Tinh Vân không trả lời anh. Cô như người mất hồn, không nghe rõ Đoàn Nam Phong nói gì. Bản thân Tinh Vân hiểu rõ Đoàn nam Phong luôn có lý của mình nhưng những việc anh làm lại quá khác xa quan niệm sống hướng thiện của cô.
“Nam Phong, thật ra anh là người như thế nào?” - Tinh vân đau lòng tự hỏi nhìn theo bóng dáng cao lớn của anh vội vã rời đi.
Không lâu sau đó, Dorothy cũng đến khu vực phòng bệnh của ông Nhất Phương. Nhìn thấy Tinh Vân thẩn thờ ngồi như pho tượng ở hành lang, cô liền đến bên cạnh, chạm nhẹ vào vai Tinh Vân, khẽ hỏi: “Chị Tinh Vân, chị không sao chứ?”
Tinh Vân giật mình nhìn cô, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi rồi lắc đầu nói: “Không, chị không sao?”
Dorothy ừ nhẹ một tiếng rồi hỏi tiếp: “Vậy chị có thể đưa em đến phòng của ba không? Em quay lại phòng cấp cứu hỏi y tá thì họ nói đã đưa ba lên đây. Em đi tìm nãy giờ vẫn không tìm thấy số phòng của ba.”
Tinh Vân nhìn vẻ mặt ngây thơ của Dorothy thì liền nghĩ đến những lời của Đoàn Nam Phong vừa nói. Không tự chủ được, cô liền ôm trầm lấy Dorothy thủ thỉ: “Đừng đi Sahara có được không? Nơi đó rất nguy hiểm, da em sẽ bỏng mất.”
Dorothy mỉm cười như thiên thần, dịu giọng nói: “Chị đừng lo cho em, em sẽ cẩn thận.”
Tinh Vân trước sau không thể nói ra âm mưu đen tối của Đoàn Nam Phong cho Dorothy nghe, việc cô có thể làm chỉ là hết lời can ngăn Dorothy: “Đừng đi, chị xin em đó. Chuyến này quá nguy hiểm. Chị không muốn em gặp chuyện gì ngoài ý muốn. Coi như vì ba mẹ em có được không?”
Dorothy biết Tinh Vân lo lắng cho mình nhưng cô không thể nghe lời Tinh Vân: “Em biết chuyến này rất nguy hiểm nhưng chị Nam Phương và anh Cát Vũ còn ở trong tình trạng nguy cấp hơn. Em chưa từng gặp qua mặt chị ấy, em rất muốn đến đó để gọi chị ấy một tiếng “chị ba”. Em...”
Tinh Vân nghe đến đây liền chặn lời Dorothy, nước mắt cô từng dòng ứa ra, giọng nói cũng vì vậy mà lạc đi: “Dorothy, dù thế nào, em cũng phải quay trở về, có biết không?”
Dorothy mỉm cười trong veo, gật đầu nói: “Chị yên tâm, em nhất định quay về và đưa mọi người cùng về.”
Nói đến đây, Dorothy đưa tay xem đồng hồ rồi giục Tinh Vân: “Em không còn nhiều thời gian. Em muốn vào thăm ba.”
Tinh Vân lau nước mắt dẫn cô băng qua dãy hành lang dài rồi rẽ phải hai lần để đến phòng ông Nhất Phương.
Dorothy bước vào phòng bệnh thì nhìn thấy mẹ đang ngồi bên cạnh nói chuyện với ba mình. Cô khẽ bước lại gần mới hay mẹ cô đang khóc.
Cô ôm bà, nhẹ giọng an ủi: “Ba sẽ sớm tỉnh lại, mẹ đừng quá lo lắng.”
Bà Dora cần bàn tay trắng nõn nà của cô, hấp tấp nói trong nước mắt: “Dorothy, đừng đi con ơi. Châu Phi nóng như vậy làm sao con chịu nổi. Da của con sẽ cháy mất.”
