Phủ Thọ Vương, viện trước, một nam tử trung niên mặc áo bào mãng xà thêu một ngàn chữ thọ bằng tơ vàng vua ban, hông thắt ngọc như ý, đầu đội kim quan màu tím khoanh hai tay đi qua đi lại trong hành lang. Mà vương phi Chân thị đang ngồi trên ghế, y phục màu đỏ, đầu cài trâm phượng bằng vàng cũng đang ngóng về phía cửa.
Các mệnh phụ và đại thần đến dự tiệc đã chờ một lúc lâu, dần dần nổi liên tiếng xì xào.
“Sắp giữa trưa rồi, sao Thọ Vương và vương phi còn chưa cho bắt đầu tiệc.”
“Không lẽ đang đợi người nào?”
“Nghe nói cũng gởi thiệp cho phủ Cẩm Thân Vương, chẳng lẽ là chờ người bên đó?”
“Không phải phủ Cẩm Thân Vương và phủ Thọ Vương đã không lui tới từ lầu rồi sao? Thế nào......”
...........
Tiếng xì xào không ngừng, khiến vợ chồng Thọ Vương thấy xấu hổ quá chừng, những vẫn không lộ ra mặt, khéo léo cười cười, chỉ là Chân thị đang không ngừng chuyển động chuỗi hạt châu trong tay. Đến lúc mọi người đói tới mức bụng kêu vang, mới truyền đến tiếng hét lớn của người giữ cửa vương phủ: “Cẩm Thân Vương thế tử đến!”
Một bóng người cao ngất xuất hiện tại cửa lớn phủ Thọ Vương. Mọi người đưa mắt nhìn, trên đầu nam tử là trâm ngọc đen hiếm thấy, mái tóc dài đen như mực tản ra trên bộ trang phục cũng màu đen, toàn thân hắn tỏa ra khí chất tà lạnh! Ngũ quan nam tử hoàn mỹ như được điêu khắc, tản ra hơi thở lạnh lẽo, theo sau nam tử là một con sói trắng lớn, hình như cảm thấy ánh nhìn chằm chằm của mọi người, con ngươi xanh ngọc của sói trắng híp lại, gầm lên một tiếng, khiến mọi người rùng mình, không tự chủ cúi thấp đầu.
Không hổ là người hoàng thất chính tông, bẩm sinh đã có khí phách hoàng tộc. Mọi người thầm than: cũng chỉ có vị này mới không chút kiêng kỵ, dám dẫn theo thú hoang đến dự tiệc.
“Cẩm Thân Vương thế tử đại giá quang lâm, Dương mỗ vô cùng vinh hạnh, mời thế tử ngồi ghế trên!” Thọ Vương Dương Khai thấy con sói sau lưng nam tử, ngẩn người, nhưng chỉ chốc lát lấy lại tinh thần, tươi cười chào đón.
Một vương gia lại cung kính với một thế tử như thế, thật không thể tưởng tượng nổi, nhưng những người khác trong lòng đều tự hiểu, Thọ Vương tuy là vương, nhưng những gì được hưởng hôm nay đều do đương kim thánh thượng niệm tình công lao tổ tiên họ Dương mà ban cho thôi. Còn Cẩm Thân Vương phủ lại không giống, Cẩm Thân vương Tiêu Dực Đức là em ruột của hoàng thượng, thêm nữa thế tử Tiêu Dạ Huyền là người đứng đầu Bắc Địa, được hoàng thượng hết mực thương yêu, nên được đối xử thế này là xứng đáng.
Nam tử ngồi xuống, nhìn xung quanh một lượt lơ đãng nói: “Thọ Vương không cần đa lễ!”
Thọ Vương Dương Khai ra hiệu với người bên trong, ý bảo bắt đầu tiệc.
“Khai yến!”
Theo tiếng hô của quan Ti Lễ, một đám tỳ nữ bưng từng hộp thức ăn khắc hoa lục tục đi vào, để lên bàn những thứ trái cây quý tươi ngon, rót vào ly bên cạnh rượu nho thơm nồng của Tây Vực, tiếng đàn sáo réo rắt bên tai không dứt, mọi người bắt đầu nâng ly cạn chén.
