịu nói hẹn gặp lại với em. Chị Bảo Vy, tim em đau quá! Em không thở được.”

Hai người họ cũng không rõ chuyện gì cho nên cũng không biết khuyên cô cách nào. Lưu Uyển Linh lúc này cũng nhẹ giọng lên tiếng: “Em đừng buồn, nếu hai người có hiểu lầm thì từ từ tháo gỡ. Em khóc như vậy thì cậu ấy cũng không an lòng. Tinh thần trước khi ra trận rất quan trọng. Em bình tĩnh một chút, mỉm cười để tiễn họ đi như vậy sẽ tốt hơn.”

Bảo Vy lúc này cũng nói thêm vào: “Phải đó, chia tay mà khóc như vậy sẽ không tốt đâu. Chúng ta phải mỉm cười để chúc họ may mắn chứ.”

Đúng lúc này, Ưng Túc từ phía xa gọi lại: “Bảo Vy, anh đi nha.”

Bảo Vy nhìn dáng điệu vẫy tay của anh thì liền hỏa tốc chạy lại chỗ anh, vừa chạy vừa hô lớn: “Túc heo, em chờ anh về. Con gái chờ chúng ta về đón giáng sinh đầu tiên với nó.”

“Được, anh sẽ sớm quay về với em và cục cưng nhỏ của mình.”

Lập Thế Khang nghe xong đoạn đối thoại tình cảm công khai của hai vợ chồng nhà người ta thì liền trưng ra bộ mặt ghen tị. Anh ôm mũ sắt quay sang nói với Đoàn Nam Phong: “Yêu nhau là phải la lên như vậy hả?”

Đoàn Nam Phong nhúng vai nói: “Trước đây khi xem qua đoạn phim của Osaze và em gái tôi thì tôi cũng hỏi một câu y chang cậu.”

Lâm Thiên Vũ nhếch môi cười, khinh khỉnh nói: “Lúc nãy tôi trót kể cho Cát Vũ chuyện Osaze và Đoàn Nam Phương nói yêu nhau trên sa mạc. Có lẽ thằng bé bị sốc. Cũng tội mà thôi cũng kệ. Đàn ông mà, ai chẳng phải trải qua vài vết thương lòng.”

Nói xong anh liền hất mặt về phía Đoàn Nam Phương rồi chậc lưỡi phán: “Nhìn em gái cậu đi, tội nghiệp chưa? Khóc đến như vậy rồi. Bởi mới nói, yêu đương là nó phải rõ ràng.”

Đoàn Nam Phong ghe xong liền nghiến răng nói: “Lâm Thiên Vũ, cậu thật là. Cả em trai mình mà cũng chơi.”

Lập Thế Khang lắc đầu nói: “Anh hết giờ quậy rồi phải không?”

Lâm Thiên Vũ liền chậc lưỡi ra vẻ cao thâm: “Các cậu không hiểu cái gì hết. Cái gì mơ hồ thì được chứ tình cảm thì phải chín chắn, không bước qua đau thương thì sao có thể trưởng thành. Thay vì để Cát Vũ với Nam Phương lấn cấn chuyện cũ thì chi bằng giải quyết xong cho rồi. Chia tay cũng tốt mà. Mỗi ngươi lại có thể tìm thấy hạnh phúc của riêng mình”

Đoàn Nam Phong lắc đầu nói: “Khó khăn lắm mới ghép tụi nó được với nhau, giờ thì hay rồi.”

Lập Thế Khang vốn rất chướng mắt chuyện Lâm Cát Vũ với Amy cho nên khi biết Lâm Cát Vũ ở bên Đoàn Nam Phương thì phải nói là lòng anh vừa đánh trống vừa múa lân để ủng hộ. Không ngờ giữa đường lại xuất hiện một Lâm Thiên Vũ phá bĩnh cục diện tốt đẹp khiến lòng anh sầu não.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.