Chị Vợ, Anh Yêu Em

Chương 685: Chương 685: Lăng mộ Radames (10)




Đoàn Nam Phương nghe đến đây liền nói: “Em hiểu rồi, sở dĩ nhà ngục này vẫn đang sóng sánh chứ không chìm hẳn xuống là bởi vì lớp cát phía bên trên vẫn chưa ngấm nước và cũng chưa bị nước cuốn trôi đi hết.”

Lâm Cát Vũ liền gật đầu nói: “Đúng vậy, lớp cát phía trên đang giữ chặt phần đỉnh của nhà ngục nhưng vài ngày sau, khi lỗ hỏng rộng hơn hay do nước đủ sức thấm và cuốn đi từng lớp cát thì nơi này sẽ sinh ra hiện tượng sụt lún. Đến lúc đó, nhà ngục này sẽ chìm xuống rất nhanh.”

Đoàn Nam Phương nhíu mày đặt ra nghi vấn: “Nhưng chúng ta cũng không thể loại trừ việc lỗ hỏng của mạch nước ngầm này quá nhỏ khiến cho nước không thể cuốn sạch cát đi mà ngược lại còn bị cát lấp lại lỗ hỏng.”

Lâm Cát Vũ gật gù nói: “Nếu cát trôi từ từ thì khả năng lỗ hỏng bị lấp là không lớn nhưng nếu phía bên trong lòng của lớp cát có gạch đá thì anh không chắc. Nếu đụng phải tảng đá lớn thì khả năng cái lỗ của mạch nước ngầm bị lấp là rất cao.”

Đoàn Nam Phương nghe xong liền rũ vai nói: “Thật là khó quá, khả năng nào cũng mang đến nguy hiểm. Có cánh cửa ở đây nhưng lại không dẫn đến đâu hết.”

Lâm Cát Vũ nhíu mày cương quyết nói: “Chúng ta phải thoát ra khỏi đây càng nhanh càng tốt. Nếu như để tòa nhà sụt lún thêm thì cát từ phía trên sẽ đổ xuống càng nhiều. Khả năng chúng ta bị chôn trong cát là rất lớn. Nếu bây giờ thoát ra ngoài thì còn có cơ hội sống bởi vì chúng ta có thể lợi dụng nước để bơi lên cao rồi bám vào các mảnh đất đá hay cát ẩm nước để làm bàn đạp bước ra bên ngoài. Nếu chúng ta chần chừ để cho cái lỗ hỏng của nước bị lấp lại thì không cách gì ngoi lên được phía trên đâu.”

Đoàn Nam Phương nghĩ một lúc rồi băn khoăn hỏi lại: “Còn hai bộ hài cốt của Radames và Aida thì sao? Nếu nhà ngục này bị chìm thì hai bộ hài cốt đó sẽ bị cuốn trôi đi.”

Lâm Cát Vũ lấy tay gõ vào trán của cô, khẽ mắng: “Nếu hai chúng ta không thoát khỏi nơi này thì sẽ không phải là hai bộ hài cốt mà là bốn bộ hài cốt. Hơn nữa, nếu bị nhấn chìm và cuốn ra biển thì cũng không ai tìm được di chỉ khảo cổ này nữa. Em giữ mạng trước rồi quay lại đây tìm, như vậy có hơn hay không?”

Đoàn Nam Phương nghe thấy có lý liền nói: “Được, vậy chúng ta làm theo lời anh. Nhưng mà...”

“Nhưng chuyện gì?” - Lâm Cát Vũ hỏi lại.

Đoàn Nam Phương phân vân nói: “Nhưng nếu mực nước chưa đủ cao thì khi mở cánh cửa ra cát vẫn tràn được vào nơi này thì làm sao chúng ta thoát ra được?”

Lâm Cát Vũ lấy tay đánh đầu mình nói: “Đúng ha, anh lại mải mê suy nghĩ đến việc sức nước mạnh hơn cát mà quên rằng chúng ta không biết mực nước cao bao nhiêu.”

“Vậy bây giờ chúng ta phải làm thế nào?” - Đoàn Nam Phương e ngại hỏi lại.

Lâm Cát Vũ liền nói: “Chỉ còn cách chờ đợi và cầu mong may mắn sẽ đến.”

“Chờ đợi sao?” - Đoàn Nam Phương nhíu mày thắc mắc không biết anh muốn nói đêến chuyện gì khi mà lúc thì kêu cô đừng chần chừ lúc lại kêu cô chờ đợi.

Lâm Cát Vũ thở dài nói: “Chúng ta phải chờ cho đến lúc mực nước dâng đủ cao và cầu nguyện từ đây đến lúc đó không có hòn đá nào chặn lại cái lỗ của mạch nước ngầm.”

Đoàn Nam Phương gật đầu tỏ ý đã hiểu được lời anh nhưng sau đó cô liền hỏi lại: “Nhưng làm sao chúng ta biết được khi nào thì nước sẽ dâng đủ cao?”

Lâm Cát Vũ nhếch môi cười nói: “Ngốc quá! Ở cánh cửa có khe hở và cát có thể rơi vào thì nước sẽ càng dễ thông qua khe hở đó tràn vào đây hơn. Đến lúc đó chúng ta sẽ biết ngay.”

Đoàn Nam Phương liền gật đầu nói: “Phải ha, vậy mà em quên mất.”

Đoạn cô lại chu mỏ nói tiếp: “Vậy bây giơ việc của chúng ta là ngồi chờ nước tràn vào đúng không?”

Lâm Cát Vũ gật đầu nói: “Phải, khi nước tràn vào thì cả ba lô cũng phải bỏ lại để cơ thể dễ dàng xuyên qua lớp cát trên cùng hoặc đeo bám vào những viên đá mà chúng ta có thể gặp phải trên đường.”

Đoàn Nam Phương gật đầu nói: “Em hiểu rồi.”

Lâm Cát Vũ cầm tay cô, dịu dàng hỏi: “Em có sợ không?”

Đoàn Nam Phương nhìn anh khẽ mỉm cười nói: “Không sợ, có anh Cát Vũ ở cạnh em thì em không sợ.”

Lâm Cát Vũ cạ trán mình vào vầng trán sáng bóng của cô, khẽ nói: “Tin tưởng anh, cầm chặt tay anh, chúng ta sẽ có thể an toàn thoát ra khỏi đây.”

Đoàn Nam Phương dịu dàng mỉm cười, mi mắt khẽ nhắm lại lộ ra vẻ hạnh phúc vô bờ, miệng cô khẽ nói: “Em tin anh, cả đời này đều sẽ tin anh.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.