Dorothy đưa mắt nhìn chiếc hộp sang trọng trân tay anh một chuốc rồi nhẹ giọng hỏi: “Anh thích uống trà hay café?”
Lập Thế Khang nhìn quanh không gian trong nhà. Căn nhà nhỏ nhắn xinh xắn nhưng lại có phòng khách rộng rãi thoải mái và được bài trí đơn giản. Anh quay lại nhìn Dorothy rồi chậm rãi hỏi: “Giờ này nhà em không có ai sao?”
Dorothy khẽ kéo tay Lập Thế Khang ngồi xuống ghế sofa, không nhanh không chậm đáp lời anh: “Giờ này thì chị giúp việc đã về nhà. Thông thường thì giờ này mẹ sẽ ở nhà với em nhưng hôm nay mẹ em còn bận làm việc ở sảnh khách sạn, nơi tổ chức tiệc sinh nhật của chị Tinh Vân vào ngày mai. Còn ba em thì lâu lâu mới đi công tác về.”
Nói xong, Dorothy nhanh chân đi vào trong bếp, pha ra hai cốc trà hoa cúc cho mình và cho Lập Thế Khang. Cô mỉm cười xinh đẹp, sốt sắng nói: “Anh uống cho ấm người, trà này rất dễ ngủ, là loại mà em rất thích.”
Lập Thế Khang mỉm cười đón lấy cốc trà từ tay của Dorothy rồi vừa thổi vừa uống một ngụm. Hương trà hoa cúc thơm lừng lan tỏa trong khoang miệng anh, cảm giác ấm áp từ cổ họng nhanh chọng lan tỏa khắp người, rất nhanh khiến người anh ấm lên sau khi đi dưới mưa.
“Thật thơm!” - Lập Thế Khang lên tiếng khen tặng.
Dorothy ngồi cạnh anh, hai tay ôm cốc trrà ấm trong lòng bàn tay, vui vẻ nói: “Hoa này do em trồng rồi thu hoạch từ mùa thu năm trước. Sau đó đem phơi khô rồi bỏ vô lọ để dành uống.”
Cô gái thao thao bất tuyệt kể về quá trình thu hoạch hoa cúc của mình, Lập Thế Khang im lặng ngồi nghe. Trong đáy mắt cô trong sáng và vô tư đến mức có thể soi rọi rõ những tia toan tính trong mắt anh. Bất giác anh không dám nhìn vào đôi mắt trong ngần ấy.
“Có lẽ thời gian qua mình đã suy nghĩ quá nhiều. Amy hiện tại không có thù hận, không có chém giết, càng không có khổ đau. Như vậy vẫn tốt hơn thế giới mà mình đang sống.” - Lập Thế Khang nghĩ thầm trong lòng rồi im lặng nhấp hết cốc trà.
Anh khẽ quay sang nhìn Dorothy, gương mặt đã không còn căng cứng như lần trước gặp nữa, nhẹ giọng nói: “Anh có quà tặng cho em.”
Chiếc hộp giấy đẹp đẽ sang trọng nằm trên bàn được anh trao tay cho Dorothy. Cô nhẹ nhàng đón lấy, trong lòng vui vẻ đến mức muốn nhảy lên nhưng vẫn kiềm chế xúc động, cố giữ vẻ thùy mị, nhẹ giọng nói: “Cám ơn anh.”
“Đây là...” - Giọng cô chậm rãi phỏng đoán.
Lập Thế Khang nhìn vào chiếc hộp, ngón tay anh vỗ nhẹ vài cái lên mặt hộp rồi nói: “Đây là lễ phục cho bữa tiệc ngày mai. Anh đã nhờ người thiết kế cho em. Em xem có thích không?”
Dorothy há hốc mồm, hai mắt tròn xoe kinh ngạc nhìn Lập Thế Khang. Trong lòng cô có một loại kích động muốn hét lên nhưng ngàn lời cảm ơn cứ nghẹn ở cổ họng. Bạn trai của cô chính là cái kiểu người không đến đón cô đi mua đầm mà là âm thầm nhờ người may cho cô đầm dạ hội.
Hai bàn tay Dorothy cầm chiếc hộp đựng váy đầm chặt đến mức chiếc hộp đã thay đổi hình dạng chút ít. Lập Thế Khang thấy cô cứ ngồi đó cầm hộp quà nhìn nah thì anh cũng nói thêm: “Xin lỗi em, anh và Đoàn Nam Phong trước nay có rất nhiều bất hòa. Từ việc hắn tranh giành địa bàn làm ăn của anh cho đến việc giành giật những hợp đồng lẽ ra nên thuộc về tập đoàn khiến anh không dễ bỏ qua được. Cho nên, ngày mai em phải đi một mình rồi.”
Dorothy thực sự không hiểu lắm những điều Lập Thế Khang nói nhưng dù sao anh cũng đã đến đây rồi cô làm sao có thể nhỏ nhen mà giận lẫy hay bắt bẻ anh được. Cho nên cô chỉ ngây ngốc gật đầu.
Lập Thế Khang nhẹ vuốt bàn tay thon dài của Dorothy hứa hẹn: “Lần sau khi công ty anh có tiệc quan trọng, anh nhất định sẽ đưa em đến dự cùng. Có được không?”
Nghe đến đây, ánh mắt Dorothy khẽ nâng lân, đôi mắt long lanh nhìn anh lộ ra vẻ vui thích. Thì ra anh không hề muốn giấu mối quan hệ của hai người. Anh không đi dự tiệc sinh nhật cùng cô là do anh thực sự không thích chồng của chị gái xinh đẹp chứ không phải vì anh không thích đi cùng cô.
Dorothy trong giây phút nghĩ thông đã chủ động đưa môi đến gần Lập Thế Khang và hôn lên má của anh. Trong giây phút đó, tim của Lập Thế Khang như dừng lại. Cảm giác bất ngờ bị hôn trộm thật khiến người ta nóng đỏ mặt. Anh ngồi im như tượng, từng chút từng chút cảm nhận cảm giác này. Ngay cả khi Dorothy đã nhanh chân rời đi thì anh vẫn cứ ngồi đó. Cảm giác tim mình đang loạn nhịp.
Dorothy sau khi manh động làm liều đã sợ đến mức tim đập nhanh không thể tưởng. Cô một mạch ôm hộp quà chạy lên lầu đóng cửa lại nhưng hình như tim vẫn chưa thể bình ổn. Lưng dựa vào cánh cửa, một tay ôm hộ ̣p quà, một tay ôm trái tim mình, nghĩ ngợi: “Hôn trộm chính là cảm giác kích động hơn cả ăn trộm bị bắt gặp.”
- --
Đừng quên ấn like và thả vote 5 sao nhé các tình yêu của Hạc Giấy ơi. Các bạn chờ đọc truyện của mình thì mình cũng chờ đọc bình luận của các bạn á.
Đừng quên tìm Hạc Giấy tại facebook: những câu chuyện của Hạc Giấy nhé.
Tạm biệt và chúc các bạn buổi tối thứ bảy vui vẻ nè.