Càng nói nước mắt của bà càng giàn giụa, ướt đẫm hết cả khuôn mặt yêu kiều. Dorothy quỳ dưới chân bà, ngả đầu lên đùi bà, vừa nói vừa khóc: “Con không thể không đi. Về tình về nghĩa con đều phải đi. Nếu đã là người nhà với nhau thì không thể làm ngơ trước những biến cố của gia đình. Con phải chung tay cùng cả nhà gánh vác mọi chuyện. Đó mới là gia đình.”
Tinh Vân đứng gần đó, sau khi nghe xong những lời này thì liền đưa tay lên ngực để giữ cho trái tim không đập quá nhanh. Từ trước đến giờ cô không có nhìn nhầm Dorothy. Dù cô ấy là sát thủ số một giết người không gớm tay như mọi người nói thì sao? Cô chưa từng thấy những điều đó. Cô chỉ nhìn thấy một Dorothy thiện lương và biết nghĩ cho người khác.
Phải, Tinh Vân đã từng lo sợ cho Đoàn Nam Phong khi biết anh muốn mang theo sát thủ của Lập Thế Khang đi Ai Cập nhưng đến bây giờ cô mới thấy hóa ra mình đã nghĩ sai cho Dorothy. Bản thân Tinh Vân tự thấy áy náy về điều này nhưng cô không biết làm sao để ngăn Đoàn Nam Phong lại trước khi anh muốn ra tay hạ sát Dorothy.
Dorothy cầm tay ông Nhất Phương, khẽ áp môi xuống hôn lên bàn tay già nua của ông. Nước mắt hai dòng chảy xuống ướt đẫm tay ông, nóng hổi.
“Ba, con đi đây. Con sẽ sớm tìm được chị Nam Phương về cho ba. Ba cứ an tâm điều dưỡng sức khỏe cho tốt. Con tin ba sẽ vượt qua được ải này. Ba của con là giỏi nhất!” - Dorothy vừa nói, vừa đưa tay quệt nước mắt. Sóng mũi cô đã ửng hồng lên, hai mắt cũng cay xè, cô chậm rãi đứng lên ôm hôn mẹ mình rồi quay đi.
Suốt đoạn đường tiễn Dorothy đi ra khỏi khu vực phòng bệnh, lòng Tinh Vân cứ day dứt không yên. Cô muốn nói nhưng lại không biết làm sao để nói cho Dorothy biết rằng Nam Phong chồng của mình đang muốn giết cô ấy.
Bàn tay run rẩy, Tinh Vân cầm lấy tay của Dorothy dặn đi dặn lại: “Mọi chuyện nhất định phải cẩn thận. Đồ ăn thức uống không được ăn bậy. Còn nữa, phải luôn dùng kem chống nắng và mặc quần áo che chắn cho cẩn thận.”
Dorothy mỉm cười gật đầu nói: “Chị yên tâm, em sẽ nhớ và làm theo lời chị. Bây giờ em phải quay về nhà một chút để chuẩn bị. Chị nói với anh hai có thể em sẽ quay lại trễ một tí.”
Nói xong, Dorothy chạy thật nhanh ra khỏi bệnh viện và đón xe quay về ngôi nhà cũ trước đây của mình để lấy trang phục và vũ khí. Amy không có nhiều quần áo nhưng mấy bộ quần áo trước đây của cô đều là loại được làm bằng chất liệu đặc biệt, dao kéo thông thường chưa chắc cắt được. Thêm nữa, cô còn mang theo dao găm, dây cước, súng và vài món đồ phòng thân.
“Có thêm mấy đứa hỗ trợ thì chị không sợ gì hết.” - Amy mỉm cười nói chuyện với số vũ khí quen thuộc của cô rồi tự tin bước ra khỏi nhà.
Những tưởng số vũ khí và đồ đạc trong ngôi nhà này sớm phải đem bán ve chai nhưng không ngờ có lúc Amy lại phải dùng lại nó để tham gia vào chuyến đi nguy hiểm của Đoàn Nam Phong.
- ---