Căn hộ một phòng ngủ nằm trong khu chung cư trung cấp không quá lớn nhưng sạch sẽ và ngăn nắp. Lâm Thanh bước vào nhà, đưa mắt nhìn qua không gian bên trong liền hiểu được Lưu Uyển Linh đã dùng không ít tâm tư cho chỗ ở của mình. Cô luôn như vậy, đi đến đâu cũng đặt dấu ấn của mình ở đó. Trong ngôi nhà của anh cũng vậy, dấu ấn của cô ở đó nhiều đến mức đi đến nơi nào anh cũng nhìn thấy hình bóng của cô. Anh cũng rất muốn nghĩ thông, rất muốn quên đi cô nhưng khi nhắm mắt lại thì chỉ nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô hiện ra.
Lưu Uyển Linh phớt lờ Lâm Thanh, cô đi vào phòng bếp lấy ra hai củ cà rốt, như thường lệ đem ra cho bọn thỏ. Lâm Thanh cởi giày ra rồi cẩn thận đặt lên kệ. Anh thong thả bước theo sau lưng Lưu Uyển Linh.
Hai con thỏ vừa nhìn thấy Lâm Thanh liền phóng nhanh lên người anh. Lâm Thanh mỉm cười, vuốt ve lớp lông mềm mịn của từng con rồi dịu dàng nói: “Hai ngươi vẫn còn nhớ ta sao?”
Đoạn lại đá điểu sang Lưu Uyển Linh: “Chỉ tiếc cô chủ của bọn ngươi đã quen ta rồi.”
Lưu Uyển Linh không thèm chấp, bỏ mặc anh chơi cùng bọn thỏ ngoài ban công rồi quay lưng đi vào trong nhà. Thức ăn có sẵn từ tủ lạnh lấy ra, bỏ vào lò vi sóng hâm lại vài phút đã sực nức mùi thơm.
Lâm Thanh không đợi Lưu Uyển Linh mời, ngay khi ngửi thấy mùi thức ăn thì anh đã cẩn thận nhốt bọn thỏ lại rồi đi vào nhà bếp rửa tay từ bồn rửa chén. Tiếng vòi nước đều đều phát ra nhưng không lây động nổi Uyển Linh mở lời mời anh ăn cơm.
Lâm Thanh tự giác lấy chén và đũa mang ra bàn, ngồi đối diện cô và bắt đầu ăn. Chỉ có điều khi anh động đũa vào món gì, Lưu Uyển Linh cũng dùng đũa chặn lại. Đến cuối cùng anh đành ăn cơm trắng. Lúc và cơm không quên nói ra một câu ám muội: “Em cho tôi ăn cơm trắng thì tôi sẽ không có sức chống đẩy đâu.”
“Anh...” - Lưu Uyển Linh trưng mắt lườm hắn rôi bĩu môi rủa thầm: “Vô liêm sỉ.”
Lâm Thanh cười cười, thuận tay gắp thử thức ăn để xem phản ứng của Lưu Uyển Linh. Đúng là Lâm Thanh cao minh, nói xong một câu thì Lưu Uyển Linh đã không chặn thức ăn của anh nữa. Điều này có nghĩa là gì? Chính là Lưu Uyển Linh đã thừa nhận muốn anh có sức chống đẩy.
Lâm Thanh nghĩ đến chuyện này mà cả bữa cơm cứ tủm tỉm cười. Lưu Uyển Linh càng ngứa mắt anh bao nhiêu thì anh càng mặt dày bấy nhiêu. Đêm đó đương nhiên anh cũng giở chiêu mặt dày hơn tường thành để ngủ lại nhà Lưu Uyển Linh.
“Nè, anh không có liêm sỉ à? Đây là nhà của tôi. Anh đến ăn không uuống không thì chớ. Giờ lại còn đòi đi tắm là sao?” - Lưu Uyển Linh khó chịu mắng Lâm Thanh khi thấy anh hỏi mượn cô cái khăn tắm và bàn chải đánh răng.
“Em không cho tôi bàn chải để chải răng thì đừng chê miệng tôi có mùi nước mắm nhé.” - Lâm Thanh giả vờ lờ đi mọi khó chịu của Lưu Uyển Linh rồi nói ra một câu lạc hướng như vậy khiến người có tính tình xốc nổi như Lưu Uyển Linh càng thêm điên tiết. Chỉ có điều cô không làm gì được anh.
Lúc Lâm Thanh tắm xong bước ra ngoài thì đã thấy Lưu Uyển Linh đứng đợi ở cửa và chìa cho anh cái bàn chải đánh răng chưa tháo hộp. Lâm Thanh cười cười cầm lấy bàn chải rồi quay lại phòng tắm đánh răng trước khi đi ngủ.
Sau khi anh chải răng xong bước ra thì thấy Lưu Uyển Linh đang ngồi thoa kem dưỡng da ở bàn trang điểm. Anh bước lại gần cô, từ phía sau mạnh dạn chạm vào hai khối thịt tròn phía trước, ra sức vân vê.
Lưu Uyển Linh chán ghét cự tuyệt nhưng Lâm Thanh vẫn không bỏ cuộc, anh vòng cánh tay khỏe khắn của mình dưới khuỷu chân cô rồi nhẹ nhàng nhấc bổng cô lên.
“Buông tôi ra!” Lưu Uyển Linh vừa la vừa đấm vào bờ vai trần không mặc áo của anh.
Chiếc khăn tấm vắt ngang hông anh nhanh như cắt rơi xuống đất theo sự vận động kiềm hãm cơ thể Lưu Uyển Linh.
“Ngoan một chút, em vội đến mức tháo đi cả khăn của anh rồi này.” - Lâm Thanh vu vạ.
Lưu Uyển Linh nằm ra giường, liếc mắt nhìn cơ thể trần trụi của anh rồi vô cảm quay đi. Lâm Thanh ý tứ, chậm rãi lên nằm cạnh cô, bàn tay to với những vết chai do thường xuyên dùng súng để lại từng chút một chạm vào làn da mềm mịn căng hồng của cô.
- --
Các bạn đang đọc truyện bản quyền tại Mangatoon/Noveltoon. Vui lòng đọc đúng nguồn để ủng hộ tác giả.