Chỉ Yêu Cây Kẹo Bông Nhỏ

Chương 4: Q.10 - Chương 4




Phòng 502, ký túc xá nữ khu tâyKiều Ân vẫn chưa nói với anh việc mình đi Bắc Kinh với Nhan Trinh Tịch, ngày mai là ngày Hai mươi tám rồi. Kiều Ân sầu não sắp xếp đồ đạc, đến lúc đó anh hỏi thì cô biết trả lời thế nào? Đúng lúc ấy, tiếng nhạc chuông quen thuộc của điện thoại Kiều Ân vang lên. “Anh à?” “Ân Ân, mai em đi Quảng Châu với anh nhé. Chúng mình có thể đi trước.” “Quảng Châu?”, cô bất ngờ hỏi lại. Anh muốn đi Quảng Châu sao? “Ừ, vé anh đặt xong rồi, bọn mình đến Bắc Kinh trước rồi sẽchuyển xe ở Bắc Kinh.” “Nhưng mai em có kế hoạch rồi.” “Bỏ đi, lần này đến Quảng Châu chơi một chuyến.” “Em… em phải đi Bắc Kinh hai ngày.” “Sao lại thế? Đi với ai vậy?” “… Có chút việc cần giải quyết.” “Đi với ai?” “…” “Không phải đi cùng mấy cô bạn cùng phòng em đấy chứ? Đến tháng Mười một họ mới đi mà.” “Không phải bọn họ, là… Nhan Trinh Tịch.” “…” Không nghe thấy anh nói gì nữa. “Em đi Bắc Kinh cùng cậu ấy đế nghe ngóng thông tin du học.” [Đại Liên là thành phố thuộc tỉnh của tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc; Tần Hoàng Đảo thuộc tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc; Thành Đô là thành phố đông dân thứ năm và là một trong những trung tâm giao thông vận tải và giao thương của Trung Quốc.] “Sao không nói gì với anh?” “Em… định đi đến ba mươi về rồi…” “Không được!” “Anh…” “Không được, mười giờ sáng mai anh đón em ở dưới nhà, sau đó chúng ta sẽ ra bến, mười một giờ mười lăm xe chạy, vé anh đã mua rồi.” “Nhưng em đồng ý với người ta rồi.” “Không được đi!”, Minh Vỹ tức giận quát trong điện thoại. Bởi thứ nhất là cô đồng ý lời rủ rê của Nhan Trinh Tịch, thứ hai là cô đi Bắc Kinh cùng tên tiểu tử đáng ghét đó! “Em… nhưng em đồng ý đi với người ta rồi.” “Ân Ân, anh nhắc lại một lần nữa, mười giờ sáng mai anh đợi em ở dưới nhà.” Nói xong anh cúp máy luôn. Kiều Ân rơi vào tình huống dởkhóc dở cười này. Xem ra anh sẽ không thay đổi quyết định của mình đâu. Mười giờ sáng hôm sau. Đúng giờ, điện thoại phòng 502 đổ chuông. “Kiều Ân đâu rồi?”, giọng Thiệu Minh Vỹ đầy nộ khí. “Cô ấy đi rồi”, A Nhã chẳng hề sợ, đáp tỉnh bơ. “Đi rồi? Đi đâu?” “Bắc Kinh, chín giờ sáng Nhan Trinh Tịch đã qua đón rồi.” “Sao có thể như vậy, quả nhiên Ân Ân không đợi tôi!” “Anh tự hỏi cô ấy đi.” Cụp… điện thoại bên kia đã cúp máy. Nghe tiếng tút tút trong điện thoại không ngừng vọng ra, báo hiệu máy đang bận, lửa giận trong lòng Thiệu Minh Vỹ bùng cháy càng lúc càng lớn, anh thực sự đang rất giận dữ. Quả nhiên Kiều Ân không đợi anh mà bỏ đi cùng Nhan Trinh Tịch. Lúc đầu, anh định đi Quảng Châu với Kiều Ân, và anh cũng đã liên hệ với anh bạn của anh ở đó. Thực ra anh đã nộp hồ sơ ứng tuyển qua mạng vào vị trí khá phù hợp với chuyên ngành mà anh đang học tại một công ty liên doanh ở Quảng Châu. Nhà tuyển dụng cũng rất hài lòng với hồ sơ của anh nên đã mời đến phỏng vấn. Anh muốn người thân của mình đến công ty đó xem xét một chút và anh cũng định đi trong hai ngày, thật may phía công ty kia lại hẹn gặp trước kỳ nghỉ. Vừa hay, hai ngày đó anh bạn của anh được nghỉ lễ nên đến đó có thể ở nhờ phòng thì không phải lo về chỗ ăn ngủ. Vốn dĩ anh định sau khi sắp xếp ổn thỏa sẽ báo cho Kiều Ân. Vì anh nghĩ kỳ nghỉ này Kiều Ân nhất định sẽ đi cùng mình. Mặc dù việc đi Quảng Châu lần này anh không hỏi ý kiến cô trước nhưng anh cũng không ngờ cô lại nhận lời đi Bắc Kinh với Nhan Trinh Tịch. Điều này đã khiến lửa giận trong anh bốc lên ngùn ngụt. Bây giờ đến di động của Kiều Ân cũng không liên lạc được. Thiệu Minh Vỹ đành hậm hực ra bên xe, chuẩn bị đến Quảng Châu một mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.