Chỉ Yêu Chiều Thế Tử Phi

Chương 4: Chương 4: Tâm tư của mỗi người






Kinh thành, trong một căn phòng ở phía đông Ngọc phủ, một phụ nhân mặc y phục tơ tằm xanh ngọc thêu hoa mẫu đơn tinh xảo, tay cầm vòng hạt mã não, nhắm mắt hưởng thụ phục vụ của nha hoàn, nhìn dáng vẻ thận trọng của các ma ma và nha hoàn trong phòng, có thể thấy được, lúc này tuy phụ nhân đang nhắm mắt, nhưng vẫn như cũ gây cho mọi người một áp lực vô hình.

Phụ nhân này chính là Lý thị, chính thất phu nhân của gia chủ đương thời ở Ngọc phủ, Ngọc Chính Hồng. Nhiều năm khổ tâm kinh doanh, trưởng tử Ngọc gia Ngọc Thiếu Chính, đang là hộ bộ thượng thư, lâm bệnh nặng, rồi từ trần, để lại một bầy cô nhi quả phụ. Ngọc Chính Hồng, sau khi về kinh được thăng làm quan tam phẩm, lấy thân phận áp chế các thứ tử khác của Ngọc gia, thuận lợi trở thành gia chủ mới của Ngọc gia. Phu quân tiếp quản tài sản, Lý thị cũng nhờ đó mà nở mày nở mặt. Vốn là mỗi ngày phải đi thỉnh an lão phu nhân, nhưng đã mấy ngày nay Lý thị lấy cớ bị ốm không đi thỉnh an lão phu nhân ở Ninh Phúc Đường rồi.

Thanh tĩnh được một lát, bỗng một thiếu nữ mặc y phục màu đỏ thêu hoa hồng, đầu đầy châu ngọc giận đùng đùng chạy vào phòng, nàng ngồi phịch xuống giường, vừa đấm chân cho phụ nhân vừa kể lể oán giận. “Ả tiện nhân Giang thị kia và tiện chủng Như Long được phụ thân sủng lên tận trời luôn rồi, nữ nhi nghe nói, hôm nay trên bàn cơm phụ thân nói với Trịnh quản gia, về sau tiền tiêu hàng tháng của Ngọc Như Long tăng lên 30 lượng, một đứa thứ tử, sao có thể bằng với nữ nhi, con của chính thê, chứ, tổ mẫu còn có ý thiên vị cho Giang thị, cứ tiếp tục như vậy, chúng ta còn địa vị gì nữa.....”

“Được rồi!”, phụ nhân cắt đứt lời của thiếu nữ, mở mắt ra, nhìn sang mấy nha hoàn đang đứng bên cạnh.

“Phu nhân có chuyện riêng nói với tiểu thư, các ngươi lui xuống đi.” Lão ma ma hiểu ý Lý thị, nói với mấy nha hoàn trong phòng.

“Dạ”, mọi người nghe vậy, lục tục chạy ra ngoài.

“Bảo bối của ta, đừng gấp”, lão ma ma nâng Lý thị ngồi dậy. Lý thị nhìn hướng Tây viện, cười lạnh nói “Giang thị này cũng chỉ là ỷ có Ngọc Như Long làm chỗ dựa, nên mới dám phách lối vậy thôi. Tiểu tử này cả ngày chỉ biết dắt chó đi dạo, chơi chim, đùa giỡn gái nhà lành thôi, mẫu thân đã tìm cho nó một đối thủ rồi, bây giờ đang trên đường đến đây, đến lúc đó, nó sẽ không còn là vị thiếu gia duy nhất nữa rồi.”

“Mẫu thân, một đứa còn chưa đủ hay sao mà lại tìm thêm một đứa nữa chứ, phụ thân sẽ càng không coi trọng chúng nữ nhi thêm mà thôi, tương lai, chỉ sợ ngay cả đồ cưới của nữ nhi và tỷ tỷ cũng không có luôn đó.” Nhớ tới cảnh tượng cha hiền con hiếu ở Tây viện, Ngọc Bảo Oánh liền tức giận không thôi. Ỷ là nhi tử duy nhất, Ngọc Như Long muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, thỉnh thoảng còn cầm những thứ Ngọc Chính Hồng thưởng cho đi rêu rao, đè ép danh tiếng của tỷ muội con chính thê.

“Bảo bối ngốc của ta à, mẫu thân cho bọn chúng trở về, tất nhiên là đã có tính toán hết rồi, mẫu thân chỉ có hai nữ nhi là con và tỷ tỷ, tương lai nhất định sẽ tìm cho các con lang quân như ý, đồ cười tất nhiên là nhiều nhất rồi. Mẫu thân lo liệu đâu vào đấy cả rồi, đã định hôn sự cho Nhã nha đầu với Đồ đại nhân, tương lai chuyện của con cũng dễ hơn.” nghe Ngọc Bảo Oánh nói, Lý thị không vui, vốn định phát tác, nhưng nghĩ lại nữ nhi mình đầu óc thiếu muối, đành nhẹ nhàng mà an ủi. Mấy tháng trước Lý thị đã tiếp quản quyền quản mọi việc trong nhà từ lão phu nhân, được không ít lợi lộc, hơn nữa nương gia giàu có, nên tiền riêng ngày càng dư dả. Lý thị đối với kẻ khác thì hà khắc, nhưng với hai nữ nhi bảo bối của mình thì yêu thương có thừa. Nhiều năm mong nhi tử nhưng không có, chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào hai nữ nhi, nên tất nhiên là xem như trân bảo.

