Chị Vợ, Anh Yêu Em

Chương 207: Chương 207: Đăng vị (II)




“Nhưng không thấy gì cả, vì cô ấy đã lọt thỏm vào hồ nước, chỉ còn lộ ra cái đầu ngọ nguậy.” Đoàn Nam Phong nói thêm.

“Hãy ném vàng cầu phúc cho nữ vương.” Người đàn ông mặc áo lông chim hô lớn. Sau đó từng đoàn người mang theo những lát vàng đến bên chỗ nữ vương, ném xuống hồ nước nơi cô tắm. Nữ vương vẫn xoay mặt vào trong chỉ để lộ ra bờ vai màu lúa mạch tự nhiên săn chắc quyến rũ.

Tinh Vân dịch lại cho hai người họ nghe rồi nói: “Đây là nghi thức đăng vị của người Inca. Có thể các anh đang ở trong bộ tộc Inca.”

Đoàn Nam Phong nhíu mày: “Không phải vương triều Inca đã bị diệt vong rồi sao?”

Tinh Vân liền nói: “Em cũng không rõ. Tại sao lại như vậy. Bây giờ chúng ta phải tìm cách thoát khỏi đây.”

Tinh Vân như chợt nhớ ra điều gì liền hỏi: “Trên người các anh không có bị làm sao chứ?”

Đoàn Nam Phong nhìn Lâm Thiên Vũ, hắn cũng nhìn lại anh, sau đó đồng loạt trả lời: “Chỉ có vài vệt màu.”

Toàn thân Tinh Vân liền toát mồ hôi. Không nói nên lời. Đoàn Nam Phong liền hỏi: “Tinh Vân, em còn nghe thấy bọn anh không?”

Tinh Vân choàng tỉnh liền nói: “Nam Phong, chỉ em cách tìm ra chỗ của các anh. Bọn họ có lẽ...”

Cô ngập ngừng đôi chút rồi lại nói: “Có lẽ... sẽ đưa các anh đi làm vật tế thần Mặt Trời.”

Tinh Vân vừa dứt lời, Lâm Thiên Vũ và Đoàn Nam Phong chưa kịp phản ứng thì bọn họ đã nghe thấy người đàn ông mặc áo lông chim sặc sỡ hô lớn.

“Thần Mặt Trời đã phù hộ cho đứa con của người. Thần dân Inca hãy cùng nhau chúc phúc cho nữ vương của chúng ta. Cầu cho vương triều của người bền vững, những năm trị vì được mưa thuận gió hòa.”

Tinh Vân nghe thấy liền nhanh chóng dịch lại cho hai người họ. Hai người họ đều không trả lời cô càng khiến cô lo lắng hơn: “Các anh mau trả lời em đi, các anh thấy những gì?”

Đoàn Nam Phong liền nói: “Một vài người phụ nữ mang áo choàng đến khoác lên vai nữ vương. Cô ta mặc xong quần áo thì quay mặt lại phía người đàn ông mặc áo lông chim. Sau đó nhận lấy quyền trượng và mão lông chim từ ông ta. Nữ vương vẫn đeo mặt nạ bằng vàng che nửa khuôn mặt nên bọn anh không biết cô ta trông như thế nào. Nhưng có vẻ như, bọn họ đang sắp tiến về phía bọn anh.”

Đoàn Nam Phong vừa dứt lời thì Tinh Vân liền nghe tiếng bước chân dồn dập ngày càng rõ. Kèm theo tiếng hô to của một nhóm người.

Tinh Vân nghe xong câu hô liền há hốc mồm dịch lại. Bọn họ nói là: “Đưa người hôn phối với nữ vương đi.”

Lâm Thiên Vũ và Đoàn Nam Phong trừng mắt nhìn nhau. Tinh Vân lo lắng nói tiếp: “Ai trong hai người các anh là người hôn phối với nữ vương vậy?”

Đoàn Nam Phong và Lâm Thiên Vũ không trả lời. Tinh Vân càng ngày càng sốt ruột. Một bên thấy hình, một bên nghe tiếng, cả hai bên đều vô cùng khó chịu và lo lắng.

Chỉ một lúc sau, cô liền nghe bên kia nói: “Người còn lại giam vào ngục. Sáng mai sẽ là nghi thức tế thần Mặt Trời.”

Vừa nghe xong câu này cô liền chết đứng người. Nghi thức tế thần Mặt Trời trong phong tục của người Inca chính là moi tim tế lễ. Ai trong hai người bọn họ là người bị hành hình?

Đúng lúc này thì cô lại không thể bắt được liên lạc với hai người họ. Đúng là lo lắng quá đi. Sau một hồi lần mò, bấm bừa các nút thì cuối cùng cô đã tìm được định vị của một trong hai người. Tinh Vân đeo balo lên vai, dập tắt đống lửa, cầm đèn pin đi về phía trước. Cô đi theo định vị trên bản đồ lần mò một lúc liền đến được một hang động kín đáo. Cô nhìn quanh khắp nơi, cẩn thận đi từng bậc thang xuống phía dưới. Trước mắt cô hiện ra một khung cảnh khiến cô không thể tin vào mắt mình.

Tinh Vân lẩm bẩm: “Đây là...là một vương quốc sao?”

Bên trong hang động không hề là một nơi tối tăm như cô tưởng mà chính là một nơi có cây cối, vườn tược, sông ngòi, nhà cửa, đường xá...Thì ra cửa hang động và hang động này chỉ là một bức vách kín đáo. Bên trong mới là nơi người Inca xây dựng cuộc sống và vương quốc của mình.

Tinh Vân nhìn quanh thấy không có ai ở bên ngoài. Có lẽ dân chúng đều đã ngủ rồi. Cô lần theo dấu hiệu trên vòng tay đi tiếp một quãng xuống phía dưới cầu thang và băng qua hai cánh rừng rồi lại leo lên hơn trăm bậc đá cao ngất. Cuối cùng cô cũng đến được nơi có tín hiệu của một trong hai người họ. Điều làm Tinh Vân ngạc nhiên hơn đó chính là trước mặt cô là một kim tự tháp đẹp đẽ bao phủ toàn bộ là vàng khối sáng óng. Tinh Vân đoán đây là nơi ở của nữ vương. Chỉ đáng tiếc cô không thể vào, bởi xung quanh có rất nhiều lính gác.

Tinh Vân trốn vào một góc kín đáo. Lần nữa thử liên lạc với hai người họ. Cuối cùng cô cũng bắt được tín hiệu bên kia. Đầu dây khá ồn giống như có rất nhiều người đang nói chuyện. Tinh Vân nghe rất ù tai, không thể hiểu được họ đang nói gì. Nhưng cô nghe thấy tiếng của bọn hồ đi lạ một cách khẩn trương và dồn dập.

Một lúc sau, cô cũng nghe được giọng của Lâm Thiên Vũ. Anh đang kêu gào: “Thả tao ra. Bọn khốn này. Tụi mày có hiểu gì không hả?”

- ----------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.