Chị Vợ, Anh Yêu Em

Chương 347: Chương 347: Một cách cầu xin (1)




Người đàn ông trẻ tuổi ấy ở nhờ chỗ của Amy hai ngày nay không dám ló mặt ra mục đích là chờ cảnh sát thay bọn họ tóm gọn bang The Ring ở Rarotonga. Hai ngày qua nhìn chung sóng yên biển lặng, nhà hàng đã hoạt động bình thường nhưng Amy không xuống đó ăn mà gọi thức ăn đưa lên phòng. Mặc dù nhân viên phục vụ nói rằng nhà ăn mỗi tối đều có âm nhạc của những thổ dân địa phương rất hấp dẫn nhưng Amy cũng không buồn xuống xem, chỉ bởi vì không muốn bỏ cái tên bệnh nhân này ở đây một mình.

Từ lúc đến đảo Cook, bản thân Amy cũng kinh ngạc về chính mình. Có cái gì đó hình như đã thay đổi mà bản thân cô không ý thức được rõ ràng. Amy nghĩ ngợi lại nghĩ ngợi: “Có lẽ rời xa Lập Thế Khang, mục tiêu chú ý của cô không còn là hắn thì cách hành xử cũng tự nhiên theo bản năng trời sinh của con người. Đó là: nhiều chuyện.”

Sau khi Amy nghĩ ra được vấn đề này tự nhiên cô thấy đầu óc mình thông suốt. Vì cái sự “nhiều chuyện” này mà cô tự nhiên quan tâm đến an nguy của hắn - “thành quả cứu người” đầu tiên của mình.

Thì ra sự thay đổi này là có lý do. Amy rất sợ cái gì đó không có lý do, càng lo sợ những cái mơ hồ không rõ ràng như cảm giác mà cô đối với Lập Thế Khang. Nghĩ đến hắn, Amy lại thấy lòng nặng trĩu. Xét trên góc độ ông chủ, hắn chưa từng đối xử tệ với cô cũng không có gì là ép buộc hay xuống tay tàn nhẫn. Thậm chí còn đối tốt với cô khiến cô thấy mơ mơ hồ hồ về tình cảm vượt qua quan hệ ông chủ và sát thủ bảo vệ mình.

“Có lẽ là do mình hiểu lầm...” - Amy nghĩ đến đây rồi tự nhủ như vậy.

Đáy lòng cứ bất an khi nghĩ về tình cảm giữa cô và Lập Thế Khang. Chuyện lúc nhỏ, có lẽ hắn cũng đã quên. Giờ lớn lên, cô thay đổi nhiều đến nỗi bản thân cô còn kinh sợ thì làm sao mong có được lòng của người đàn ông như hắn?

Gương mặt Amy ảo não, toàn thân tựa vào lan can, ánh nhìn về phía biển xa xăm. Bất ngờ, một bàn tay to vỗ lên vai cô, đi kèm là giọng nói thân thiện: “Nếu tối nay cô muốn đi xuống nhà hàng ăn tối thì tôi sẽ đi cùng cô.”

Amy nhìn người đàn ông một lượt rồi đánh giá: “Xem ra anh đã khỏe rồi. Có thể ló mặt ra ngoài mà không cần trốn như chuột ở đây nữa.”

Người đàn ông trẻ tuổi nhếch môi cười tươi tắn nói: “Ở cạnh cô là tôi an tâm nhất. Sát thủ số một mà.”

Amy bĩu môi châm chọc: “Đáng tiếc cái bang Đoàn Lâm của các người dù có kết hợp với nhau cũng không sao bằng Lập bang của chúng tôi. Chỉ một đám The Ring vớ vẩn mà cũng có thể truy sát anh giống như bắt một con chó thì anh còn xứng mặt có được sát thủ giỏi nhất sao?”

“Tự tin lắm!” - Người đàn ông cười cười, vỗ tay khen ngợi.

Amy chính là không thèm để hắn vào trong tầm mắt. Người đứng đầu một bang mà không có lấy một trợ thủ đắc lực làm việc cho mình thì còn nói gì đến việc dọa đối thủ.

Người đàn ông nheo mắt, mỉm cười giống như không hề bận tâm sự hạ bệ vừa rồi của Amy, bình thản hỏi lại: “Tôi không hiểu vì sao cô cứ nghĩ tôi là người của nhà họ Lâm mà không cho rằng tôi là người đứng đầu của Đoàn Lâm - Đoàn Nam Phong.”

Nghe đến đây, Amy liền lắc đầu nói: “Tôi có ngu cũng biết anh không phải là Đoàn Nam Phong”

Người đàn ông trẻ nhướng mày hỏi lại: “Vì sao cô chắc chắn tôi không phải Đoàn Nam Phong?”

Amy hít sâu một hơi nhẹ nhàng nói ra một câu: “Bởi vì Đoàn Tổng Tài của Đoàn thị nổi tiếng đẹp trai, còn anh thì không phải.”

Người đàn ông nghe cô gái hạ nhục nhan sắc của mình thì tức lắm, liền bặm môi hỏi lại: “Nhan sắc của tôi và Đoàn Nam Phong chênh lệch đến mức dễ nhận biết vậy sao?”

Amy nhún vai cười gật đầu xác nhận khiến cho người đàn ông trẻ não ruột. Lúc này Amy mới nhẹ nhàng nói thêm: “Tôi tuy chưa từng gặp mặt của Đoàn Nam Phong nhưng tôi nghĩ nếu so với ông chủ Lập Thhế Khang của tôi thì hắn vẫn còn xếp sau đó.”

Người đàn ông nhìn vẻ mặt tự hào của Amy khi nói về Lập Thế Khang thì buông lời phỏng đoán: “Ở cạnh người đàn ông đẹp trai như vậy mà chỉ có thể nhìn, kể cũng khó chịu.”

Amy nghe xong liền lườm hắn cắt ngang suy nghĩ thăm dò của hắn đối với mình: “Anh nghĩ ai cũng là loại người hám đàn ông như anh sao?”

Người đàn ông vươn vai một cái, cơ bắp trên ngực bắt đầu chuyển động. Suốt mấy hôm nay hắn cứ ở trần đi lại trước mặt Amy nhưng cô không thèm để ý hắn. Lần này hắn đã lành vết thương cho nên phô diễn cơ bắp thể hiện trước mặt cô.

Amy nhìn qua một lượt rồi nói: “Vết thương chưa lành hẳn đâu. Anh đừng vì hồi phục chút ít mà diễn trò với tôi.

Người đàn ông trước mặt Amy nghe câu nói lạnh nhạt gây mất hứng của cô thì liền đặt hai cánh tay lên vai cô, hơi cúi người nghiêm giọng hỏi: “Phải làm sao cô mới thôi nghĩ rằng tôi không phải đàn ông bình thường hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.