Editor: Song Nhã
Tuy rằng không cho cô gác máy, nhưng Thi Vinh cũng không cần cô nhất định phải nghe máy. Anh chỉ là muốn chắc chắn rằng cô vẫn bình an thôi. Hễ là những chuyện có liên quan đến Mạnh Nịnh, kể cả là con trai của mình anh cũng không thể tin tưởng hoàn toàn được.
Người trong thôn rất hiếu kỳ về Mạnh Nịnh.
Nơi này thật sự quá nghèo khó, không có điện thì thôi, ngay cả nước sạch để uống cũng là một vấn đề rất lớn. Quần áo trẻ con thì rách rưới, vẻ mặt người trưởng thành thì tang thương. Thư từ và tin tức trong thôn không được nhanh nhạy, ngay cả thanh niên cũng không có cơ hội ra ngoài làm thuê, khỏi nói đến việc đi học. Phần lớn người nơi đây đều mù chữ, đến cả chữ số cũng không nhận biết được mấy, mấy phép cộng trừ đơn giản cũng là một vấn đề với họ.
Cả cuộc đời của họ đều dành để lo chuyện cơm no áo ấm, bởi vì nơi này có môi trường địa lý đặc biệt nên sản lượng lúa nước rất thấp, có những gia đình đông con, lương thực thu hoạch được cũng không đủ ăn cho cả nhà, chứ khỏi nói đến chuyện mang đi bán. Quanh năm suốt tháng, trên bàn ăn của họ hiếm khi có thức ăn mặn. Thậm chí họ còn chẳng thể nuôi heo, bởi heo ăn cám và rau dại, đó là những thức ăn để cứu mạng họ trong lúc đói khát nhất.
Trên xe tải chất đầy đồ tốt như vậy khiến nhiều người không khỏi ngưỡng mộ. Nhưng họ không biết những người này là ai, cũng không biết những người ấy đến đây để làm gì, cứ thế tò mò theo sát đuôi xe, mãi đến khi xe tải dừng ở trước cửa trường tiểu học.
Gọi là trường học... thực ra... cũng không hẳn là thế. Bởi vì đây chỉ là một ngôi nhà lợp ngói tồi tàn, biển ở cửa phòng cũng là tự chế, các cột gỗ đã phai màu theo năm tháng. Theo điều tra của Thi Huân, Hàn Ngộ Chi ở trong này. Dân ở thôn này cực kì kính trọng những người trí thức, ngôi nhà tốt nhất trong thôn chính là ngôi nhà lợp ngói tồi tàn này, họ cải tạo hai gian cho các thầy và các cô giáo ở riêng, ngoài ra chẳng thể giúp thêm được gì. Giáo viên ở nơi đây thậm chí còn phải bước chân xuống đồng, vì như vậy mới có được cơm để ăn.
Bộ giáo dục trợ cấp cho trường vài trăm đồng mỗi tháng, nhưng chút tiền này vốn chẳng đủ để mua văn phòng phẩm và quần áo cho trẻ em nơi đây.
Hàn Ngộ Chi ở đây mười năm. Mười năm trước, nơi này còn khó khăn hơn bây giờ rất nhiều.
Tuy nhiên trẻ con mặc đồ cũ rách, nhưng ánh mắt của đứa bé nào cũng sáng ngời. Khi Thi Huân đến nơi, cậu chỉ thuận miệng hỏi chúng thầy Hàn Ngộ Chi ở đâu, biểu hiện của trẻ con khiến cho Mạnh Nịnh cực kỳ kinh ngạc. Bọn nhỏ nói năng rõ ràng rành mạch, lại rất lễ phép. Ngoại trừ điều kiện khó khăn, chúng chẳng hề kém cạnh những đứa trẻ học tiểu học hạng nhất ở thủ đô!
Một cô giáo trẻ tuổi từ phòng học đi ra ngoài, cô giáo vốn chính đang cúi đầu nói chuyện cùng bọn nhỏ, đột nhiên thấy được Mạnh Nịnh ở bên này. Dù trên tạp chí không có đăng hình vợ chồng Thi thị, nhưng dùng nhiều từ đẹp để ca ngợi. Cho nên vừa thấy Mạnh Nịnh, cô đã biết là ai rồi.
Người phụ nữ xinh đẹp mà tao nhã như vậy, chắc hẳn phải là mối tình đầu của thầy giáo Hàn rồi. Cô giáo vội vã bước tới định bắt tay, lại xấu hổ mà thu tay lại, bởi vì cô vừa mới cầm phấn viết bảng, trên tay toàn là bụi phấn. Mạnh Nịnh mỉm cười với cô giáo, Thi Huân nói với mẹ: "Mẹ, mẹ có cần con cùng vào không?"
Cô lắc đầu: "Không cần đâu."
Ngay sau đó, Thi Huân cho người dỡ hết vật tư từ trên xe tải xuống, lại có hai người đi tới, một thầy một cô, nghe nói chỗ đồ này dành cho bọn nhỏ, họ cực kỳ vui mừng liền nhanh chóng đến giúp mọi người dỡ đồ. Cô giáo vừa rồi đưa Mạnh Nịnh tới trước một phòng, lo lắng nói: "Tình hình bệnh của thầy Hàn càng ngày càng nghiêm trọng, nhưng thầy ấy sợ phải tiêu tiền, thế nào cũng không chịu ở trong bệnh viện, cứ như vậy đến bây giờ, thầy vẫn gắng gượng để lên lớp dạy bọn nhỏ... Thân thể thầy ấy hiện giờ đã không còn chịu đựng được nữa! Thi phu nhân, cầu xin cô, xin cô hãy giúp thầy ấy với!" Thanh âm của cô giáo rất nhẹ nhàng, dường như sợ làm ảnh hưởng đến người bên trong.
Mạnh Nịnh không nói gì, chỉ cười với cô, vén mở tấm mành ở cửa ra, tiến vào bên trong.
Đồ đạc trong phòng rất ít, chỉ có một chiếc chậu, một tủ quần áo cùng một bàn học và hai chiếc giường. Một người đàn ông gầy yếu nằm trên giường, chỉ đắp một lớp chăn đã phai màu, đang nhắm mắt lại. Bây giờ nghe thấy có tiếng bước chân, người đó không mở mắt