Đoàn Nam Phương nghe ra cái mùi háo sắc của Lâm Cát Vũ cho nên liền oẹ một cái chọc quê anh. Lâm Cát Vũ không những không giận mà còn cười cười tiếp tục hỏi cô: “Vậy em có biết được hai người này là vị Pharaon thời nào hay không? Vì sao họ ở trong kim tự tháp mà không được ướp xác?”
Đoàn Nam Phương lắc đầu nói: “Họ không phải là Pharaon.”
Lâm Cát Vũ nhíu mày hỏi lại: “Sao em biết? Nếu không phải Pharaon thì sao lại ở trong kim tự tháp lớn như thế này?”
Đoàn Nam Phương nhẹ giọng phân tích: “Đầu tiên, em không chắc đây là kim tự tháp. Thêm nữa, nếu là Pharaon thì chắc chắn sẽ được đặt vào quan tài và đeo mặt nạ vàng. Hoàng hậu cũng được mai táng cùng kim tự tháp với Pharaon nhưng ở tầng dưới. Sao lại có chuyện hai người ôm nhau cùng chết như vậy được.”
“Lỡ ông vua ngoại tình thì sao?” - Lâm Cát Vũ liền nhanh miệng nói.
“Lâm Cát Vũ, anh có thôi dùng suy đoán của người hiện đại để nói về các vị Pharaon hay không?” Đoàn Nam Phương gắt giọng kêu lên.
Lâm Cát Vũ bĩu môi nói: “Không lẽ thời đó không có ai ngoại tình.”
Đoàn Nam Phương liền nói: “Có thể có nhưng không phải là các vị vua. Họ thích thì tuyển thêm vợ hai vợ ba chứ cần gì lén lút rồi ôm nhau chết ở nơi này?”
“Vậy hai người này là ai?” - Lâm Cát Vũ nhướng mày hỏi.
Đoàn Nam Phương lắc đầu rồi bước lại phía hai bộ xương khô, lần nữa xem xét cẩn thận. Từ trong đống bụi che lấp, cô tìm được một vật trang sức bằng vàng đã cũ và bị bụi che đi độ sáng bóng.
Đoàn Nam Phương nhanh tay cầm chổi phủi hết lớp bụi và dùng kính lúp soi thật kỹ những họa tiết trên chiếc vòng. Lâm Cát Vũ thấy vậy liền hỏi: “Cái này là vòng đeo cổ sao?”
Đoàn Nam Phương lắc đầu nói: “Không phải, nó là vương miện.”
“Vương miện ư? Vậy thì người này là hoàng hậu sao?” - Lâm Cát Vũ kinh ngạc hỏi lại.
Đoàn Nam Phương không đáp vội, cô nhíu mày quan sát những ký tự cổ khắc phía sau chiếc vòng cài đầu một lúc thật lâu như cố nhớ ra chuyện gì đó. Lâm Cát Vũ nhìn vẻ mặt đăm chiêu của Đoàn Nam Phương thì liền hỏi thêm: “Bé Phương, rốt cuộc có chuyện gì làm khó em vậy?”
Đoàn Nam Phương thẩn thờ đến sửng sờ, cô không thể tin được vào mắt mình. Không gian như lắng đọng tại thời điểm này cho đến khi vỡ òa ra thì Đoàn Nam Phương liền kêu lên: “Lâm Cát Vũ, em tìm thấy rồi, tìm thấy rồi.”
Đi kèm với tiếng kêu phấn khích đó là cái ôm thật chặt của Đoàn Nam Phương dành cho anh. Lâm Cát Vũ không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cách đây nửa tiếng mặt cô còn tiu nghỉu, cách đây ít phút mặt cô còn đăm chiêu còn hiện giơ thì phấn khích đến quá độ.
Tuy nhiên, cô đã ôm anh chặt như vậy thì anh tiếc gì một cái ôm mà ngại ngùng. Lâm Cát Vũ đưa tay đón lấy tấm thân mảnh mai của cô và bắt đầu ve vuốt. Đoàn Nam Phương tinh ý phát hiện ra cái ôm này kỳ quái và bàn tay anh cũng đang không yên phận luồn vào trong áo cô.
Đoàn Nam Phương liền giật nảy người ra quát lên: “Dê sòm, biến thái. Anh lợi dụng tôi sao?”
Lâm Cát Vũ hơi ngại ngùng, anh cúi mặt xuống một tí, nhẹ nhàng vuốt đuôi mày của mình rồi chậm rãi nói: “Anh cũng chỉ tiện tay chút thôi. Em cũng đâu cần mắng anh như vậy. Thôi, nói anh nghe xem em có gì vui mà nhảy cẫng lên?”
Đoàn Nam Phương bĩu môi nói: “Nể tình em đang vui nên không tính toán với anh. Nói cho anh biết, công sức tìm kiếm lăng mộ của công chúa Aida bấy lâu nay của nhóm em đã có kết quả. Hai bộ xương này chính là của công chúa Aida và Radames.”
“Aida sao?” - Lâm Cát Vũ tự hỏi. Nhất thời trong đầu anh vẫn chưa thông được Aida là ai cho nên mặt anh cứ đơ ra.
Đoàn Nam Phương thấy vậy liền nhắc: “Aida là công chúa người Nubia mà lần trước em đã kể với anh lúc vừa mới đến khách sạn Oasis đó.”
Trí nhớ của Lâm Cát Vũ như chiếc máy trả phim ngược quay về thời điểm đó mới giúp anh nhớ được Aida là ai. Cuối cùng may là anh đã nhớ ra.
Lâm Cát VŨ nhẹ giọng hỏi lại: “Có phải cái cô công chúa yêu anh tướng quân không?”
Đoàn Nam Phương mỉm cười gật đầu đáp: “Chính xác là cô ấy. Lần trước em kể được một nửa câu chuyện về họ thì anh đã nhảy vào nói sang những chuyện khác cho nên em chưa kể hết.”
“Vậy giờ em kể tiếp đi.” - Lâm Cát Vũ gợi ý.