Bệnh tình đã đến nỗi không thể bỏ qua, cho dù mỗi ngày đều chú ý ăn uống nghỉ ngơi đúng giờ. Cả người cũng rất dễ mệt, khẩu vị mỗi ngày đều thay đổi. Ngày trước rất ít khi ăn vặt nhưng nay lại muốn ăn rất nhiều thứ.
“Huy, bụng của em dạo này to lên đấy.” Ti Việt bên cạnh nhẹ nhàng ấn bụng Tô Huy.
Nghe vậy, Tô Huy sờ sờ bụng mình, hình như đúng là vậy, gần đây cậu quả thật ăn không ít, nếu là nữ sinh thì chắc sẽ than phiền rằng mình mập quá. Trước kia cứ cảm thấy thân hình ốm yếu, hiện tại có da có thịt, hẳn là chuyện tốt đi.
Gần đâythân thể còn trở nên mẫn cảm hơn, lạ một điều là Tô Huy cảm thấy cậu như dùng thân thể của người khác để hưởng thụ khoái cảm.
Ti Việt mới làm đến một nửa, lý trí Tô Huy như thoát khỏi thân thể mà đong đưa đón ý nói hùa “Mau vào đi”.
“Ngô...... Nhanh lên...... A.” Không cần nhìn vào gương, Tô Huy vẫn có thể biết trên mặt mình tràn đầy nước mắt. Là kiểu mà khi đạt được khoái cảm tuyến lệ sẽ bất tri bất giác mà hoạt động. Làm đến lần thứ hai Ti Việt nhìn thấy mặt cậu nước mắt thâm tình, hắn kinh hoảng đến mức vật kia ở trong cơ thể cũng xìu đi một ít, luống cuống tay chân hỏi cậu đau lắm không. Ngẫm lại cảnh tượng đó thật sự rất tốt.
Cảm giác vừa ngủ dậy, mở đôi mắt mơ hồ. Nhớ tới lịch trình ngày hôm nay, cậu mới lười biếng rời khỏi giường.
Bình thường chú trọng khá kỹ lưỡng không để bệnh tình tình quá nặng, nhưng lần này Tô Huy thật không hiểu rốt cuộc mình bị bệnh gì.
Treo số thử tự lên, Tô Huy ngồi trên băng ghế dài của bệnh viện chờ y tá gọi tên. Quang cảnh xung quanh thực sự ồn ào, bên cạnh còn có một người phụ nữ ôm đứa bé cỡ chừng bốn tuổi. Đứa bé kia hình như bởi vì chờ đợi lâu mà cảm thấy nhàm chán nên phát giận với mẹ nó, mấy đứa nhỏ thời nay làm sao vậy a. Hình như cũng là do bị cảm mạo nên mới đến đây, người đến khám bệnh phần lớn đều là trẻ em và người cao tuổi. Cậu bây giờ cũng thực nhàm chán, sớm biết như vậy đã mua một cuốn tạp chí ngồi đốt thời gian thì tốt rồi.
Sau 3 tiếng đồng hồ ngồi đợi, Tô Huy cuối cùng cũng được giải thoát khỏi cảnh tượng chán chường này.
Tưởng rằng mình chỉ bị cảm mạo bình thường, tiêm một mũi, sau đó uống thuốc là ổn. Không ngờ vị bác sỹ mang cặp kính dày sau khi cầm ống nghe đè ép trên ngực vài cái lại bắt cậu đi kiểm tra tổng quát. Còn dặn dò Tô Huy một ít việc.
Vị bác sỹ mang theo hơi thở lạnh băng, ngồi đối diện Tô Huy. Cậu từ nhỏ đã rất sợ đến bệnh viện, nhưng cũng không giống như mấy đứa nhỏ sợ bị tiêm cùng uống thuốc. Mà vị bác sỹ kia lại bất đắc dĩ lắc đầu cùng vẻ mặt thất vọng.
“Xin hỏi... Bệnh tình của tôi có nghiêm trọng không?”
” Cô... Tô? Phần giới tính có phải bị viết nhầm rồi không?”. Bác sỹ ngồi trước mặt đẩy đẩy cặp kính, đánh giá Tô Huy.
Tô Huy không quen bị người khác nhìn chăm chú như vậy, mất tự nhiên mà sờ sờ mặt mình. Tuy rằng bề ngoài cậu có trắng trẻo một chút, nhưng nhìn qua vẫn là nam a.
“Không có.”
Tô Huy mang theo sắc mặt tái nhợt ra cổng bệnh viện.
Mang thai...
Cái kia ở trong cơ thể cậu có thể mang thai...
Trong tay giấy xét nghiệm đã sớm bị vò thành một cục, Tô Huy điều chỉnh biểu tình trên khuôn mặt bước thẳng về nhà. Tốt nhất, chuyện này không thể cho bất cứ ai biết, trong đầu cậu ý nghĩ này chợt lóe lên.
