Chỉ Yêu Chiều Thế Tử Phi

Chương 71: Chương 71: Tiểu nô tỳ




Trong sương phòng ở viện thế tử, nữ tử xõa tóc nằm trên giường êm, trên vòng eo mảnh khảnh của nàng, một đôi tay có lực đang giúp xoa bóp không nhanh không chậm, không mạnh không nhẹ, khiến người trên giường thoải mái thở ra.

Thấy tiểu nhân nhân vốn giãy giụa không dứt giờ bày ra bộ dáng hưởng thụ, trong mắt nam tử có ý cười như có như không.

Như Ca thầm cảm thán, tay nghề xoa bóp của người này quả không chê vào đâu được, đau nhức lúc sáng qua mấy cái nhấn nhấn giờ đã không còn.

Ừm, nhà khác đều là vợ hầu hạ chồng, mình thế này có phải có chút càn rỡ hay không ta?

Nghiêng đầu liếc trộm nam tử ngồi bên mép giường, chỉ thấy trên mặt nam tử tràn đầy cưng chiều khiến lòng Như Ca tràn đầy hạnh phúc. Lặng lẽ nghiêng đầu sang chỗ khác, ngáp một cái, đưa tay vỗ vỗ đầu Tuyết Lang cũng đang ngáp dưới giường, không bao lâu liền ngủ thiếp đi.

Nghe tiếng hít thở trở nên đều đều của người bên dưới, lực tay nam tử từ từ chậm lại, nhẹ nhàng cởi giầy ra, nằm xuống bên ngoài, ôm tiểu nhân nhân đang ngủ say vào lòng, vành tai tóc mai chạm nhau, nhắm mắt ngủ.

Bên ngoài ánh nắng nhu hòa, trong phòng, hai người một thú ngủ say. Lão quản gia từ phủ thế tử tới thỉnh an và bọn Vương ma ma từ cửa sổ mở phân nửa thấy cảnh tượng như vậy, cười khẽ, lặng lẽ lui ra.

Không biết ngủ bao lâu, Như Ca mở cặp mắt mông lung, nhìn gương mặt anh tuấn phóng đại trước mắt, nghe hơi thở của nam tư vây quanh, lòng cảm thấy an tâm khó hiểu. Nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt lúc ngủ của nam tử, lưu ý đến đôi môi vẫn mang theo vài phần tím nhạt bất thường. Một tay Như Ca đã không tự chủ bắt mạch cho nam tử.

Sau một hồi bắt mạch, trừ ăn uống không điều độ dẫn tới tỳ vị hư, chắc không còn vấn đề gì khác. Bất quá thân thể đã trúng qua cổ độc có lẽ hơi khác trước, cần điều dưỡng. Như Ca nhẹ nhàng gỡ cánh tay bên hông ra, xuyên quá tấm màn lụa mỏng, thấy mặt trời đã lên cao, xem chừng sắp đến thời điểm dùng cơm trưa rồi. Mang giầy vào, đi tới bàn trang điểm chỉnh trang lại một chút, tiện tay lấy cây trâm trân châu cài lên đầu, rón rén đi ra ngoài.

Tuyết Lang nằm trên sàn, lắc lắc hai vành tai nhọn, nhận thấy động tĩnh của Như Ca, nghiêng đầu nhìn một chút người còn đang ngủ trên giường, quyết định xuôi theo chiều gió, chân chó lựa chọn đi theo Như Ca.

Ngoài phòng, bọn Thanh Nhi thấy chủ tử đi ra liền vội vàng nghênh đón.

Như Ca bảo Thanh Nhi gọi đại nha hoàn quản sự trong viện dẫn đường đến phòng bếp.

Như Ca vừa tới cửa phòng bếp, một loạt giọng nói liền truyền vào tai, nàng nhìn vào trong bếp mấy phụ nhân đang tụ tập tám chuyện rất náo nhiệt.

“Trương ma ma thật có phúc, nữ nhi xinh đẹp như vậy, lại biết phương thuốc dưỡng nhan. Nghe nói vừa vào phủ mấy tháng đã lọt vào mắt vương phi, hiện là đại nha hoàn bên cạnh vương phi, đã an bài cho mẫu thân mình một vị trí tốt. Tương lai, không chừng vương phi sẽ cất nhắc nàng, cho làm thiếp của thế tử à”. Một phụ nhân thô kệch cực kỳ nịnh hót vừa nói vừa quạt cho một phụ nhân khác ngồi bên bàn, vừa ăn bánh uống trà vừa chỉ huy mọi người trong phòng bếp rửa rau làm việc.

