Chỉ Yêu Không Cưới

Chương 21: Chương 21: Broken Love 1




- Lương Tử Tích, em nghĩ kỹ rồi, em sẽ nói với anh tất cả những điều mà em biết, tối anh đến chỗ em một chút. - Khương Du Tâm không cho anh cơ hội nào để từ chối, lập tức cúp máy.

Anh ngây người nhìn ống nghe. Cô thậm chí không hề hỏi anh có rãnh hay không, với tư cách là người ủy thác, phòng làm việc mới là nơi họ có thể bàn bạc.

Anh nhấc điện thoại lên, muốn từ chối cô, thế nhưng...

Với tính cách của Khương Du Tâm, cô có thể nói ra những chuyện như vậy ở phòng làm việc không? Hiển nhiên là không thể. Cô cần một môi trường mà cô quen thuộc, cần một môi trường có thể làm cô cảm thấy yên tâm, bàn tay đang nắm điện thoại, từ từ buông lơi.

Cho dù ngay cả với một người bạn học cũ, có lẽ anh cũng không nên quá cứng nhắc như vậy chăng?! Anh đã tự an ủi mình như vậy, càng không thể không thừa nhận, Khương Du Tâm là trường hợp đặc biệt, đặc biệt đến mức anh có thể thỏa hiệp.

Sau khi tan ca không giải quyết công việc, đây vốn là nguyên tắc của anh từ trước tới nay.

Gác máy, anh trầm tư một lúc, sau đó bấm số điện thoại nội bộ.

- Xin chào, đây là Văn phòng Luật Pháp Dương. - Đầu dây bên kia, một giọng nói tràn đầy sức sống, đó là vợ anh.

- Anh - Nghe giọng nói của cô, cặp lông mày đang nhíu lại của anh từ từ giãn ra, môi bất giác mỉm cười.

- Có chuyện sao? - An Tử Minh nghe thấy giọng nói của chồng, nhìn trước nhìn sau một lát, khi phát hiện không có đồng sự nào chú ý đến mới thở phào một hơi.

Sáng hôm đó, cô ngủ quên mất, khiến anh trực tiếp đánh xe vào nhà để xe của công ty cô cũng không hay biết, kết quả là đã dẫn đến một chút chấn động nho nhỏ trong công ty. Khi đó cô rất bối rối, ngại ngùng đến không biết nên giải thích ra sao, cô mau chóng nghĩ cách, có nên công khai không? Không ngờ, khi cô vẫn còn đang mâu thuẫn đấu tranh, các đồng sự đã tự hiểu thành đó chỉ là một chuyện ngẫu nhiên, tiện xe đi nhờ mà thôi.

“An à, chúng tôi sẽ không hiểu nhầm là cô đang là người thứ ba xen vào gia đình luật sư Lương đâu, yên tâm, yên tâm!”. - Thậm chí còn có mấy đồng nghiệp tốt bụng an ủi cô như vậy.

Cho dù người khác có đa nghi thế nào, cũng không hề nghĩ đến chuyện ghép họ thành đôi để mà “nghi ngờ”.

Cô thực sự kém cỏi như vậy sao? Những lời thú tội trong đầu cô liền ngượng ngùng chìm xuống. Lại một lần nữa nhìn rõ, khoảng cách giữa anh và cô là một trời một vực.

Vậy mà Lương Tử Tích dường như còn cố ý chêm vào: “Minh Minh, buổi tối đợi anh tan ca, chúng ta cùng về nhà!” - Mấy ngày nay, anh thường cố ý nói ở chỗ đông người, xem có vẻ như không phải là một lời dặn dò bình thường.

Sau đó khi đã nhìn thấy vẻ mặt sửng sốt như sét đánh bên tai của mọi người, luật sư Lương mới hài lòng đi về phòng.

Chỉ là, luật sư Lương chác chắn không thể ngờ...

“An Tử Minh, thì ra cô với Lương Tử Tích cùng ở một khu nhà!”

“An Tử Minh, giỏi lắm, luật sư Lương không thích tiếp xúc gần gũi với nữ đồng nghiệp lắm, vậy mà lại đồng ý cho cô đi nhờ!”

“Ai bảo Minh Minh nhà chúng ta đáng yêu như vậy, giống như là cô em gái hàng xóm ấy!”

Tất cả mọi người đều không đoán được “về nhà” tức là họ về cùng một “nhà”.

Sau đó, luật sư Lương đành không ngừng cố gắng, kiên trì một người đi trước một người đi sau cùng vào cùng ra.

An Tử Minh nhăn nhó vì ngày nào cũng bị các đồng sự bao vây.

“Luật sư Lương hình như rất thích cười với cô, An Tử Minh, cô ngồi nhờ xe của luật sư Lương, trên xe hai người có hay nói chuyện không?”

“Cô có cảm thấy anh ấy quá nghiêm nghị không”

“Minh Minh, cô với luật sư Lương ở cùng một khu nhà, cô đã từng gặp vợ anh ta chưa?

Hết câu hỏi này đến câu hỏi khác.

Còn người tạo nên cơ sự này, ngày ngày vui vẻ nhìn sự ngượng ngập của cô. Bởi vì, anh từng nói, An Tử Minh đáng đời em!

- Buổi tối anh có chút việc, không về nhà ăn cơm đâu. - Anh dặn dò

Cô ngần ngừ một chút, dè dặt hỏi:

- Có chuyện gì cần ra ngoài vào buổi tối?

