Căng tin trường Đại học T“Ân Ân, ăn cái này đi!”, Thiệu Minh Vỹ ngồi cạnh không ngừng gắp cho Kiều Ân những món cô thích. Ánh mắt toát ra vẻ khiêu khích, chỉ có anh là người hiểu Ân Ân nhất. “Em đang giảm cân mà, không ăn nhiều nhưu vậy được đâu!”, Kiều Ân kiến nghị. Anh lại muốn cô biến thành con ỉn con hay sao thế này? “Đừng giảm nữa, em như bây giờ là đẹp rồi!” “Sao thế được, lúc nào đi đâu cũng chiếm diện tích nhiều hơn người thường!” Nhan Trinh Tịch ngồi đối diện, yên lăng mỉm cười. “Gầy quá nhìn sẽ xanh xao, không khỏe mạnh”, Thiệu Minh Vỹtrừng mắt nhìn cậu một cái rồi lại tiếp tục khuyên nhủ Kiều Ân. “A Nhã với Nhược Lăng đều gầy mà, em thấy họ có bị ốm đau bao giờ đâu?”, rõ ràng là muốn lừa cô. “Là do khung xương hai cô ấy nhỏ nên thấy vậy, chứ cũng lắm thịt lắm đấy!”, anh không muốn cô gầy như vậy chút nào. “Nhan Trinh Tịch, cậu nói thử xem, con gái gầy nhìn sẽ đẹp hơn đúng không?” “Cậu như hiện giờ cũng đẹp rồi!”, Nhan Trinh Tịch cười cười. Kiều Ân và Thiệu Minh Vỹ không hẹn mà cùng trợn mắt nhìn cậu, một người tỏ vẻ đầy ngạc nhiên còn người kia vô cùng phẫn nộ. “Không được, cậu cũng giống như anh ấy, chỉ muốn lừa mình thôi! Mình không thể mắc mưu hai người được, mình phải giảm còn khoảng năm mươi cân thôi.” Khi không muốn cô bạn mình giảm cân, bọn con trai đều dùng những lời lẽ ngon ngọt, đủ mọi lý do để bảo rằng béo thì trông sẽ khỏe mạnh, nhưng khi bạn không có mặt ở đây, ngay lập tức họ lại vui vẻ ôm mấy cô nàng mảnh khảnh đi chơi khắo nơi. “Tập thể dục một cách điều độ là tốt nhất, nhưng đừng nên quá sức.” Thiệu Minh Vỹ vén tóc mai ra sau tai Kiều Ân, ánh nhìn dịu dàng nhưng khóe mắt lại liếc về phía người đối diện. Mặt Kiều Ân liền đỏ bừng, sao anh lại dịu dàng với cô nhưu vậyở trước mặt người khác cơ chứ, khiến cô xấu hổ đến mức chỉ muốn giấu mặt vào đám thức ăn trên bàn! Nhan Trinh Tịch nhận thấy Thiệu Minh Vỹ cố tình tỏ ra điềm nhiên như không có chuyện gì, ân cần vuốt tóc Kiều Ân, ánh mắt còn ánh lên vẻ khiêu khích. Anh ta đang cố ý làm thế cho mình xem đây mà! Trong lòng ba người họ đều có những suy nghĩ riêng, phải vất vả lắm mới kết thúc bữa ăn này, không khí cằng thẳng và ngột ngạt khiến Kiều Ân nuốt không trôi. Tại sao hai người kia ở cùng nhau không khí lại kỳ lại như vậy, hại cô lo lắng chẳng may sơ ý nói một câu bất hòa sẽ thành cãi nhau. Nhìn Nhan Trinh Tịch lên xe phóng đi. Kiều Ân mới quay đầu lại, trừng mắt nhìn Thiệu Minh Vỹ. “Sao thế?”, Thiệu Minh Vỹ véo má cô, sao lại nghiêm túc nhưvậy? “Sao anh lại đối xử như vậy với Nhan Trinh Tịch? Cậu ấy là bạn em mà.” “Anh alfm sao?” “Lúc nào anh cũng tỏ ra bực tức, khó chịu.” “Cậu ta khiến anh khó chịu. Đáng ghét!” “Đâu có, cậu ta rất đẹp trai mà.” “Có đẹp bằng anh không?”, Thiệu Minh Vỹ siết nhẹ eo Kiều Ân, xem cô dám nói cậu ta dẹp hơn anh không nào! “Mặc dù không bằng anh, nhưng cũng rất đẹp trai mà!”, cô trảlời thành thật. “Cậu ta mà đẹp trai hơn thì anh sẽ không chỉ dùng ánh mắt đẻgiết đâu mà trực tiếp ra tay đấy!” Thiệu Minh Vỹ khoác vai cô, hai người cùng nhau đi về ký túc xá. “Ha ha, anh thật đáng sợ đấy! Người khác đẹp trai thì anh cảm thấy bị đe dọa sao?” Nhìn vẻ mặt tự tin của anh, Kiều Ân không ngờđược tại sao lúc nào anh cũng đầy tự tin như thế. “Chỉ cần em không để ý tới thì anh mới thôi đề phòng cậu ta.” Anh chỉ muốn mình ở cạnh cô mà thôi. “Em phải về rồi, hôm nay ăn nhiều quá, lại phải tập thêm nửa tiếng nũa rồi!”, Kiều Ân lắc lắc đầu chán nản. “Ân Ân, anh thích em béo một chút đừng để gầy quá đấy!”, Thiệu Minh Vỹ đột nhiên kéo cô lại, nói một cách chân thành. Kiều Ân nghiêng đầu suy nghĩ rồi nói: “Béo một chút? Được, vậy em sẽ cho mình béo hơn một chút, giảm xuống còn năm mươi mốt cân là được”, nói xong cô vừa cười khanh khách vừa bỏ chạy. Thật đáng yêu, dám đùa anh à, Thiệu Minh Vỹ cười cười rồi lập tức đuổi theo.