“Ha ha, không sai, nữ nhi ta là đóa hoa 18 dặm còn nghe hương, may mắn ta sống chết không nghe theo lời lão già ở nhà bảo muốn cho nó đính hôn với tên thợ mộc thôn bên, bằng không đúng là lỗ lớn rồi.” nghe phụ nhân thô kệch kia nói, Trương ma ma rất hài lòng.

“Lão già đáng chết kia còn nói gì mà thà làm thê nhà nghèo còn hơn làm thiếp nhà giàu, nhảm quá, ai lại không cần nhà cao cửa rộng mà chui rúc trong nhà lá dột nước, nữ nhi ta có phúc tướng, thế nào lại sống ở cái quê nghèo kia được”.

Quê nghèo, không phải bà cũng sinh ra từ đó sao? Đồ mất gốc! Năm xưa không biết là ai đem con gái mình bán đi, giờ lại muốn nhờ con gái để trèo cao! Một đầu bếp nữ vừa cọ nồi vừa nói thầm.

Nữ đầu bếp kia nguyên là đồng hương của Trương ma ma, biết rất rõ tình huống của bà ta. Trương ma ma này cũng chỉ là một bà già nhà quê, không có bạc lại đặc biệt thích đánh bài, đánh đến trong nhà chỉ còn bốn bức tường, cuối cùng mắc nợ, liền bán con gái cho phường ca múa. Hiện giờ vất vả lắm đứa con gái kia mới được một người tốt bụng chuộc thân cho đến đây tìm công việc đàng hoàng mà sống, không ngờ muốn dựa vào chút nhan sắc mà mơ tưởng làm thiếp của thế tử, quả là không biết xấu hổ. Đáng thương nhất là lão Trương, một thân bệnh tật, con trai thì bất hiếu, vợ lại không hiền, chẳng ai trông nom.

“Không biết rốt cuộc thế tử phi có bộ dáng thế nào? Thế tử dùng đến 280 món sính lễ cưới về đấy, nhất định là đẹp hơn Tây Thi đậu hủ gì đó chứ hả?”

Nghe thô phụ nói vậy, người ngồi bên bàn bĩu môi khinh thường: “Dáng dấp đẹp thì thế nào, còn phải xem có sinh được không đã, ngươi nhìn nhị thiếu phu nhân đó, vào cửa hơn 4 năm rồi, đừng nói là con, ngay cả một cái trứng cũng không sinh được nữa kìa. Tại hôn lễ ta thấy eo thế tử phi nhỏ như cậy sậy, không biết sinh được không đây. Chẳng giống nữ nhi ta, vừa nhìn là biết sinh nở tốt. Tựa như ta sinh cả 3 nhi tử và 1 nữ nhi..........”

Phụ nhân đang cầm bình trà, ăn mặc chải chuốt, vẫn tiếp tục nói huyên thuyên, đột nhiên phát hiện mấy phụ nhân xung quanh lui hết qua một bên, nháy mắt ra hiệu với mình. Mụ quay đầu, liền thấy một nữ tử mặc y phục màu hồng thêu sen bạc, đầu cài cây trâm trân châu, dung nhan cực kỳ xinh đẹp đi vào, đứng sau nữ tử là hai đại nha hoàn lạ mặt,Trần quản gia của phủ thế tử, và một con sói trắng thân hình không nhỏ!

Ý thức được tình hình, bình trà trên tay Trương ma ma nháy mắt rơi xuống đất, vỡ tan tành.

“Một đám ăn no không lo làm việc, nói huyên thuyên sau lưng chủ tử! Còn không mau hành lễ với thế tử phi”, lão quản gia nghe rõ từng lời của Trương thị, ghét nhất là loại nô tài không an phận thế này, cất giọng mắng.

Nghe vậy, đám người vội vàng hành lễ “Thế tử phi cát tường!”

