Tinh Vân nghe xong liền buồn bã nói: “Nữ vương, chị hiểu tâm trạng của em nhưng mà bây giờ bên ngoài đang chiến loạn như vậy. Máy bay bay ra bay vào khu vực này tiếp tế hàng hóa thôi cũng có nguy cơ bị bắn hạ chứ nói gì là qua bên kia giới tuyến để tìm người. Hơn nữa, em xem, tình hình chiến sự như vậy chúng ta không chắc cầm cự nổi vài ngày thì làm sao có sức bay ra khỏi giới tuyến.”
Nữ vương liền lắc đầu nói: “Dù thế nào em cũng phải mang được xác của nam vương về Inca an táng. Em không thể để anh ấy nằm chết nơi xa xôi lạ lẫm này được.”
Tinh Vân lắc đầu khuyên nhủ: “Sisa, chị biết em rất yêu Thiên Vũ. Chị cũng quý mến Thiên Vũ như anh trai ruột thịt của mình nhưng tình huống này chúng ta không thể rời khỏi tòa thành mà đi tìm họ được. Phía bên ngoài, những người đàn ông đã dựng lô cốt xây lũy để bắn trả lại quân của Hamza. Em xem, có phải tiếng súng chưa bao giờ ngưng không?”
Ngừng một lúc Tinh Vân lại nói tiếp: “Chúng ta có sống được thêm vài ngày nữa hay không đến giờ vẫn còn chưa ngã ngũ. Mọi sức lực đều dồn vào để bắn trả quân địch, có như vậy thì số người phải chết mới có thể giảm đến mức thấp nhất. Nếu hiện giờ dùng nhân lực đi tìm họ thì số người chết sẽ là tất cả chúng ta. Cho nên hiện tại mọi người dù muốn cũng không thể làm gì khác hơn được. Bởi vì chiến tranh vốn là tàn khốc như vậy. Chúng ta chỉ còn cách ngậm ngùi chấp nhận đau thương mà thôi ”
Nữ vương nghe xong những lời này thì hai mắt ướt nhòe, nàng hiểu tất cả những lời Tinh Vân nói cũng hiểu được tình hình bên ngoài nguy cấp đến mức nào cho nên ngoại trừ chấp nhận nàng không thể làm gì khác hơn. Nữ vương lê từng bước nặng nề quay trở về phòng trong tiếng súng đạn đinh tai chưa từng ngơi nghỉ bên ngoài.
...
Đêm hôm đó, nữ vương không sao chợp mắt được. Nàng trằn trọc trăn trở cả đêm cho đến lúc gần sáng thì liền mơ màng thấy Llam nằm trên tủ đầu giường động đậy. Nữ vương nửa mơ nửa tỉnh lớn tiếng ra lệnh: “Đi tìm nam vương. Tôi muốn tìm nam vương.”
Llam càng lúc càng động đậy mạnh hơn cho đến khi chiếc hộp gỗ rơi xuống sàn tạo ra một tiếng động lớn khiến nữ vương tỉnh giấc. Nàng vừa mở mắt ra thì đã bị ánh sáng của Llam làm cho chói mắt. Nữ vương đưa tay lên che chắn luồng ánh sáng rồi tự lẩm bẩm: “Mình đang nằm mơ sao?”
“Không cần thầy mo đọc chú Llam cũng có thể sáng lên được hay sao?”
“Chuyện gì vậy?”
Nữ vương đang loay hoay với những câu hỏi của mình thì Llam đã chuyển động bay đi. Nàng nhìn thấy Llam bay ra ngoài cửa sổ thì vội vàng khoác áo mở cửa chính chạy xuống sân để đuổi theo.
Ánh sáng của Llam càng lúc càng rực khiến cho mấy thương binh và bác sĩ trực ca dưới sân choàng tỉnh và dõi mắt nhìn theo. Náo động bên ngoài hoa viên khiến cho mọi người trong tòa thành bị đánh thức. Lưu Uyển Linh và Đoàn Nam Phương cũng theo náo động đó mà chạy ra xem.
Lúc hai người họ ra được sân thì đã thấy nữ vương chạy về hướng cổng thành. Lúc nhìn kỹ lại mới thấy hóa ra nữ vương đang chạy theo luồng sáng kia. Hai người họ vì tò mò nên cũng chạy theo. Amy đang đứng gác ở cổng thành cũng bị ánh sáng chói lóa của Llam làm cho chú ý. Cô nhìn thấy nữ vương chạy theo Llam thì liền hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Nữ vương không biết nhiều tiếng Anh cho nên không giải thích được cho amy hiểu. Cô chỉ đưa tay về phía luồng sáng đang di chuyển và ú ớ nói mấy từ đưn giản: “Chạy theo nó!”
Amy nhìn thấy luồng sáng chói lóa kia bay ra ngoài cổng thành thì liền nhíu mày nói: “Nó bay rất nhanh, chúng ta không thể chạy theo được.”
Nữ vương không hiểu lời Amy cho nên vẫn cứ chạy theo Llam. Amy liền giữ tay cô lại. Nữ vương không hiểu vì sao Amy lại nắm tay mình. Giữa lúc hai người đang ở trong tình huống không hiểu đối phương và vẫn đang dùng dằng thì Tinh Vân và Nam Phong chạy đến. Lưu Uyển Linh, Đoàn Nam Phương và hai người thông dịch của nữ vương cũng theo ở phía sau.