Bên kia, Như Ca chọn một góc khuất ngồi xuống, còn Ngọc Giai Nhàn và Ngọc Bảo Oánh, mới vừa đi đâu đó về, lại đi thẳng đến hàng đầu ngồi. Ăn cao lương mỹ vị, nghe đàn sáo dập dìu. Như Ca cầm ly rượu nho lên, màu đỏ như hoa hồng dưới nắng mặt trời phiếm ánh sáng rực rỡ, tản ra mùi thơm đặc trưng của rượu nho Tây Vực, có vẻ cực kỳ hấp dẫn. Như Ca nhấp môi, cảm nhận được vị ngọt thuần, có lẫn một chút chua, không tệ!
Qua ba lần rượu, một lão ma ma dẫn theo mấy tỳ nữ cầm giấy bút đi vào vườn hoa. Những tiểu thư đang ngồi, có người lắc đầu một cái, có người cầm bút viết gì đó lên giấy. Như Ca đợi một tỳ nữ đi tới trước mặt, hỏi thăm mới biết thì ra là ghi lại các tiết mục muốn đến Đông viện biểu diễn, nhìn hai hàng dài tên người biểu diễn và tiết mục, xem ra còn phải sàng chọn một phen.
Như Ca lắc đầu một cái, ý bảo mình không muốn biểu diễn. Tỳ nữ kia thấy vậy nhìn nhìn một chút cô gái mỹ lệ ngồi ở khóc khuất, dung mạo thế kia mà cầm kỳ thi họa không thông thứ nào, lắc đầu cầm cuộn giấy đi về phía lão ma ma, hình như bẩm báo gì đó. Lão ma ma kia quan sát Như Ca một lúc, thấy nàng bưng bình rượu tự rót tự uống, khóe miệng thoáng hiện một nụ cười sâu xa.
Trên lầu cao, Thọ Vương nhìn Cẩm Thân Vương thế tử Tiêu Dạ Huyền hình như đã hơi say, nhớ lại năm đó vương phi Chân thị đắc tội người này không khỏi thầm hận trong lòng. Nếu năm đó Chân thị kiên định, thì hôm nay mình đâu đến nỗi phải lấy lòng người trước mắt như thế. Hiện tại, phủ Thọ Vương nhìn thì giàu sang, thực chất đã bắt đầu suy bại, chỉ dựa vào đất được phong và gia sản tổ tiên để lại mà sống qua ngày, đến một lúc nào đó sẽ chẳng còn gì nữa.
Cứ nhớ lại chuyện năm đó là Dương Khai lại thấy nhức đầu. Năm đó, chị của vương phi Chân thị là Tĩnh phi nương nương, đang rất được hoàng thượng sủng ái, trăm phương ngàn kế mới cầu được thánh thượng đồng ý cho Dương Di vào danh sách những người sẽ chọn làm thế tử phi.Ngờ đâu, Cẩm Thân Vương thế tử bị người Vân Cương đánh lén, trúng cổ độc của Vân Cương, hoàng thượng phái thái y đến chữa bệnh cho thế tử, tám người thì chết hết bảy. Chân thị sợ con gái mình bị chọn đi làm cô dâu xung hỉ sẽ mất mạng, nên lấy cái chết uy hiếp cầu xin Tĩnh phi gạch tên con gái mình khỏi danh sách, ai ngờ vừa gạch xong, những người khác cũng rối rít rút lui theo. Lần này xem như phủ Thọ Vương dẫn đầu đắc tội với Cẩm Thân Vương thế tử. Sau đó phủ Thọ Vương bị hoàng thượng nhìn không vừa mắt, nhiều lần nhận trách phạt.