Trương ma ma và đám phụ nhân tám nhảm lúc nãy mặt mũi trắng bệch. Vừa quỳ vừa thầm kêu khổ. Nói xấu chủ tử sau lưng, bị bắt ngay tại trận. Thế tử phi chắc không để con sói kia tới trừng trị bọn mình chứ! Lòng đang lo lắng, không biết sẽ bị trừng phạt thế nào, liền nghe tiếng nói nhẹ nhàng của nữ tử truyền tới.

“Đứng lên hết đi!”

Sau đó Như Ca dẫn theo Thanh Nhi và Thanh Loan lướt qua mấy người đó, đi tới bếp lò, liếc mắt nhìn gà vịt, trái cây rau dưa bày đầy trên bàn, chọn những thứ cần dùng, giao cho cho bọn phụ nhân đi rửa. Rồi kêu một người đi nhóm bếp. Một phụ nhân trong nhóm vừa nãy vội vàng chạy tới nhóm lửa, thổi thổi khiến tro bay đầy mặt, nhưng không để ý chút nào, giống như làm vậy có thể lấy công chuộc tội.

Liếc nhìn vẻ mặt nịnh hót của Trương ma ma, Như Ca không nói một từ.

Chuẩn bị nguyên liệu xong, Như Ca nói tên món ăn cho Thanh Nhi và Thanh Loan sơ chế qua. Tất cả sẵn sàng rồi, Như Ca liền bắt đầu nấu bữa trưa. Dầu sôi, cho đồ vào, nêm gia vị.......động tác cực kỳ thành thạo. Ước chừng qua nửa canh giờ, mùi thơm mê người của đồ ăn khiến nữ đầu bếp kinh nghiệm đầy mình cũng nhịn không được sáp đến nhìn ké.

Như Ca nhận con vịt nướng vàng óng mới lấy trên lửa than xuống từ tay nha hoàn bên cạnh, dùng dao bén xoẹt xoẹt vài đường, từng mảnh đều tăm tắp rơi xuống đĩa. Thấy thịt vịt vàng óng thơm ngon, và chén nước chắm thơm lừng trước mặt, nữ đầu bếp mặc dù chưa từng làm, nhưng biết nhất định món này cực kỳ ngon, âm thầm nhớ kỹ cách làm.

Như Ca thấy tất cả đã xong, xem chừng người trong phòng cũng sắp tỉnh, bèn dặn Thanh Nhi coi lửa, một lát đưa đồ ăn đến sương phòng, rồi dẫn Tuyết Lang đang hớn hở chiến đấu với con vịt nướng đi.

Vừa ra khỏi cửa, Như Ca nhìn lão quản gia nói, “Phòng bếp trong viện thế tử nhỏ, không cần nhiều người làm như vậy, bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, mong rằng lão quản gia quan tâm nhiều hơn.”

Những người này đều là người trong viện vương phi điều tới, mình là nàng dâu mới vào cửa, trực tiếp xử lý, chính là đánh thẳng vào mặt vương phi, giao cho lão quản gia xử lý tốt hơn.

Lão quản gia gật đầu một cái, “Dạ, lão nô hiểu.”

Ngày trước thế tử không ở đây thì thôi, tùy những người này muốn làm gì thì làm, nhưng giờ chủ nhân vừa mới thành thân, bọn nô tài này đã lớn mật như vậy, sao được, phải dọn dẹp sạch sẽ!

Nhìn theo bóng nữ chủ nhân rời đi, lão quản gia quyết định xong, chuyển hướng sang Trương ma ma và ba phụ nhân đang cúi đầu, lạnh giọng nói: “Tất cả vả miệng 50 cái, viện thế tử không chứa chấp các ngươi, các ngươi từ đâu đến thì về lại chỗ đó đi!”

Trương ma ma dựa vào con gái thật vất vả mới vừa được lên làm quản sự phòng bếp viện thế tử, mắt thấy sắp vuột mất, sao không đau lòng, liên tục nhận lỗi, đáng tiếc chẳng ích gì, sao khi vả miệng xong, bị người mang ném về Phù Dung Viện.

