Tô Huy nhìn hai người từ ngoài cửa đi vào, có thể là do chăm sóc tốt nên thần sắc cũng tốt hơn. Tâm tình họ hình như đang tốt lắm, mẹ cậu toát ra vẻ cô gái thư thái ôm ngang thân mình ba, mà ba cậu cũng thật cao hứng, mang vẻ hiền lành ôn nhu bình dị gần gũi.
“Ba, mẹ.”
Đầu tiên nhìn đến Tô Huy chính là ba cậu, Tô Hoa. Ông cười cười hướng đến Tô Huy mà đi tới, tay xoa đầu rồi cùng mình ước lượng.
“Tiểu Huy, con có ăn uống đầy đủ không, sao không cao lên được bao nhiêu a.”
Kiểu đối thoại cha con thân thiết này làm cậu nở nụ cười:”Con có ăn uống đầy đủ a.”
Mẹ Tô, Trâu Lệ Châu, từ lúc vừa mở cửa vẫn không nói một lời. Tô Huy kêu cũng chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Tô Hoa nhìn thấy cảnh hai mẹ con không nói gì trong lòng thở dài. Ôn nhu cầm lấy túi xách trong tay vợ: “Lệ Châu em chắc là mệt rồi, lên phòng nghỉ ngơi đi, nha.”
Nhìn thân ảnh đang khuất dần, Tô Hoa vỗ vỗ vai con: “Nào, hai cha con mình nói chuyện một chút.”
Trong bụng giống như có cái gì chợt trào lên cổ họng, Tô Huy nặng nề nuốt xuống, cố kìm lại cảm giác buồn nôn.
Tô Ho nhìn thấy con trai sắc mặt đột nhiên trở nên tái nhợt, không khỏi hỏi: “Tiểu Huy, con không thoải mái à?”
Tô Huy xua tay, nói: “Không có việc gì, là do gần nhất học tập con có hơi mệt.”
“Vậy à, con không cần tạo áp lực cho mình, sang năm là đến kỳ thi, ba mẹ cũng không ép con.”. Ông dừng một chút. “Kỳ thật, ba muốn cùng con nói về dự định của ba mẹ sắp tới một chút. Mẹ con xin nghỉ việc hiện tại, ba cũng xin công ty đổi đi công trình ở nơi khác, mấy ngày tới ba mẹ sẽ đến Tây An, đó là quê mẹ con.”
Tô Huy khó hiểu nghiêng đầu. Cậu vẫn đều cho rằng ba mẹ cậu là những người bị cuồng công tác, bằng không chân sẽ không chạm đến thành phố khác.
“Thực ra là mẹ con đang mang thai, muốn nghỉ ngơi tốt một chút, ba cũng muốn theo chăm sóc.” Tô Hoa cười cười mở lòng. “Tiểu Huy, con sắp tới sẽ có thêm em trai hoặc em gái đó, hiện tại chỉ mới được ba tháng, dự sinh là tháng năm năm sau.”
Sửng sốt một chút, Tô Huy lặp lại lời nói của ba, nhưng tiếp theo phải nói gì? Nói là cậu rất cao hứng sao, hay là nên chúc mừng? Thai nhi, đứa nhỏ, ra đời, tất cả chính là ác mộng mấy ngày nay của cậu.
“Vậy à...” Nửa ngày Tô Huy mới thốt ra được những lời này.
Thái độ lãnh đạm làm cho Tô Hoa có chút mất hứng, nhưng nhìn con trai khuôn mặt tái nhợt cũng không muốn trách cứ. Hít một hơi, nghĩ đến vợ đang nghỉ ngơi ở trên phòng, ông đem ít quà của chuyến công tác đưa cho Tô Huy, sau đó liền lên lầu.
Nghĩ đến một số vật dụng của Ti Việt trong phòng bị ba mẹ phát hiện sẽ không hay lắm, Tô Huy liền tính toán một chút rồi đứng dậy lên lầu.
