Chị Vợ, Anh Yêu Em

Chương 340: Chương 340: Sát thủ mạnh nhất (2)




Trong căn phòng ngủ ấm áp ánh đèn, tiếng nấc cửa dù khéo đến mức nào Lập Thế Khang cũng nghe ra được. Anh biết Amy đã rời đi cho nên cũng theo đó bước ra khỏi người cô gái. Cô nàng xinh đẹp tóc vàng tròn mắt kinh ngạc nhìn anh rồi lí nhí hỏi lại:

“Chỉ mới nửa chặng đường anh đã chán em rồi sao?”

Lập Thế Khang giương đội mắt hẹp lạnh lùng trả lời: “Tôi bận rồi.”

Sau đó anh quay sang cầm điện thoại gọi cho quản gia. Cô gái hiểu ý liềm lòm còm ngồi dậy mặc quần áo vào cầm chi phiếu trên giường rồi đi ra ngoài.

Người quản gia đụng mặt cô gái ở cửa, ông không nói gì chỉ lắc đầu cầm tờ giấy Amy đưa cho mang đến bàn làm việc của Lập Thế Khang.

Vừa nhìn thấy tờ giấy anh liền nở nụ cười thành tựu. Amy cuối cùng cũng không phụ sứ mạng đem về cho anh thứ anh cần.

Lập Thế Khang liền vui vẻ hạ lệnh: “Chú hãy mau đi sắp xếp cuộc hẹn với ông ta. Ngày mai tôi sẽ đích thân đến.”

Người quản gia nhận lệnh liền cúi đầu muốn rời đi nhưng Lập Thế Khang đã chặn ông lại: “Khoan đã, Amy thế nào rồi?”

Người quản gia thở dài lắc đầu nói: “Tội nghiệp con bé, có lẽ bị thương rất nặng.”

Nghe Amy bị thương, tim của Lập Thế Khang như bị đâm một nhát. Anh nhăn mặt nói với người quản gia mau gọi bác sĩ cho Amy.

Người quản gia cung kính đáp: “Thưa, tôi đã gọi bác sĩ đến nơi rồi. Chỉ là...”

Lập Thế Khang nheo mắt nhìn ông hỏi lại: “Chỉ là thế nào?”

Người quản gia cúi đầu ấp úng thưa: “Thưa cậu đừng trách tôi nhiều lời. Chỉ là tôi không hiểu cậu có nhất thiết vào đúng đêm nay đưa cô gái kia về hay không?”

Lập Thế Khang nghe xong liền đập bàn: “Từ bao giờ còn có người dám hỏi tôi chuyện đời tư. Tôi ngủ với ai còn cần chú dạy sao?”

Thấy Lập Thế Khang tâm trạng nóng nảy, đằng đằng sát khí, người quản gia liền xin lỗi rối rít: “Tôi nói sai rồi, nói sai rồi. Xin cậu tha lỗi.”

Lập Thế Khang thở dài rồi cho ông lui ra. Anh ngả người ra ghế tựa, nhắm mắt suy nghĩ. Tình cảm của Amy đối với anh không phải anh không biết. Tuy Amy có vẻ ngoài lạnh lùng nhưng sự quan tâm của cô dành cho anh rất ấm áp. Càng ngày cô càng không khống chế nổi tình cảm của mình đối với anh. Ánh mắt của Amy đã để lộ ra điều này khiến anh nhìn thấy được. Bởi vì cũng như cô, anh cũng không giấu nổi tình cảm của chính mình.

Nhưng anh không thể để cho cô ôm hy vọng. Ngày nào còn chưa diệt trừ được Lập Duy Lân thì ngày đó anh chưa thể ăn ngon ngủ yên. Gia sản của nhà họ Lập phải do người của nhà họ Lập nắm giữ. Nếu anh hèn kém thì cơ nghiệp trăm năm của tổ tiên sẽ rơi vào tay của kẻ tiểu nhân ngoại đạo như Lập Duy Lân và con trai hắn. Muốn mạnh lên, anh chỉ có thể dựa vào Amy. Nếu một ngày sát thủ tinh anh nhất không còn đủ tuyệt tình thì khi đó cô sẽ không còn mạnh nữa. Đến lúc đó, không chỉ anh yếu thế mà cô cũng sẽ bị hủy diệt.

Vì nghĩ như vậy cho nên Lập Thế Khang đành phụ lòng Amy. Nhẫn nhịn vượt qua những tháng ngày khó khăn. Nghhĩ đến đây, anh liền mở ngăn tủ lấy ra tấm hình thẻ của Amy chụp vào lúc mới về nhà họ Lập nhìn ngắm rồi nói thầm: “Amy, em phải ráng chờ đợi. Sau khi anh lấy được toàn bộ quyền điều hành của nhà họ Lập, anh sẽ nói rõ mọi chuyện với em.”

Lập Thế Khang nhắm mắt, đưa tấm hình của cô đặt lên trái tim mình để mong gỡ bỏ nỗi tương tư.

...

Những ngày sau đó, Amy vẫn không xuống nổi giường. Tấm thân mảnh khảnh khi đó của cô đã phi qua cửa sổ bằng kính để tìm đường chạy thoát thân. Bác sĩ đến nhà giúp cô gắp những mảnh thủy tinh vụn trên người ra cũng phải lắc đầu. Họ cứ ngỡ da thịt cô không biết đau bởi vì cả một tiếng kêu cô cũng không hé ra. Hóa ra mọi nước mắt đều chảy ngược vào đáy lòng đã chết của cô.

Sau mỗi lần thi hành xong một nhiệm vụ gian nan, Amy sẽ được lấy phép một tháng để nghỉ ngơi. Lần này vì cô bị thhương quá nặng cho nên Lập Thế Khang cho cô lấy phép hai tháng. Dù sao đây cũng là nhiệm vụ thứ chín mươi chín của cô. Những lần trước Amy không bị thương nặng cho nên chỉ nghỉ vài ngày không cần lấy phép quá lâu. Đơn giản là vì cô muốn nhanh chhóng đi làm để được gặp Lập Thế Khang. Lần này, một phần vì cô bị tương nặng, một phần vì cô không muốn gặp mặt anh nữa cho nên nhân dịp lấy phép dài cô liền trốn đi du lịch.

Lập Thế Khang biết được suy nghĩ của cô, anh cũng chưa muốn giải tích rõ mọi chuyện vào lúc này cho nên anh để mặc cô đi giải khuây. Thật lòng, nếu không phải trường hợp cấp bách anh tuyệt đối sẽ không đê Amy đi làm nhiệm vụ thứ một trăm. Bởi vì anh muốn cô mãi mãi lưu lại nhà họ Lập, không bao giờ rời xa anh.

Nhưng, thế cục luôn thay đổi và cuộc đời luôn xoay chuyển không ngờ. Trong chuyến du lịch này Amy đã gặp một người đàn ông khiến cô quyết tâm lao vào nhiệm vụ thứ một trăm để sau khi hoàn thành thì có thể cùng hắn “cao chạy xa bay”.

...

Các bạn hãy đoán thử xem người đàn ông đó là ai nhé!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.