Họ dùng mắt ra hiệu cho nhau cùng hợp đồng tác chiến. Lâm Thiên Vũ liền xông ra trước, đặt súng máy trên tảng đá lớn rồi cài đặt cho súng tự nhả đạn. Đoàn Nam Phong thì từ một hướng khác ném lựu đạn liên tục vào đám quân phía trước. Lính biên phòng bị tổn thương quân lực liền gọi cứu viện inh ỏi.
Sau khi thấy tình hình hỗn loạn, Đoàn Nam Phong và Lâm Thiên Vũ liền quay lại hang đá chỗ Tinh Vân để núp vào.
Vừa bước vào hang đá hẹp, Đoàn Nam Phong liền nhìn quanh hang đá trống trơn. Anh cất tiếng gọi: “Tinh Vân!”
Từ trong khe vách hẹp, nghe được giọng của anh, Tinh Vân cứ ngỡ là mơ. Cô không thể tin nổi vào tai mình, Nam Phong của cô vẫn còn sống. Cô vui đến trào nước mắt nhanh chóng chạy ra ôm lấy anh. Không nói nên lời.
“Ngoan, đừng khóc, anh về rồi đây.” - Một câu nhẹ như vậy thôi mà cũng khiến cô xúc động không kiềm được nước mắt.
“Anh về rồi, anh thực sự đã về rồi... Không sao nữa rồi.” - Tinh Vân vừa khóc vừa ôm hắn vừa mếu máo nói.
“Không sao, không sao nữa rồi.” - Đoàn Nam Phong vuốt tóc cô, ôm cô vào lòng, yêu thương hôn lên trán cô trấn an.
Lâm Thiên Vũ đang đứng bên ngoài canh chừng, nghe động tĩnh thì liền ra hiệu cho Tinh Vân và Nam Phong tránh mặt núp vào khe nhỏ bên trong vách đá. Khe đá hẹp cùng lúc phải nhét cả ba người mà Tinh Vân lại đứng sát trong cùng, đối mặt với cô là Đoàn Nam Phong, ngoài cùng là Lâm Thiên Vũ đang hướng mặt ra ngoài quan sát động tĩnh. Cho nên chỉ trong ít phút Tinh Vân liền có cảm giác khó thở. Cô quay quay mặt qua trái, lại quay quay mặt qua phải để tìm chút oxy cho dễ thở. Không ngờ vô tình cô lại phát hiện được ký hiệu trên vách giống y như ký hiệu in trên bản đồ. Tinh Vân trừng mắt nhìn cho kỹ. Sau đó cô chỉ cho Đoàn Nam Phong. Anh nhìn một cái liền biết đây là nơi cần tìm. Anh đưa tay lấy bản đồ ra xem lại một lượt để tìm ra bí ẩn của nó. Nhưng vô ích, trên bản đồ không có thêm bất kỳ gợi ý nào.
Tinh Vân cố gắng tập trung, suy nghĩ lại tất cả những kiến thức được học và hiểu biết về người Inca. Trong lúc đang lờ mờ và bế tắc trong suy nghĩ thì bỗng dưng cô giật nảy mình như nhớ ra điều gì đó. Ngay lập tức, cô liền cắn ngón tay một cái cho máu chảy ra và vẽ theo hình ký hiệu trên vách đá.
Nhìn thấy ký hiệu trên vách đá sáng lên sau động tác của Tinh Vân, Đoàn Nam Phong liền kinh ngạc trừng mắt quan sát. Lâm Thiên Vũ lúc này cũng bị ánh sáng ấy tác động khiến anh phải quay lại nhìn. Chỉ vài giây sau, tảng đá trên tường tự động di chuyển để lộ ra một lối đi.
“Em gái nhỏ, em thật lợi hại!” - Lâm Thiên Vũ nhìn thấy hòn đá di chuyển thì liền kêu lên.
Cơ mặt Đoàn Nam Phong cũng liền giãn ra, chưa biết bên trong lối đi là nguy hiểm gì đang đợi họ nhưng trước mắt họ sẽ trốn được sự truy đuổi của lính biên phòng.
Đoàn Nam Phong mạnh dạn len người vào lối của cánh cửa đang mở rộng. Tinh Vân giữ chặt tay anh bước theo. Lâm Thiên Vũ cũng nắm tay cô đi theo vào. Cả ba người lúc này đều có một dự cảm giống như là họ sắp gặp được điều bí ẩn gì đó mà họ đang tìm kiếm. Ba người vừa đi vào thì cánh cửa cũng tự đóng lại. Lúc này phía bên trong vô cùng tối. Bọn họ liền rút đèn pin trong túi ra bật lên. Khung cảnh trước mắt khiến họ trợn tròn mắt.
....
Hic... các bạn ơi, nếu các bạn yêu Hạc và thích truyện của Hạc thì các bạn làm ơn share truyện của mình về Facebook hay các group để mọi người cùng đọc mà Hạc cũng có động lực thức khuya dậy sớm để viết tiếp á. Cám ơn các bạn nhiều!