Đương lúc ngang qua phòng ba mẹ, bên trong truyền đến âm thanh cãi nhau ầm ỹ, trong đó còn có tên của cậu, Tô Huy liền nhẹ chân mà bước đến gần.
“Không phải em nghĩ như vậy, nhưng nghĩ đến nó là do em sinh... liền...”
“Lệ Châu, Tiểu Huy nói sao cũng là con của chúng ta...”
“Em không cần! Con trai của em không phải như vậy... Tô Hoa, anh xem, bác sỹ nói cục cưng hiện tại của chúng ta phát triển rất tốt, sau này nhất định sẽ là một đứa trẻ khỏe mạnh. Mẹ cũng chấp nhận chúng ta rồi, về đến Tây An, nơi non nước xanh biếc đó, cục cưng nhất định sẽ thích nơi đó, mẹ cũng nhất định sẽ thích cục cưng của chúng ta...”
Tô Huy ngây người dừng bước lại, áp tai cửa nghe đoạn đối thoại tàn nhẫn kia...
Ý thức tức thì ngăn lại cảm giác buồn nôn, vị chua từ dạ dày xông lên, Tô Huy vẫn là nhịn không được chạy thẳng vào toilet. Dịch vị trào qua cổ họng như muốn đốt cháy, đây gọi là nôn nghén đi.
Mẹ của cậu lúc trước hẳn cũng như vậy, thời gian mang thai cậu cũng thường nôn mửa. Chất dinh dưỡng đều cung cấp cho thai nhi lớn lên, dùng thời gian hơn nửa ngày để nghỉ ngơi...
Điều này không phải chứng minh con cũng là con của mẹ a, thân thể loại này không phải cũng là do mẹ cho sao, loại thân thể con không hề muốn này cũng không phải đã từng được dưỡng nhục trong bụng mẹ sao.
Sinh mạng của con không phải là do hai người tạo ra sao?! Hai người có tư cách gì mà chán ghét con?! Vì cái gì... Đứa nhỏ hiện tại của hai người còn chưa sinh ra đã được yêu thương như vậy, còn con của con lại sắp mất đi!
A, cũng không phải, khi con còn trong bụng cũng đã từng được yêu thương như vậy, nhưng cơ thể này đã khiến cho hai người thất vọng rồi đi... Mẹ thì luôn phấn đấu để được những thứ tốt nhất, bất cứ ở đâu cũng như một nữ hoàng kiêu hãnh và cao quý, chỉ có con mới là nỗi nhục lớn nhất...
Tô Huy đi ra vừa lúc thấy mẹ cậu đang uống nước, lấy tay lau bừa nước ở miệng, ánh mắt nhìn thẳng về phía mẹ ruột mình. Trâu Lệ Châu cũng cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình, xoay người lại, kinh ngạc nhìn đứa con mình luôn chán ghét đi tới trước mặt.
Tô Huy nhẹ nhẹ ghé sát vào mẹ cậu, nhỏ giọng nói: “Mẹ, mẹ nói xem có thể lại sinh ra một quái vật bán nam bán nữ nữa không?”
Trâu Lệ Châu hai gò má hồng hào thoáng chốc tái nhợt. Tô Huy không nói nữa, không khí lúc đó như ngưng lại, giống như là bắt người ta phải nhớ kỹ. Hành động như là một cú đánh thật mạnh, cậu đang rất thích thú vì sự trả thù này.
“Bốp”. Âm thanh thanh thúy cắt ngang bầu không khí.
“Tô Huy, ba không nghĩ con là loại người như vậy.”
Cường độ mạnh bất thình lình khiến Tô Huy té ngã xuống đất, cũng không có ý muốn đứng lên, cậu ngước mặt lên nhìn người trước mặt, a, cái tát kia là của ba, người đàn ông trung niên ngày thường ít gặp, trong miệng đang thốt ra câu giận dữ.
Làn da rát như lửa đốt, trong lòng cậu giống như bị chặn lại, ngay cả hô hấp cũng thấy khó khăn, rất muốn khóc, rất muốn đem tất cả cảm xúc bên trong mà phát tiết ra.
