Chị Vợ, Anh Yêu Em

Chương 192: Chương 192: Tự lượng sức mình(I)




“Nói như vậy chúng ta thực sự không còn cách nào sao?”. Giọng nói của Tinh Vân lộ ra vẻ hoảng hốt lo sợ.

Đoàn Nam Phong thở dài gật đầu. Cảm giác bất lực này thực sự không dễ đối mặt nhưng hiện thực trước mắt dù không muốn cũng phải chấp nhận.

Lâm Thiên Vũ lúc này cũng lên tiếng: “Quay lại bắn chết hết bọn người của Lập bang thì coi như chúng ta sống.”

“Lâm đại thiếu gia à, bọn chúng rất đông. Hơn nữa bọn chúng dồn chúng ta vào bước này thì chắc hẳn cũng đã có tính toán. Ải này thực sự không dễ.”

Lần này Trần Khải Nam thực sự nói không sai. Đoàn xe của Lập bang đã bày binh bố trận chặn bên ngoài cánh rừng kín mít không để cho ai có thể trốn thoát. Bọn họ đã nhử mồi đuổi theo để đoàn xe của Đoàn Nam Phong đi vào khu vực cấm địa thì sao có thể để anh an toàn rút ra.

“Bùm...!”

Một trái đạn pháo loại nhỏ từ bên ngoài rừng bắn vào trong rừng. Chẳng mấy chốc lửa liền bén lên xung quanh. Lửa càng lúc càng lớn và lan ra rất nhanh. Không khí trong rừng cũng nóng lên. Với tình hình này thì chỉ nửa giờ thì toàn bộ mọi thứ bao gồm bọn họ sẽ bị thiêu rụi. Mọi người bắt đầu xanh mặt chờ đợi quyết định của Đoàn Nam Phong.

Đoàn Nam Phong chăm chú nhìn vào bản đồ điện tử. Mi tâm nhíu lại, tập trung suy nghĩ. Tinh Vân ngồi bên cạnh nơm nớp lo sợ, cô chú ý quan sát hoàn cảnh xung quanh nghĩ thầm: “Rừng rậm Amazon là rừng nhiệt đới lớn nhất Thế Giới trải dài khắp Nam Mĩ, không ngờ lần đầu tiên đến đây lại là trong hoàn cảnh trốn chạy như vậy.”

Qua máy phát tín hiệu, Đoàn Nam Phong bắt đầu ra lệnh hành động: “Bằng tốc độ nhanh nhất chạy về hướng ba giờ. Chạy được ba cây số thì ngừng lại đợi lệnh.”

Những chiếc xe nhanh chóng quay đầu về hướng ba giờ len giữa những bụi rậm trong rừng chạy nhanh về phía trước. Tinh Vân quay đầu nhìn ra tấm kính phía sau, ngọn lửa vẫn đang ùn ùn đuổi đến. Trái tim cô sợ hãi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Đoàn xe băng qua những cây thân gỗ cao to, len qua những bụi rậm chằng chịt, cán lên những thảm cỏ mấp mô chen lẫn đá tầm ba cây số thì lại thấy phía trước là một thảm thực vật bậc thấp và những cây bụi rậm.

Khi tất cả các xe đều dừng lại như chỉ dẫn của Đoàn Nam Phong, thì lúc này anh lại tiếp tục ra lệnh: “Tất cả xuống xe, dùng katana chặt sạch năm thước bụi rậm trước mặt.”

Nghe xong ai nấy đều sốt sắng lấy katana từ cốp xe sau ra hành động. Tinh Vân cũng cầm lấy một thanh katana ra chém loạn. Bây giờ thì cô đã hiểu vì sao Đoàn Nam Phong dán chặt mắt vào bản đồ điện tử, thì ra anh đang tìm khu vực có bụi rậm thấp để dễ dọn dẹp. Nhóm sát thủ gần trăm người còn sống ngày hôm qua cùng nhóm của Trần Khải Nam hội họp giờ cũng hơn hai trăm người. Nhóm người nhanh tay chặt sạch năm mét bụi rậm trước mặt để chừa ra một khoảng trống như con đường mòn nối liền hai hướng từ phía đầu cánh rừng đến khu vực đầm lầy dài hơn hai mươi mét.

Một lúc lâu sau, khi ngọn lửa dần hạ hết ba cây số rừng thì cũng dần lụi khi gặp phải khoảng trống phía trước. Mỗi người cầm một bình nước tưới vào những đốm lửa tàn để ngọn lửa tắt hẳn. Sau đó ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.

Chưa kịp có kế hoạch cho bước tiếp theo thì đoàn xe lớn của Lập bang đã tiến vào rừng. Khu rừng sau khi cháy chừa ra một khoảng rất dễ di chuyển. Tinh Vân nhìn qua đoàn xe ước chừng phải hơn năm mươi chiếc. Trong khi đoàn xe việt dã của Đoàn Nam Phong chỉ có hơn hai mươi chiếc. Lực lượng hai bên chênh lệch không cần nhìn cũng biết đối phương đang thắng thế.

Đoàn Nam Phong lệnh cho tất cả lên xe chạy về phía trước. Sau đó lại rẽ sang hướng mười hai giờ.

Trần Khải Nam cầm lái hô to: “Thiếu gia, hướng mười hai giờ là đầm lầy.”

Đoàn Nam Phong sắc mặt không đổi, cũng không ra lệnh ngừng hay quay đầu xe. Tinh Vân ngồi bên cạnh mặt không còn hột máu. Cô tin tưởng anh nhưng mà rõ ràng trên bản đồ điện tử báo là có đầm lầy, sao anh lại lao đầu vào?

Lúc sắp tiến lại gần đầm lầy, Đoàn Nam Phong liền ra lệnh trong hệ thống liên lạc: “Ngoại trừ xe của tôi, những xe khác tự ý tìm chỗ ẩn nấp.”

“Cậu muốn xe chúng ta làm mồi nhử sao?”. Lâm Thiên Vũ quay ra sau lớn giọng hỏi.

Đoàn Nam Phong khẽ chớp mắt đồng ý.

“Quá nguy hiểm!”. Lâm Thiên Vũ kêu lên.

“Thiên Vũ, chuẩn bị súng máy.” Lâm Thiên Vũ gật đầu nghe theo. Mặc dù anh thấy Đoàn Nam Phong quá mạo hiểm nhưng hơn hết anh vẫn tin người bạn này của mình.

Nóc xe bị đẩy lên, Lâm Thiên Vũ và Đoàn Nam Phong mỗi người một cây súng máy hiện đại với băng đạn dài hơn nghìn viên liên tục nã súng về phía sau.

Một số xe của Lập bang bị bắn trúng đành dừng lại, nhưng ngay lập tức xe sau lại lên thế chỗ xe trước quyết dồn cho Đoàn Nam Phong và Lâm Thiên Vũ xuống đầm lầy.

Trần Khải Nam sợ hãi hô to: “Thiếu gia chỉ còn mười mét chúng ta sẽ sa vào đầm lầy.”

Đoàn Nam Phong vừa giữ bắn súng vừa lớn tiếng nói: “Giảm tốc độ, phóng xe qua phải. Ở đó có một tảng đá lớn. Canh cho chuẩn, nếu không thì...”

- ----------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.