Đoàn Nam Phong bóp các khớp tay rôm rốp, máu giận lên đến đầu. Anh không còn nghĩ được gì nữa liền sải bước nhanh về phía đôi nam nữ trước mặt. Nghe động Lâm Thiên Vũ liền giữ xoay người Tinh Vân quay về sau.
Tinh Vân và Lâm Thiên Vũ nhìn Đoàn Nam Phong sắc mặt băng lãnh, con ngươi đỏ lên long sòng sọc nhìn bọn họ.
Tinh Vân tay vẫn cầm súng chĩa thẳng vào Đoàn Nam Phong, nay liền vội vàng hạ súng xuống. Lâm Thiên Vũ thấy vậy cũng bỏ tay ra khỏi tay cô, lên tiếng phá tan bầu không khí đông đặc: “Bọn mình đang luyện súng. Cậu cũng thử đi.”
Đoàn Nam Phong không nói gì lạnh lùng từ trong túi áo móc ra một cây súng ngắn hiện đại bóng loáng lên đạn bắn liền ba phát ngay sát Tinh Vân và Lâm Thiên Vũ khiến cô hoảng hốt bịt tai ngồi xuống đất. Ba phát đạn đi chuẩn xác vào ba thân cây tre tạo thành một đường phẳng. Lâm Thiên Vũ tròn mắt kinh ngạc vỗ tay không ngừng: “Giỏi lắm Nam Phong, tài bắn súng của cậu ngày càng tiến bộ.”
Hắn không để tâm lời của Lâm Thiên Vũ liền ngồi xổm xuống bên cạnh Tinh Vân, lạnh lùng nói: “Em muốn tập bắn súng sao không nói với tôi? Lại ở đây cầm tay đàn ông khác. Em đã quên lời tôi từng nói trước đây hay là nhân lúc tôi đi khỏi lại giở thói tán tỉnh đàn ông khác?”
Tinh Vân nghe hắn xúc phạm mình thì khó chịu lắm. Cô ngẩng lên nhìn hắn mắng xối xả: “Đoàn Nam Phong, anh vừa phải thôi đó. Lúc sáng là ai nổi điên chạy mất, bây giờ Thiên Vũ vừa tặng tôi cây súng đẹp thì anh lại xuất hiện bóng gió nói năng xằng bậy. Anh rốt cục là muốn sao?”
Đoàn Nam Phong tức giận định nói gì đó thì lúc này ba mẹ Tinh Vân đã đứng phía sau bọn họ.
“Ba, mẹ! Sao hai người về sớm vậy?”. Tinh Vân mừng rỡ reo lên chạy về phía ba mẹ.
Ông Minh và bà Minh liền ôm con gái cưng vào lòng, trong mắt là yêu thương hết mực. Bà Minh mỉm cười nói: “Còn không phải vì lo cho con sao? Cả đêm mẹ không ngủ được. Sáng ngày ra đã phải lo về nhà.”
Sau đó liền liếc mắt sang hai người con trai đang đứng phía sau. Cao Hiển Minh liền nói: “Chúng tôi vừa bước vào nhà đã nghe tiếng súng. Các cậu làm gì ở đây?”
Lâm Thiên Vũ liền nói: “Bọn con đang tập bắn súng.”
Cao Hiển Minh dùng cái nhìn dò xét nhìn hai người họ, sau đó liền nói: “Hai cậu lên thư phòng với tôi một lúc.”
Đoàn Nam Phong và Lâm Thiên Vũ lẳng lặng bước theo. Tinh Vân nhìn ba rồi lại nhìn sang mẹ. Mẹ cô vỗ vai trấn an cô, sau đó cùng cô bước vào nhà theo ba người bọn họ.
Trong phòng sách rộng lớn mang phong cách kiến trúc cổ điển, Cao Hiển Minh ngồi xuống ghế gỗ chạm khắc tinh tế, nhẹ nhàng pha trà cho Đoàn Nam Phong và Lâm Thiên Vũ.
Nâng ly trà hảo hạng thoang thoảng hương lài, Cao Hiển Minh nhẹ hớp một ngụm rồi bắt đầu nói: “Lâm Thiên Vũ, sự việc lần trước ở chùa Liên Hoa cũng may có cậu. Nếu không tôi không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra.”
Lâm Thiên Vũ đón ly trà từ tay Cao Hiển Minh, vừa uống vừa nghe ông nói.
