Chị Vợ, Anh Yêu Em

Chương 426: Chương 426: Phản gián (2)




Tiếng của anh vang vọng trong căn phòng đá xanh lạnh lẽo u ám. Tiếng xiềng xích lẻng kẻng vọng lại ngày một gần bên tai Đoàn Nam Phong. Trong lòng Đoàn Nam Phong lúc này lập tức dấy lên một linh cảm bất thường như sắp có chuyện chẳng lành xảy ra.

Phía bên kia, Lập Thế Khang vẫn giữ giọng lạnh lùng như cũ, chắc nịch ra lệnh: “Cho hắn nói.”

Miếng cao su to lớn nhét đầy miệng người đàn ông tuấn lãng vì bị tra tấn đánh đập mà đầm đìa máu me, nhanh chóng được lấy ra. Miếng cao su vừa rời khỏi miệng, người đàn ông không nói bất kỳ điều gì đã cắn lưỡi tự vẫn.

Lập Thế Khang chứng kiến toàn bộ cảnh tượng không mảy may nhíu mày. Theo dòng máu từ miệng hắn chảy ra, Lập Thế Khang cười lớn như ác quỷ hiện hình.

Đoạn phim quay lại cảnh tượng đó rất nhanh được gửi đến điện thoại của Đoàn Nam Phong từ một số điện thoại đã được mã hóa. Đoàn Nam Phong linh cảm chuyện chẳng lành không lệch đi tí nào. Người bị xiềng xích đánh đập kia đích thị là người mà anh cài vào bên cạnh Lập Thế Khang. Người đó tuổi đời còn rất trẻ lớn lên từ trại cô nhi của Đoàn Thị và nghe theo sắp xếp của anh thi hành nhiệm vụ.

Bao năm lăn lộn trong hắc đạo, Đoàn Nam Phong không phải không quen với chuyện này. Chỉ là cái cách cấp dưới của anh thể hiện lòng trung thành với anh khiến cho lòng anh cảm thấy áy náy. Đến tận cùng anh vẫn có trái tim còn Lập Thế Khang thì không. Trái tim của hắn sớm đã theo tai nạn trên đồi chong chóng mà cháy rụi.

Dựa lưng vào bức tường lát gạch men trong phòng tắm để không bị ngã khụy, cánh môi Đoàn Nam Phong rưng rưng thều thào bằng một giọng u ám: “Rốt cục mày muốn sao?”

Lập Thế Khang đang tận hưởng cảm giác của người chiến thắng. Hắn liên tục cười lớn, sảng khoái đến ngoạc cả miệng, hài lòng nói ra một tràng: “Thằng này dám xâm nhập vào Lập Bang ăn cắp thông tin cho mày, tao chỉ muốn xẻo từng miếng thịt của nó ra mới hả dạ nhưng nay nó biết khôn thừa cơ cắn lưỡi chết cũng coi như là quá nhẹ nhàng cho nó.”

Nói đến đây, Lập Thế Khang lại chậc lưỡi tỏ vẻ tiếc nuối: “Vậy nên, Đoàn Nam Phong à, tao dự tính moi hết tim; gan; phèo; phổi và cái não siêu việt của nó đem tới cho vợ mày ăn thử. Để xem ngày mai cơm trưa của cô ta là thịt người thì sẽ như thế nào?”

Đoàn Nam Phong nghe đến đây thì toàn thân tê cứng. Anh thừa biết Lập Thế Khang xưa nay chưa từng nói đùa. Hắn là con ác quỷ không việc gì không dám làm. Miệng anh mấp mấy run nhưng giọng vẫn âm lãnh, cố giữ phong thái đĩnh đạc không chịu lép vế: “Nếu mày dám làm vậy, tao sẽ xé xác từng người trong nhà họ Lập.”

Lập Thế Khang nghe xong không nao núng còn ra bề chế giễu: “Đoàn Nam Phong à, tao thật sợ quá đi. Ngoại trừ Amy ra, mày biết tao không có điểm yếu mà. Cô ấy chết rồi mày lại đem người nhà họ Lập ra dọa tao. Nhà họ Lập còn ai mang họ Lập sao? Mẹ của tao từ lâu rồi nên mang họ Dương mới phải.”