“Nương!”, nghe vậy, Ngọc Bảo Oánh vừa vui mừng vừa xấu hổ, mặt đỏ bừng, lúc này mới có sự nũng nịu của thiếu nữ.

Nhìn bộ dáng Ngọc Bảo Oánh như vậy, Lý thị nghĩ, hai nữ nhi đã đến tuổi gả chồng rồi. Đứa lớn, thông minh lanh lợi, từ nhỏ liền được Liễu quý phi coi trọng cho làm thư đồng của An Dương công chúa, tiền đồ vô hạn, tất nhiên không cần phải lo lắng, về phần nữ nhi này, lo liệu tốt cho nó, cũng sẽ không đến nỗi nào. Còn những thứ nữ kia, chỉ là hòn đá lót đường mà thôi, không cần để ý.

Vốn là Lý thị cũng không nghĩ để cho bọn người Liệt thị về phủ, năm xưa lúc đi Phàn Thành đón tướng công hồi kinh, biết được sự thật đã hận đến mức mong sao mẫu tử Liệt thị sớm chết đi cho rồi. Nhưng mà, công phu quyến rũ của tiểu thiếp Giang thị quá lợi hại, có quan hệ họ hàng xa với lão phu nhân, giờ trong phủ lại chỉ một tôn tử là Ngọc Như Long, tuy học hành không nên thân, nhưng cũng khéo nói chuyện, dụ được lão phu nhân nghiêng phía họ, muốn bà dùng tiền tài lo liệu cho đường công danh của nó.

Trịnh lão phu nhân lúc gả vào Ngọc gia có rất nhiều của hồi môn, lại nắm quyền trong nhà nhiều năm, của riêng tất nhiên là không ít, nghĩ đến lão phu nhân âm thầm cho mẫu tử Giang thị nhiều đồ tốt, Lý thị càng thêm phẫn hận không dứt. Giang thị này dùng nhi tử dụ dỗ lão phu nhân không nói, còn nuôi thêm mấy tiểu yêu tinh, làm cho Ngọc Chính Hồng ngày ngày ở lại Tây viện. Giờ Lý thị coi Giang thị là cái gai trong mắt, so ra, Liệt Uyển Vân nhiều năm an phận thủ thường như vậy, sanh được đứa con nghe nói là cũng thông minh lanh lợi thì tốt hơn nhiều. Bên nhà mẹ đẻ cũng khuyên mình nên đón đứa nhỏ này về, nếu thật không sinh được nhi tử thì nhận đứa nhỏ này làm con thừa tự, địa vị xem như vững chắc. Nghĩ đến đây, Lý thị thấy kế này rất khả thi.

Cùng lúc đó, trong thư phòng ở Nam viện, một nam tử trung niên đọc phong thư trên tay, vui mừng nở nụ cười. Hồi kinh mấy năm, kiều thê mỹ thiếp vây quanh, mình thậm chí đã quên mất còn có một nhi tử ở Phàn Thành. Giờ nghĩ lại, nữ nhân của mình không ít, nhưng nhi tử thì chỉ có hai đứa thôi, một đứa đang trên đường tới phủ. Mặc dù không phải con của chính thê, nhưng đối với Ngọc Chính Hồng không có nhiều nhi tử mà nói là quý vô cùng . Huống chi đứa trẻ này còn được học với phu tử vô cùng nổi tiếng Phương Chính!

Phương Chính chính là phu tử của đương kim thánh thượng, hai mươi năm trước đậu trạng nguyên, không tới 5 năm đã được làm nội các đại học, sau đó lại trở thành thái phó của thái tử, nay vẫn rất được hoàng đế Đại Chu tôn kính. Hoàng thượng thường tán dương lão có tài, là nhà thông thái có một không hai đương thời. Mấy năm gần đây Phương đại nhân định cư ở Phàn Thành. Không ngờ thứ tử nhà mình lại có phúc trở thành học trò của lão. Phương tiên sinh này cả đời chỉ thu bảy tám học trò mà thôi, những người đó giờ đều là trụ cột của triều đình Đại Chu. Được lão bồi dưỡng, tương lai tiền đồ vô hạn à!

Chỉ là Liệt thị cũng quá mức càn rỡ rồi, lại để cho nữ nhi làm buôn bán, sĩ nông công thương, thương nhân là thấp hèn nhất, vậy chẳng khác nào bôi nhọ thanh danh của lão. Sinh ra chỉ là một thứ nữ, dung mạo lại bị hủy, tính tình nếu giống như Lý thị thì tương lai cũng không có khả năng trở thành chính thê, nghĩ vậy, lão mới nguôi giận.

Dưới sự an bài của Như Ca, Ngọc Chính Hồng chỉ biết Như Ca đang quản lý hai cửa tiệm tồi tàn của Liệt gia, chứ không biết nàng còn có những sản nghiệp khác, nếu để cho lão biết tài phú của thứ nữ mình đã sánh ngang với gia tộc giàu nhất ở Phàn Thành, thì không biết sẽ là phản ứng gì nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.