Trong sương phòng, Tiêu Dạ Huyền tỉnh giấc, không thấy Như Ca, lòng như hư không. Mới một đêm mà hình như đã có thói quen phải ôm nàng ngủ mới được, dù chỉ là ôm, cũng đã cực kỳ thỏa mãn. Quét mắt một vòng, vẫn không thấy bóng người. Trong mắt hắn tràn đầy mờ mịt. Tịch mịch bao phủ quanh thân hắn khiến Như Ca vừa tới cửa nhìn thấy mà đau lòng.

“Dạ Huyền?” bước đến gần, nàng nhẹ gọi.

Nghe được tiếng nói quen thuộc, mắt nam tử bừng sáng.

Như Ca thấy trong mắt nam tử đều là hình bóng của mình, cười cười, cắn lên đôi môi tím nhạt kia, cho đến khi nghe được tiếng hút khí của người nọ mới nhả ra.

“Nàng đi đâu vậy?” cô gái nhỏ này quả là lớn mật, dám cắn lên đây. Nam tử liếm liếm môi, cảm thụ vị ngọt còn lưu lại, giọng nói trở nên trầm thấp khàn khàn.

Như Ca kéo Tiêu Dạ Huyền đến bàn, vừa đi vừa cười đáp “Đi chuẩn bị cho chàng món ăn vừa thơm ngon vừa đầy đủ dinh dưỡng!”

Giống như để làm chứng cho lời Như Ca, vốn đang cặm cụi gặm vịt nướng một bên, Tuyết Lang ngẩng cổ thật cao, lộ ra nửa con vịt nướng đang ăn dở.

Nam tử thấy Tuyết Lang đang hưởng thụ cao lương mỹ vị do cô gái nhỏ của mình làm trước cả mình, thì híp mắt lại.

Ở chung nhiều năm Tuyết Lang làm sao không biết chủ nhân đang ghen tỵ, vội giống như trẻ nhỏ bị bắt nạt, vô cùng tự giác lui về sau, tiếp tục hưởng thụ bữa trưa của mình.

Hai người ngồi xuống bàn, vừa lúc Thanh Nhi dẫn người mang đồ ăn tới.

Chờ bọn Thanh Nhi bày đồ ăn xong, lui ra ngoài hết, Như Ca bưng bát canh Ngũ Hành Thanh Huyết Thang đến trước mặt Tiêu Dạ Huyền, cười nói: “Đây là dược thiện dưỡng thân, rất có lợi cho chàng, phải uống nhiều một chút, uống xong mơí ăn cơm, như vậy dược tính sẽ phát huy tốt nhất”.

Mùi thuốc nhàn nhạt xông vào mũi, không giống với nước thuốc đắng đen như mực những năm này uống, thứ mùi này rất hấp dẫn. Tiêu Dạ Huyền nhìn những món ngon trước mắt do vợ bé nhỏ tự tay làm vì mình, thỏa mãn cười, múc một muỗng canh bắt đầu thưởng thức dược thiện. Từng muỗng từng muỗng, không thừa một giọt.

Hắn vừa uống canh xong, bên miệng đã có một cuốn nhỏ, hé miệng cắn, mùi nước sốt hòa với thịt nướng tràn đầy khoang miệng. Thấy Như Ca không ngừng gấp thức ăn cho mình, Tiêu Dạ Huyền lấy khăn ướt lau tay sạch sẽ, bắt chước nàng, trải tấm bánh mỏng ra, bỏ hành sợi, dưa leo và thịt vịt chấm nước sốt lên, cuốn lại, đưa tới miệng đối phương.

Như Ca đã có kinh nghiệm được đút mấy lần, thấy chung quanh không ai, liền ngoan ngoan hé miệng, hai người chàng qua thiếp lại, rất vừa lòng.

Vừa dùng xong bữa trưa, lão quản gia cũng từ Phù Dung Viện trở lại viện thế tử.

“Thế tử phi, lão nô đã đưa mấy nô tỳ điêu ngoa kia về Phù Dung Viện rồi, không biết có cần điều thêm người tới phòng bếp không?”

Trước kia, những chuyện này lão quản gia đều tự mình sắp xếp, nhưng giờ trong phủ có thế tử phi, rất nhiều chuyện ở nội viện dĩ nhiên là phải xin phép.

Nghe vậy, Như Ca thuận miệng nói: “Ta thấy phòng bếp nhỏ, nữ đầu bếp và nha hoàn ma ma trợ giúp không ít, đã đủ rồi, không cần thêm người nữa.”