Đoàn Nam Phong cũng thừa biết không dọa được Lập Thế Khang nhưng vẫn nghĩ hắn còn chút gì lo lắng cho mẹ mình nhưng xem ra hắn cũng sớm xem mẹ mình không phải là người cùng họ. Hơn nữa đụng vào mẹ hắn thì còn khó hơn lên trời. Bởi vì bà ta còn độc ác và dùng thủ đoạn bẩn thỉu hơn Lập Thế Khang rất nhiều.

Đoàn nam Phong im lặng, cố gắng không nghĩ về cái chết của người thủ hạ do mình phái đi nhưng Lập Thế Khang không im lặng. Hắn đắc ý khiêu khích anh, đẩy anh vào tận cùng giới hạn chịu đựng: “Đoàn Nam Phong à, tao nghe nói “thiên kim bạc tỉ” của mày là người hiền lương thục đức. Người gặp người yêu. Chỉ thiếu điều cái nước Mĩ này truy phong danh hiệu ngu khờ cho cô ta thôi.”

Lập Thế Khang mỉa mai xong lại cười lớn rồi lại nói: “Nếu như cô ta biết bản thân mình ăn nội tạng và da thịt của đồng loại thì mày nói xem cô ta có vì bị dằn vặt mà cắn lưỡi chết như cái tên khốn mày phái tới hay không?”

“Thật đáng buồn cười! Một cô gái nổi tiếng nhân hậu lại đi ăn thịt người.” - Lập Thế Khang nhấn mạnh câu nói này khích cho sự chịu đựng của Đoàn Nam Phong lên tới cực điểm. Hắn nói trong tiếng cười hả hê càng khiến cho đáy lòng Đoàn Nam Phong thêm quặn thắt.

Hơn ai hết Đoàn Nam Phong hiểu được con người của Tinh Vân. Cô ấy sắc sảo thông minh nhưng lại vô cùng nhân hậu. Nếu tai ương này xảy ra thì chắc chắn sẽ đúng như lời của Lập Thế Khang nói. Tự bản thân cô ấy vốn tâm lý yếu sẽ vì vậy mà ám ảnh dẫn đến tự vẫn.

Lập Thế Khang biết Đoàn Nam Phong đang không còn đường lui, cho nên liền thêm một đòn nữa tấn công dìm đối phương vào chỗ chết: “Việc mày đến New York thu mua vũ khí và sát thủ cũng chỉ có thể khiến cho thế lực của tao suy giảm chút ít nhưng nếu “thiên kim bạc tỉ” của mày vì mày mà chết đi thì cả đời này mày đừng mong thoát khỏi tay của người nhà họ Hoàng.”

Chưa cần nói đến chuyện có thoát được người nhà họ Hoàng hay không. Chỉ riêng chuyện mất đi Tinh Vân thì anh đã không thể sống nổi. Nghĩ đến đây, đáy lòng Đoàn Nam Phong liền thấy chua xót. Nếu như anh không bất chấp mọi thứ mà rình rang cưới cô ấy thì liệu cô ấy có trở thành bia bắn tiếp theo của Lập Thế Khang hay không?

Đoàn Nam Phong nghĩ ngợi rồi lắc đầu trong bế tắc. Nếu lúc trước anh không cố chấp cưới Tinh Vân thì có khi cô ấy đã thuộc về tay kẻ khác. Bài toán tranh đoạt này tuyệt đối sẽ không dành cho những kẻ yếu mềm thiếu quyết đoán. Nghĩ vậy, Đoàn Nam Phong liền mạnh mẽ đáp trả: “Lập Thế Khang, tao sẽ chơi với mày tới cùng.”

Lập Thế Khang nghe xong liền vỗ tay từng cái đanh đanh, cứng giọng hạ lệnh cho thủ hạ: “Moi não hắn ra, mang đến Nebula.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.