Vừa lúc đến giờ ăn cơm tối. Tô Huy còn chưa bước vào phòng, mùi đồ ăn đã xông vào mũi. Trong dạ dày lại đột nhiên quặn một trận, thật sự rất buồn nôn...
Nhưng sau khi biết đây là phản ứng khi có thai, Tô Huy che lại miệng mũi, không chỉ có thân thể khó chịu, mà tâm lý cũng thống khổ không thôi.
Ti Việt nhìn đến sắc mặt khó coi của cậu liền bước ra, liên thanh hỏi cậu có phải không thoải mái hay không.
Tô Huy mới đầu còn không đáp lại hắn, nhưng sau đó lại cảm thấy thái độ của Ti Việt như đang làm phiền.
“Tránh ra!”. Cậu nhìn Ti Việt, lớn tiếng nói. Tay còn chực như muốn đánh nhau.
Tô Huy đương nhiên không phải là đối thủ của hắn, nhưng căn bản hắn cũng sẽ không tự ý đả thương đến cậu.
Ti Việt bắt lấy cổ tay Tô Huy.
“Anh......”. Cậu nổi giận rút tay lại.
Cứ như vậy cũng chẳng được gì, cho dù có lớn tiếng mắng chửi người trước mặt thì nghiệt chủng trong bụng vẫn không thể biến mất... Tại sao cậu lại phải gánh lấy chuyện này...
“Anh...... Ăn đi, tôi ăn rồi.” Khí quản khó chịu như bị cát chặn lại, Tô Huy tận lực tự trấn an mình.
Nhìn người trước mặt đang dùng ánh mắt vô tội bi thương nhìn mình, có muốn dùng lời hung dữ để lo lắng cũng không được, cho dù bây giờ bắt đầu hận hắn cũng vô dụng, chỉ trách tại sao lúc vừa phát sinh mối quan hệ cậu không cứng rắn mà rời khỏi người này.
“Huy......”. Ti Việt muốn vuốt ve tay cậu nhưng đều chỉ còn là không khí.
Tô Huy xoay người chạy lên lầu không cho hắn nhìn đến nét mặt bi thương của mình, lúc chạy lên nước mắt còn khiến cậu ho khan một chút.
Vào phòng, khóa tráicửa, nằm trên giường trùm chăn lại, xác định không gian tối đen yên tĩnh không còn ai quấy rầy, lúc này Tô Huy mới khóc nức nở lên.
Cơ thể mồ hôi dính dính rất không thoải mái, đây là cảm giác đầu tiên khi cậu mở mắt.
Đã là cuối mùa thu, nhưng thời tiết vẫn còn chút oi bức. Tối hôm qua còn không tắm rửa mà leo lên giường ngủ... Nghĩ đến điều này, căn bệnh khiết phích (thích sạch sẽ) của cậu lại tái phát, liền quyết định tắm rửa một cái.
Dòng nước mát tản ra khắp thân thể, Tô Huy thoải mái thầm than một tiếng. Đương khi dùng đến xà phòng xoa đến toàn thân, tay đột nhiên nhớ đến chỗ kia, nơi có cái kia ở bên trong.
Nước ào ào từ vòi sen phun xuống, sau đó xoáy thành một vòm và dừng lại. Tô Huy trần trụi đứng trước gương, một lần nữa nhìn chằm chằm vào hình ảnh mình trong đó. Tấm gương mờ mịt phản ảnh hình ảnh cậu tay đặt trên bụng. Ngày hôm qua, nhìn thấy ở đây có một khối tròn tròn, hình ảnh mơ hồ lúc đó lại tái hiện.
Gần bốn tháng...
Hiện tại bụng vẫn còn bằng phẳng, nhưng sau này nơi này sẽ nổi lên. Ngón tay đi xuống dao động, lướt qua bộ phận sinh dục nam chưa phát dục hoàn toàn, rồi đến nơi bí mật kia. Tinh trùng chính là từ nơi này mà đi vào rồi xâm chiếm lấy thân thể của cậu, ở trong bụng mà phát triển.
Tô Huy mở to miệng thở một hơi, nhìn trong gương bộ dáng của mình, rồi mới nhắm mắt, dùng sự kiên định mà tự nói với mình: Cậu tuyệt đối không thể biến thành loại yêu quái này. Tay đang sờ ở bụng chợt nắm chặt một cái.
“Huy, em rời giường chưa?” Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Suy nghĩ bị kéo trở về, phát hiện mình đã đứng ở trước gương khá lâu, trên người còn đọng lại vô số giọt nước ── thật lạnh a. Tô Huy qua loa mặc quần áo vào, mở cửa phòng, liền nhìn thấy Ti Việt đang bối rối nhìn cậu.
Hai người ăn ý ngấm ngầm ăn điểm tâm, bữa sáng là món cháo cá do Ti Việt làm, Tô Huy khẳng định như thế bởi vì cậu có thể dễ dàng ngửi thấy mùi khét. Ti Việt chính là không biết nấu cháo, nhưng hôm nay bữa sáng do hắn ưu ái làm cho cậu nghiễm nhiên đã trở thành bữa trưa của Tô Huy.