Đoàn Nam Phong nghe xong liền nói: “Ý của mày có phải “thắng là vua thua là giặc” hay không?”
Lập Thế Khang gật đầu nói: “Đúng vậy. Những người như tao với mày vốn không cần phải băn khoăn xem chúng ta là người như thế nào, càng không cần băn khoăn xem Oda là người tốt hay kẻ xấu. Cái cần quan tâm chính là: ai là kẻ mạnh và ai sẽ là người chiến thắng.”
Đoàn Nam Phong không phải không hiểu đạo lý này thậm chí bản thân anh cũng đang dấn thân vào dự án tiền ảo của ông ngoại Tinh Vân để thực hiện việc trở thành kẻ mạnh nhất. Nhưng lần này khi đụng phải Oda, rơi vào hoàn cảnh bị bốc lột thì anh mới băn khoăn về bản thân và việc mình làm.
“Con đường đã chọn rồi, còn có thể nuối tiếc hay sao?” - Đoàn Nam Phong thở dài tự vấn bản thân.
Nhìn thấy Đoàn Nam Phong nghĩ ngợi miên man, Lập Thế khang liền thở dài mắng hắn: “Nhìn mặt mày ngu như vậy thì tao cũng đoán mày không hiểu được đạo lý mà tao muốn nói rồi. Vậy để tao kể cho mày nghe câu chuyện về Robert Frost và bạn của ông ấy, nhà văn Edward Thomas nhé.”
Đoàn Nam Phong biết Lập Thế Khang không hiểu được suy nghĩ của mình nhưng anh vẫn im lặng để chờ nghe hắn kể chuyện. Chưa lúc nào anh lại kiên nhẫn và bình tĩnh lắng nghe kẻ đối địch với mình nói như hôm nay.
Lập Thế Khang chậm rãi kể: “Bài thơ này được viết vào giai đoạn Robert Frost sống ở Anh, năm 1916, giai đoạn giữa của thế chiến thứ nhất. Lúc mới nổ ra chiến tranh năm 1914, dân châu Âu giàu có sung túc rất hăm hở lên đường và chờ đợi cho một trận chiến lớn khắp châu Âu để thay đổi cuộc sống buồn chán của bọn họ. Họ không biết về sự tàn khốc của chiến tranh cũng không ý thức được bản thân mình đang dấn thân vào cuộc chiến phi nghĩa của những kẻ muốn chứng tỏ bản thân mình mạnh nhất để thống trị Thế Giới. Khi ra đến chiến trường và đối diện với những thử thách cam go khốc liệt cùng máu tanh thì bọn họ mới thực sự rất sợ hãi. Edward Thomas lúc này cũng đang băn khoăn do dự về việc nhập ngũ. Cái chết, sự sợ hãi đã thay đổi suy nghĩ hăm hở ra chiến trường của ông và đại đa số tầng lớp thanh niên khi đó. Họ không còn dũng khí, không còn tinh thần để chiến đấu và hy sinh tính mạng cho cuộc chiến phi nghĩa đó nữa cho nên họ đã chùn chân. Cho nên, Robert Frost đã viết bài thơ này - con đường không được chọn để tặng cho Edward Thomas như một lời khuyên, một sự ủng hộ cho quyết định ra chiến trường của Edward.”
Đoàn Nam Phong nghe đến đây liền hỏi: “Vậy cuối cùng Edward đã quyết định như thế nào?”
Lập Thế Khang mỉm cười, trầm giọng nói tiếp: “Cả bài thơ, lẫn nhan đề đều nói về một con đường không được lựa chọn. Đó là một sự tiếc nuối muộn màng. Con đường đầu tiên vốn dĩ muốn chọn nhưng vì thấy nó hun hút quá cho nên đã để dành cho kẻ khác. Đến khi nhìn lại thì đã quá muộn màng. Cũng như nói quyết định ra chiến trường là quyết định đầu tiên nhưng vì sợ hãi cho nên Edward đã từ bỏ và Robert lo rằng sau này Edward sẽ nuối tiếc cho thanh xuân được khoác áo lính của mình.”
Nói đến đây, Lập Thế Khang liền ngừng một chút để nghĩ ngợi mông lung rồi chậm rãi nói ra đáp án cho thắc mắc của Đoàn Nam Phong: “Cuối cùng, Edward đã quyết định ra chiến trường và một năm sau ông ấy đã hy sinh.”
Đoàn Nam Phong nghe đến đây thì lòng cũng chùn xuống. Vẻ mặt anh mông lung không giấu nổi tiếng thở dài. Lập Thế Khang nhếch môi cười, nói ra mấy câu nhẹ tênh: “Đã chọn rồi thì chỉ có ông ấy biết con đường mình đi có nuối tiếc hay không? Có rất nhiều người dẫu chết cũng không hối hận vì con đường mình đã chọn và cũng có rất nhiều người sống cả đời để nuối tiếc cho con đường mình đã không chọn. Tao nghĩ Edward không muốn sống cả đời trong nuối tiếc.”
Đoàn Nam Phong nghe xong liền nói: “Tao cũng vậy, không muốn sống cả đời trong nuối tiếc cho nên giá nào cũng phải quay lại với Tinh Vân.”
Lập Thế Khang nhếch môi cười hỏi lại: “Cho nên mày đã chọn con đường dấn thân vào dự án tiền ảo của ông ngoại cô ta có phải không?”
Đoàn Nam Phong đưa mắt lườm Lập Thế Khang một cái rồi quay mặt đi. Lập Thế Khang nhìn thấy biểu hiện của anh thì biết thừa câu trả lời.
Anh liền cười khoái trá trêu chọc Đoàn Nam Phong: “Con đường của mày thật cao cả đó. Vì phụ nữ mà cả nguyên tắc của bản thân cũng phá bỏ luôn.”
Đoàn Nam Phong thở dài, chậm rãi nói: “Nguyên tắc quan trọng nhưng cô ấy và con trai tao quan trọng hơn. Thằng nhỏ cần một gia đình, còn tao cần cô ấy.”
- --
Vì rút kinh nghiệm có nhiều độc giả kỳ lạ khó hiểu thích đọc cùng lúc mà không thích bấm like gây ảnh hưởng đến những độc giả khác phải cày like mệt mỏi và cảm xúc của tác giả cũng bị tụt cho nên mình sẽ không đăng đồng loạt các chương lên nữa mà thay vào đó sẽ đăng từng chút nhưng không cần chờ đủ like. Mong các bạn duy trì bấm like đừng làm mình cụt hứng đăng truyện ạ.