“Thực xin lỗi.” Tô Huy đè thấp giọng. Dù vậy, Tô Hoa vẫn nghe ra tiếng khóc con trai mình đang ra sức đè nén. Có chút đau lòng, đứa nhỏ này tính cách ông vẫn luôn yên tâm, vừa rồi cư nhiên lại nói ra câu độc địa, có phải là ông đã xem thường nó rồi không? Nhưng nhìn đến vợ mình một bên hai mắt trống rỗng, trong lòng vẫn là nhanh chóng lên tiếng. Ngữ khí dịu đi một chút.
“Trong bụng mẹ chính là em của con..., con cũng không phải quái vật. Biết không.”
Tô Huy biểu hiện như một đứa trẻ, lấy tay dụi đi nước mắt.
“Ba... Ba còn nhớ không, có một lần con tặng quà sinh nhật mẹ, ngày đó con lỡ tay làm vỡ cái chén... Mẹ đã rất giận... Dùng chăn quấn cổ, còn không ngừng nói con là quái vật... Thật ra con biết, ngày đó ba tránh ở cửa nhìn...” Nước mắt chảy xoang mũi, Tô Huy không thể kiềm lại tiếng ho khan, đứt quãng nói ra.
Một đoạn ký ức Tô Hoa muốn chôn giấu hiện lại, ông vẫn nghĩ Tô Huy không nhớ sự việc ngày đó...
Tựa vào trong lòng chính là người ông yêu thương nhất, mà trước mặt lại là đứa con trai có điểm thua thiệt. Hiện tại trong bụng vợ lại có một đứa nhỏ, là một sinh mệnh đầy đủ, không chút sứt mẻ, rồi tháng năm sang năm, đứa nhỏ này sẽ là một thành viên mới trong gia đình.
Tô Hoa nhìn thoáng qua đôi vai đang run run của con trai trước mặt, có chút không dám nhìn thẳng vào mắt. Kỳ thật ông cũng có ghét đứa con này. Vợ ông lúc trước bất chấp gia đình phản đối mà cũng ông bỏ trốn, một cô gái quen với cuộc sống giàu sang nay lại cũng mình đồng cam cộng khổ, Tô Hoa cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới. Cho đến khi Tô Huy được sinh ra, vợ ông trước đây bần cùng đều không kêu ca nay lại vì mệt mỏi sau sinh cùng đả kích do đứa nhỏ mang lại làm cho vợ ông chán nản một thời gian dài. Nhìn vợ mình như vậy, Tô Hoa rất đau lòng. Tô Huy từ lúc sinh ra không được bú sữa mẹ, lớn đến ngày hôm nay đều là do một tay ông chăm. Đương lúc con trai bắt đầu học nói, Tô Hoa dạy từ đầu tiên chính là ‘mẹ’. Còn dạy cho nó làm chút chuyện thảo khiến vợ vui, nhưng hiệu quả chẳng được bao nhiêu. Ngày đó, ông đều nhìn thấy... Nhưng kia dù sao vẫn là vợ ông, là vợ ông, cao quý xinh đẹp, lúc làm nũng thường ngọt ngào oa oa trong lòng ông. Dáng vẻ vô cũng chú trọng, cho dù nghèo khó cũng không làm cho vẻ cao quý trên người giảm đi một chút. Họ từng thảo luận sau này phải dạy con của mình như thế nào, nếu là con trai thì sẽ là một nam tử khí phái, nếu là con gái sẽ là một thục nữ như mẹ nó vậy.
Người kia tóc tai bù xù, lộ ra gương mặt tàn ác chính là vợ ông. Tô Hoa không có dũng khí ngăn lại, khi ông đã hứa với vợ mình, sẽ làm cho vợ hạnh phúc... Kia vài năm cũng là vì mục tiêu này mà phấn đấu.Ông sợ rằng sẽ hủy diệt gia đình này, đây là món quà tốt nhất mà Chúa đã ban tặng cho ông.Vì vậy... Tiểu Huy, ba thực xin lỗi.