“Tôi biết, ơn cứu mạng này không phải chỉ có thể nói cám ơn là xong chuyện. Cao Hiển Minh tôi xưa nay làm ăn rõ ràng minh bạch, dù là làm người hay làm việc cũng đều lỗi lạc. Ơn này tôi nhất định ghi lòng tạc dạ. Có cơ hội nhất định đền đáp.”
Lâm Thiên Vũ khiêm tốn trả lời: “Bác trai đừng khách sáo. Tinh Vân là người phụ nữ trong lòng Lâm Thiên Vũ con. Con nhất định không để cô ấy gặp chuyện.”
Nghe Lâm Thiên Vũ hết lần này đến lần khác công khai thừa nhận tình cảm với Tinh Vân, Đoàn Nam Phong tuy khó chịu nhưng vẫn dằn xuống. Anh chăm chú uống trà nhưng ánh mắt vẫn sắt bén liếc nhìn Lâm Thiên Vũ và ông Minh.
Cao Hiển Minh liền mỉm cười nói: “Nếu cậu không muốn con bé gặp chuyện, vậy sao còn muốn nó cùng cậu mạo hiểm đi Pêru. Đâu phải cậu không biết chuyến đi này lành ít dữ nhiều. Cao Hiển Minh tôi chỉ có duy nhất một đứa con gái bảo bối. Nó có chuyện gì tôi sống làm sao nổi.”
“Bác trai, Tinh Vân thật sự là cô gái thông minh hiếm có mà cháu biết. Cháu và cô ấy từng là cộng sự ăn ý. Cháu biết được khả năng của cô ấy. Chuyến đi này không thể thiếu cô ấy được. Cháu sẽ dốc toàn lực bảo vệ Tinh Vân như sinh mạng. Cháu tuyệt đối không quay về một mình. Xin bác hãy an tâm.”
Cao Hiển Minh liên tục lắc đầu: “Lâm Thiên Vũ, chuyến đi này cậu cũng không có tự tin mà lại dám nói chắc như vậy. Hơn nữa xét về khảo cổ hay lịch sử thì có biết bao chuyên gia hàng đầu sẵn sàng giúp cậu. Tại sao lại phải là Tinh Vân?”. Cao Hiển Minh thở dài: “Được rồi, tôi sẽ nói chuyện với ba mẹ cậu. Cậu hãy tạm xuống nhà đi. Tinh Vân và bà nhà tôi chắc đang chờ cậu đó.”
Sau khi Lâm Thiên Vũ rời đi, Cao Hiển Minh liền quay sang Đoàn Nam Phong: “Còn cậu thì sao? Đồng ý để Tinh Vân đi mạo hiểm hả?”
Đoàn Nam Phong hai chân bắt chéo tựa lưng vào phía sau thong thả nói: “Ba à, Tinh Vân xưa nay rất có lập trường. Con không nói được cô ấy.”
“Không nói được hay chưa từng thử nói với nó?”. Ông Minh tức giận nói.
“Đoàn Nam Phong, cậu có thực lòng yêu Tinh Vân hay không hay lại đang có tính toán khác?”
Đoàn Nam Phong nghe xong ngẩng mặt đối diện thẳng mặt ông Minh: “Ba là có ý gì?”
“Đoàn Nam Phong tôi không xa lạ gì cậu cả. Tôi không hiểu kiếp trước tôi với cậu là cái kiểu ân oán gì mà kiếp này cứ phải làm ba vợ của cậu. Lần trước, cậu đến đề đạt với tôi chuyện cưới Uyển Linh, cậu có bao nhiêu hứa hẹn? Cưới nhau chưa đến một tháng thì Tinh Vân đã có thai với cậu. Nếu cậu thực lòng yêu Tinh Vân thì hai năm trước đã không chia tay với nó. Bây giờ cậu quay lại với nó liệu có phải chỉ đơn giản là tình cảm hay không?”
- ----------------
Hi các bạn, bạn nào muốn hiểu về nội dung bộ này thì các bạn phải đọc phần I Thiên Kim bạc tỉ (link dưới đây).
http://santruyen.com/thien-kim-bac-ti.html?preview=1
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Đừng quên bấm đề cử để ủng hộ cho cảm xúc của mình thăng hoa để ra truyện đều đều nhé!
Cám ơn các bạn!
Like page của mình để cập nhật nhanh nhất truyện của mình nhé.
https://www.facebook.com/pg/Paper-Cranes-stories-Những-câu-chuyện-của-Hạc-Giấy-1088494004690757/posts/?ref=page_internal