Chị Vợ, Anh Yêu Em

Chương 542: Chương 542: Lập Thế Khang phản đòn (7)




Lúc Lập Thế Khang thức dậy thì bên ngoài trời đã tối sầm lại, Dorothy vừa tắm xong, cô đang ngồi tựa lưng trên chiếc ghế bọc nhung gần cửa sổ chăm chú nhắn tin. Dáng điệu dịu dàng an tĩnh khiến lòng anh cảm thấy yên bình đến lạ. Trong giấc mơ của rất nhiều đêm dài, Lập Thế Khang chỉ mong Amy có thể đến bên anh, ở cùng anh để những điều bình dị như thế này sẽ trở thành đặc biệt khiến anh nhìn mãi không chán.

Dorothy sau khi nhắn tin xong thì ngẩng mặt lên, bất giác thấy Lập Thế Khang ngồi trên giường chăm chú nhìn mình, cô lại rụt rè cuối đầu cắn cắn môi, e dè nói: “Muộn rồi, em phải về.”

“Đêm nay ở lại với anh, được không?” - Lập Thế Khang mỉm cười đưa ra yêu cầu.

Dorothy đứng lên tiến lại giương chỗ anh đang ngồi, chậm rãi lắc đầu: “Không được đâu, tối nay em đã nhắn mẹ nấu súp bí ngô. Mẹ em nói anh nhất định phải đến ăn cho mau lành vết thương.”

Nghe đến đây, lòng của Lập Thế Khang như được sưởi ấm. Nếu có thể giống như Amy, tái sinh một lần nữa, anh cũng sẽ mong một người phụ nữ như bà Dora là mẹ của mình. Anh khẽ gật đầu, tốc chăn ra bước xuống giường đi vào phòng tắm rửa ráy những dấu vết ân ái của hai người.

Lúc Lập Thế Khang và Dorothy tay trong vui vẻ bước ra ngoài, Mia vẫn đứng như tượng ở cửa chờ đợi. Nhìn thấy cô, Dorothy hơi ngại nên hơi lùi về phía sau của Lập Thế Khang. Còn anh vẫn giữ nét mặt bề trên, lạnh lùng nhìn Mia ra lệnh: “Cô về được rồi.”

Mia cúi đầu nhận lệnh rồi bước xuống lầu. Lúc đi qua người Dorothy cô còn ngửi ra được mùi sữa tắm trên người của họ là giống nhau, cõi lòng tê tái nhưng vẫn phải nén nhịn.

Lập Thế Khang đích thân lái xe đưa Dorothy về nhà và ăn tối cùng mẹ của cô. Bữa cơm ấm áp mỗi ngày này không dùng tiền mua được chỉ có con rể tương lai của bà Dora là có vinh hạnh này.

Lúc tiễn Lập Thế Khang ra về, Dorothy không quên nhắc anh uống thuốc theo chi dẫn của bác sĩ để vết thương mau lành. Lập Thế Khang gật đầu rồi khẽ nhắc cô ngày mai nhớ mang theo thẻ căn cước bên người để đưa cho luật sư làm hồ sơ đăng ký kết hôn và đặt ngày đến tòa hôn nhân ký giấy. Anh dặn dò hẹn hò với cô rất nhiều thứ nhưng tuyệt nhiên không đả động đến chuyện uống thuốc tránh thai và một mầm sống lúc nay đã bắt đầu len lỏi trong người cô mà bản thân Dorothy không hề hay biết.

...

Sau buổi lễ tốt nghiệp hôm đó, Lâm Cát Vũ và ba mẹ anh cũng có vài lần ghé thăm nhà họ Đoàn. Ba của Nam Phương lúc này cũng nán lại Mĩ mấy ngày nhưng đương nhiên là ông không ở biệt thự nhà họ Đoàn mà sang nhà của bà Dora để ở.

Chuyện hôn sự của Lâm Cát Vũ và Đoàn Nam Phương, phía bên nhà trai rất có thành ý. Họ đồng ý cho Nam Phương mười hai phần trăm cổ phần của Lâm Thị cùng nhiều bất động sản khác. Lâm Cát Vũ cũng hứa với bà nội và mẹ của Nam Phương rằng nếu ly hôn thì tập đoan Lâm Thị sẽ thuộc về Nam Phương. Điều kiện này không chỉ khiến Đoàn Nam Phương giật mình ma còn khiến gia đình cô ai nấy đều ngỡ ngàng.

Người làm ăn như Đoàn Nam Phong đương nhiên liền sáng mắt, cuộc liên hôn này hoàn toàn thỏa đáng và tốt đẹp trong mắt anh. Còn Đoàn Nam Phương thì vẫn một mực chối từ. Lý do đơn giản: “Tuần sau con phải quay lại khu khảo cổ ở Ai Cập. Nhóm khảo cổ của tụi con đang có kế hoạch tìm ra lăng mộ của Cleopatra VII.”

Mọi người xung quanh, mỗi người khuyên một câu, mẹ của Lâm Cát Vũ còn nói rằng: “Hay con và Cát Vũ đăng ký kết hôn trước rồi hãy đi.”

Nhưng Đoàn Nam Phương nhất định chối từ: “Công việc của con không có hẹn ngày quay lại, làm như vậy sẽ nhỡ thời gian kết hôn của anh Vũ.”

Lâm Cát Vũ nhìn cô bằng ánh mắt thâm trầm, cô nhìn lại anh bằng ánh mắt cương nghị. Ánh mắt này vừa trầm tĩnh vừa cương quyết, giống y như năm năm trước Đoàn Nam Phương nhìn anh. Chỉ có bản thân Lâm Cát Vũ là hiểu rõ chuyện năm xưa, cũng chỉ có anh biết tính tình cương liệt của cô gái nhỏ này. Anh chỉ thở dài, không thúc ép cô nữa. Nếu phải kết hôn cho tròn chữ hiếu thì ai cũng giống nhau.

Nhà họ Lâm chào từ biệt ra về để sáng mai họ bay về New York. Bà Catherine lòng buồn rười rượi nhìn con gái mình tiễn họ ra cổng. Đêm đó cũng như mọi ngày, cô vẫn ôm mẹ ngủ nhưng khi cô thức dậy thì bà Catherine đã không còn thở nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.