Quan hệ của hai người vẫn cứ dây dưa không minh bạch như vậy, không mặn cũng không nhạt. Đôi khi đang làm làm bài thi, Tô Huy lại thất thần nghĩ vì sao cậu lại cùng Ti Việt đi đến loại tình trạng này.
Rõ ràng là hai đường thẳng song song, nhưng vì sai lầm tạo thành một giao điểm, mãi không thể vãn hồi lại như trước. Chính cậu là người không có quyết đoán...
Tan học, một mình trên đường về nhà Tô Huy miên mang suy nghĩ. Trong đầu không ngừng nhớ lại cảnh tượng Ti Việt bị cậu đặt dưới thân.
Không chừng chính cậu mới là kẻ kém cỏi.
Quen biết Ti Việt đã hơn nửa năm, nhưng ở chung với hắn chỉ mới có hai tháng. Âm lệ, bạo lực, Tô Huy biết có nói ra cũng chỉ như tin vỉa hè mà thôi, cho dù hắn đã thực sự làm ra chuyện đó, hiện tại hắn đang sở tác sở vi, aizz, ngoại trừ việc chủ động với cậu, Tô Huy vẫn tìm không ra bất kỳ tật xấu nào ở hắn, không thể tự nhiên đuổi hắn ra ngoài được.
Tựa như cảnh tượng hiện tại, toàn bộ cuộc sống đều có mặt Ti Việt.
Vừa về đến nhà sẽ có người từ trong phòng bước ra quan tâm lo lắng. Tô Huy vừa đẩy cửa vào vừa nói “Về rồi”, Ti Việt sẽ nhất định từ trong phòng bước ra trả lời “Em đã về?”. Bữa tối cũng là cùng nhau ăn, cơm là do Tô Huy làm, còn lại rửa bát dĩa là do Ti Việt phụ trách. Hai người sau khi xem ti vi một hồi, Tô Huy sẽ lên lầu học bài. Từ lần bắt Ti Việt ngủ ngoài phòng khách không thành công, hắn vẫn thường tranh thủ chủ động gây chuyện kích thích cậu. Tô Huy cũng sẽ ỡm ờ theo cầu hoan... Thân thể càng ngày càng quen làm yêu.
Một đôi bàn tay to tiến vào trong áo, nếu là hai tháng trước, nhất định cậu sẽ phản xạ có điều kiện mà nhảy dựng lên, nhưng hiện tại Tô Huy lại thả lỏng người mà đón nhận khiêu khích của người kia... A, trước kia chưa bao giờ nghĩ tới hai có kia lại mẫn cảm đến vậy.
Tô Huy cũng không nói gì mà chịu đựng hành động này của Ti Việt. Hắn càng không ngừng thân thiết với cậu, hai người thân thể ân ái rồi tiến tới trên giường, cảnh vật xung quanh cũng bắt đầu tối lại...
Hai người từ đụng chạm tay chân đến mân mê, Ti Việt biết Tô Huy đã hoàn toàn lâm vào trạng thái sẵn sàng. Vuốt ve thắt lưng Ti Việt, tính toán muốn đem quyền chủ động đổi lại.
“Huy, anh muốn đổi vị trí.” Ti Việt thở dốc, nhẹ giọng trầm thấp bên tai cậu mà nói.
Ai? Là muốn cậu theo hậu huyệt đi vào phải không, nhưng ý tưởng này rất nhanh liền bị đánh đổ lúc đối phương nâng hai chân cậu lên.
“Ti Việt”Tô Huy phát ra tiếng nói.
“Anh là nói, muốn đi vào thân thể em.”
“Không được” Tô Huy cử động thân thể một chút. Trong bóng đêm, cậu vẫn có thể nhìn thấy ánh mắt kiên định của Ti Việt, còn nữa trước giờ đều là cậu một mình hưởng thụ đi. Tô Huy chậm rãi gật gật đầu, thả lỏng thân thể, để hắn tùy ý đùa nghịch hai đùi cậu.
Ti Việt tuân lệnh, hôn một cái lên bắp đùi Tô Huy, sau đó liền tiến đến ngực cậu.
Tô Huy yên lặng chờ đợi từng động tác Ti Việt từ từ rơi xuống, giống như lông tơ mềm mịn mâm mê tinh tế. Muốn hắn nhanh chóng hoàn thành sự tình, nhưng chính cậu thực ra có chút sợ hãi. Nơi đó của Ti Việt đương nhiên cậu đã từng nhìn qua, đầy đủ lại nam tính, không những vậy cậu cũng đã từng dùng miệng mà cảm thụ nó.
Tuy rằng chung quanh một mảnh tối đen, nhưng Tô Huy vẫn cảm nhận được Ti Việt đang tần ngần trước bộ phận sinh dục nữ của cậu.
Không được ── Đã quá muộn, cái kia nóng rực đã muốn vào tiểu huyệt.
“Đi ra ngoài, dừng lại ── đi ra ngoài ──” Tô Huy muốn rút cái kia ra khỏi thân thể, nhưng hai vai bị Ti Việt giữ chặt, hai đùi cũng bị giữ ở bên hông sườn... Tư thế như thế này, cậu không tài nào thoát được.
“Thả lỏng một chút, Huy... Ân hừ.” Ti Việt thỏa mãn gầm nhẹ một tiếng.
Toàn bộ đã tiến vào. Tô Huy cảm nhận được thân thể mình bắt đầu nóng lên, cái kia không nghĩ ngợi đang dùng sức tiến vào như càn quét mọi thứ chắn đường nó, làm cho cậu có cảm giác nó càng to thêm một vòng.
Hai bên duy trì tư thế này không đổi.
Bên trong vách tường đang bao chặt lấy vật thể nóng rực kia bắt đầu có dịch trơn, lúc này Ti Việt mới nhẹ ngẩng đầu lên. Người dưới thân thật sự không thoải mái nhíu mi lại.
“Đau không?”
Đây không chỉ là đau, loại cảm giác này rất quái lạ, làm cho người ta rất không thoải mái a.
Không nghe thấy mùi máu, Ti Việt chậm rãi rút ra cái nóng rực kia. Vừa lúc Tô Huy nghĩ đã xong, vật thể nóng rực đó lại mạnh bạo mà xông thẳng vào.
Tô Huy vừa rồi nhẫn nại liền “A ──” một tiếng sợ hãi. Không phải đau, mà là giống như có một tia lửa điện đang len lỏi chạy dọc thân thể cậu...