Mấy năm nay, Dương Khai luôn luôn xem chừng thái độ của phủ Cẩm Thân Vương. Tĩnh phi từng nóng lòng thử nhắc lại với hoàng thượng chuyện kết hôn, nhưng vẫn không có hồi âm. Chân thị muốn nhân ngày đại thọ 50 của Thọ Vương cố gắng một lần, bảo quản gia gửi thiệp cho phủ Cẩm Thân Vương và phủ thế tử, biết đâu có thể cứu vãn được. Không ngờ Cẩm Thân Vương thế tử đến thật, nghĩ tới đây Dương Khai nháy mắt với Chân thị đang ngồi bên cạnh.
Chân thị nhìn thấy, hiểu ý, khoát tay ra hiệu cho phía sau. Chân thị tự biết mình sống không lâu nữa, đến lúc đó sợ con gái mình sẽ khó sống được ở nơi này, nghĩ tới nghĩ lui, gả nữ nhi vào phủ Cẩm Thân Vương là tốt nhất.
Dương Di núp sau tấm bình phong, từ khoảnh khắc Tiêu Dạ Huyền tiến vào vẫn nhìn hắn không chớp mắt. Thấy mẹ ra hiệu cho mình , liếc mắt nhìn thế tử Tiêu Dạ Huyền, mặt Dương Di đỏ bừng, lão ma ma thấy vậy, không khỏi vui mừng mà gật đầu, đỡ Dương Di đi ra.
Mọi người đang chè chén say sưa, bỗng thấy một thiếu nữ diện mạo giống vương phi Chân thị đến bảy phần đi ra.
Dương Di làm lễ với Thọ Vương xong, mềm nhẹ nói: “Hôm nay là đại thọ của phụ vương, nữ nhi xin hiến một điệu múa của người Hồ, chúc phụ vương phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn.”
Mọi người nghe thấy điệu múa của người Hồ, lập tức tỉnh táo tinh thần, đây chính là vũ điệu của ngoại tộc, mặc dù đã nghe nói qua, nhưng số người được tận mắt chứng kiến không nhiều lắm.
Tiếng nhạc vang lên, thiếu nữ mặc váy ngắn, áo tay dài bó sát người, bên hông rũ xuống những dải lụa màu xanh, mang ủng da màu đỏ, khoác khăn lụa mềm mại, trên thân đeo rất nhiều đồ trang sức, bắt chéo hai chân, tay trái chống hông, tay phải nâng lên, những dải lụa phiêu dật, làn váy xoáy hình cung, không ngừng xoay tròn.
Khi Dương Di múa xong, tiếng vỗ tay vang lên không ngừng. Thọ vương Dương Khai cũng trầm trồ khen ngợi.
Dương di nghe tiếng cỗ vũ, tầm mắt nhìn sang Tiêu Dạ Huyền, lại thấy vẻ mặt nam tử bình tĩnh như thường, thì rất thất vọng.
Chân thị thấy vậy cũng không lộ vẻ nôn nóng, đối với tài nghệ của Dương Di, Chân thị rất có lòng tin, mà chuyện gì cũng phải có đối lập mới được.
Dương Di ngồi xuống bên cạnh, Chân thị đặt tay lên bàn tay hơi lạnh của Dương Di, thản nhiên cười nói: “Hôm nay tới đây đều là những tiểu thư tài năng, các nàng đã chờ lâu lắm rồi, vương gia chớ để các nàng sốt ruột.”
Thọ Vương nghe vậy gật đầu liên tục: “Vậy bắt đầu đi!”
Chân thị lấy danh sách những tiết mục đã được sàng chọn từ tay tỳ nữ, nhìn thoáng qua, hơi nhíu mày, nghe lão ma ma báo lại, khẽ thở dài một hơi, giao cho quan Ti Lễ đứng bên cạnh đọc thứ tự biểu diễn các tiết mục.
Mà thiếu nữ đang uống rượu nho trong vườn hoa chẳng hề muốn đến Đông viện biểu diễn không hề biết rằng trên tờ giấy trong tay quan Ti Lễ bỗng nhiên có thêm ba chữ: Ngọc Như Ca.