Lão quản gia gật đầu một cái, liếc mắt thấy thế tử nhìn không chớp mắt thế tử phi, trên mặt tràn đầy ấm áp nhu hòa, mỉm cười rời đi. Vì sự thay đổi của Tiêu Dạ Huyền, lão quản gia rất yêu mến vị nữ chủ nhân này.

“Vừa rồi xảy ra chuyện gì sao?”

Yên lặng nghe hai người đối thoại xong, vòng tay ôm lấy tiểu nhân nhân vào ngực, Tiêu Dạ Huyền hứng thú hỏi.

Nghe nam tử hỏi, ngồi trên đùi nam tử, Như Ca tinh ranh cười một tiếng, “Không phải chuyện gì lớn, chẳng qua là lão quản gia thay ta mời nhạc mẫu tương lai của Dạ Huyền về lại Phù Dung Viện thôi.”

Lời Như Ca làm Tiêu Dạ Huyền buồn cười, nhưng không hỏi kỹ thêm, chừng là một vài kẻ không đáng để ý, chỉ cần không làm hại đến nàng, liền tùy nàng xử lý.

Trong một gian phòng ở Phù Dung Viện, bị vả miệng, hai gò má sưng đỏ, môi méo lệch, Trương ma ma nước mắt nước mũi nhòe nhoẹt kể lại chuyện xảy ra cho một nữ tử đang điều chế son phấn.

“Lục Yêu à, con nhất định phải làm chủ cho vi nương nha, ta sống nửa đời người rồi, lần đầu tiên bị nhục thế này, thế tử phi đúng là một đố phụ, ta dù gì cũng do vương phi phái qua, mà một chút mặt mũi cũng không lưu cho ta! Con xem ta bị đánh thế nào này!”

Phòng bếp là nơi béo bở, giờ đường tiền tài mất còn bị trừng phạt, Trương ma ma vừa tức vừa khổ.

“Nữ nhi chỉ là một nha hoàn, làm chủ thế nào được”, nhìn thương trên mặt Trương ma ma, Lục Yêu cực kỳ tức giận, không ngờ mẹ mình vừa đến không lâu, đã bị đuổi trở về.

“Chớ tự coi nhẹ mình, con bây giờ không phải là nha hoàn bên cạnh vương phi sao? Thiếu gì cơ hội nói xấu nàng ta trước mặt vương phi. Chờ vương phi chán ghét nàng ta rồi, trước mặt vương phi con biểu hiện tốt một chút, tìm thời cơ thân cận với thế tử, tương lai chính là mệnh quý nhân nha!”

Nghe Trương ma ma nói, nữ tử dao động. Vốn sau lần biểu diễn kia cứ tưởng mình và chị em tốt sẽ rơi vào thanh lâu, không ngờ được một người tốt chuộc thân cho, về nhà, tưởng rằng số mình phải gả cho thợ mộc. Nào ngờ, gặp dịp vương phủ thiếu người đến quê tuyển tỳ nữ. Này chẳng khác nào trời cao nhắc nhở, số mình là số giàu sang. Thế tử phi cũng là một con hồ ly tinh, mê hoặc thế tử đến mức nha hoàn hầu hạ cũng không cần, nhớ lại một màn bị mọi người cười nhạo hồi sáng sớm, Lục Yêu liền hận đến đỏ mắt. Sớm muộn sẽ có ngày, mình làm quý nhân rồi, sẽ bán tất cả bọn tiện nhân cười nhạo mình hôm nay vào thanh lâu hết. Chẳng qua hiện giờ thời cơ chưa đến, phải chờ đợi thêm mới được.

Nghĩ vậy, nhưng Lục Yêu cũng không lộ gì trên mặt, chỉ nói, “Mặc dù hiện giờ vương phi coi trọng nữ nhi, nhưng chuyện hôm nay rốt cuộc là do mẫu thân sai, vương phi sẽ không vì vậy mà bất hòa với thế tử phi đâu, tạm thời mẫu thân cứ ở Phù Dung Viện đợi đi.”

“Ai, đành vậy thôi”, đã bị đuổi về rồi, còn có thể nói gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.