Anh ngây ra một chút, ba năm kết hôn, đây là lần đầu tiên cô truy hỏi việc anh đi đâu.

- Đến nhà khách hàng, đối phương có một số chi tiết về vụ án muốn kể với anh.

-... - Một thứ cảm giác rất lạ rất lạ.

Là khách hàng nào mà cần một đại luật sư như anh phải hạ mình đến vậy? Thế nhưng, cô không tiếp tục truy hỏi tiếp, bởi vì đàn ông thường ghét nhất cái căn bệnh đa nghi Tào Tháo của phụ nữ, cô chỉ có thể căn dặn:

- Vậy anh về sớm nhé.

Cô đang muốn gác máy.

Không biết tại sao, anh có cảm giác, vợ mình đang lo láng.

- Minh Minh, có đi cùng anh không? - Anh buột miệng mời cô.

Cô ngây ra một lát, rất bất ngờ.

Cô do dự hỏi:

- Liệu có nên không? - Một số vụ án có tính đời tư rất cao, khách hàng chắc chắn không muốn có thêm người đi theo.

Lời mời vừa thốt ra, anh cảm thấy tâm trạng của mình đã trở nên rất thoải mái:

- Em ngồi trong xe đợi anh, mang một cuốn tạp chí đến, anh nhiều nhất chỉ một tiếng đồng hồ là xong.

Anh đột nhiên cảm thấy cái đề nghị này của mình tốt vô cùng.

- Sau khi đến nhà khách hàng, chúng ta đi xem phim! - Đối với Lương Tử Tích, Khương Du Tâm chỉ là một khách hàng mà thôi! Người phụ nữ có thể chờ đợi anh, vĩnh viễn không phải là Khương Du Tâm!

Lâu lắm rồi không đi xem phim.

Xoáy đồng tiền bên miệng cô nổi rõ:

- Vâng.

Chỉ là...

- Minh Minh, cậu có thể đến một chút không? Mình, mình xong rồi... - Trong điện thoại, giọng Khả Khả đầy vẻ kinh hoảng, cố kìm nén tiếng khóc.

Tạp chí đã chuẩn bị sẵn, vé xem phim anh cũng đã có, chỉ là, không ai có thể ngờ trước khi đi cô lại có chút sự cố.

Cô và Khả Khả hẹn gặp nhau ở ngoài, khi cô đến nơi, Khả Khả khóc không ngừng.

- Đã xảy ra chuyện gì? - Cô vội vã gặng hỏi theo bản năng - Hách Chính Triệt lại gây ra chuyện gì sao?

Tên trời đánh! Sớm biết thế ngày hôm đó cô đã ra tay mạnh hơn.

- Không phải anh ấy, là mình! Là tự mình đáng chết! - Khả Khả nhìn thấy cô, khóc mãi - Mình thực sự không biết nên làm thế nào nữa!

May mà họ hẹn gặp ở phòng KTV, bốn bề đều cách âm, cho dù Khả Khả có khóc to hơn nữa cũng chẳng ai chú ý đến.

- Cậu bình tĩnh lại, trước tiên phải nói cho mình biết, đã có chuyện gì xảy ra! - Cô cuống quýt, cô chưa từng nhìn thấy Khả Khả kinh hoảng đến dường như không còn biết chừng mực gì như thế này.

- Mình nên làm thế nào đây? Anh ta thực sự đã tìm đến cửa rồi!

- Anh ta là ai? Tại sao cậu lại sợ đến vậy? - Cô hỏi trúng mấu chốt của vẩn đề.

Rốt cuộc là chuyện gì? Sao Khả Khả lại sợ hãi đến vậy? Anh ta mà cô nhắc đến là ai?

- Anh ta... anh ta là huẩn luyện viên múa Latin. Mình không ngờ, không ngờ rằng, anh ta lại là huấn luyện viên... - Chính là cái người huấn luyện viên mà Khả Khả nói là rất đẹp trai đó.

- Chỉ là một huấn luyện viên, cậu sợ cái gì? - Đâu có phải là cùng người ta xem mặt.

- Nhưng mà, nhưng mà bọn mình đã từng lên giường với nhau! - Khả Khả buột miệng hét lên, cô kinh hãi.

- Lên giường? - Minh Minh nắm chặt lấy tay Khả Khả, sửng sốt lặp lại.

Cô thực sự đang rất nghi ngờ liệu có phải do KTV quá ồn mà tai cô đã có vấn đề rồi không.

Khả Khả bối rối cúi đầu, mắt ngân ngấn nước.

- Mình không phải cố ý đâu, ngày hôm đó mình thực sự rất buồn, dường như trời đã sụp xuống dưới chân mình, mình cũng không biết tại sao lại đi tới quán bar, có người, có người bắt chuyện với mình, mình, mình liền, mình liền mơ mơ màng màng cùng anh ta đi tới nhà nghỉ...

Minh Minh rời tay Khả Khả ra.

- Khả Khả, cậu hồ đồ à! Cậu không phải là đang trả thù anh ta mà đang bán rẻ bản thân! - Cô đau lòng nói.

Bây giờ, nên làm thế nào?

- Mình hối hận rồi! Mình thực sự biết sai rồi! - Khả Khả che mặt khóc - Hôm đó mẹ mình nửa đêm gọi điện đến, bảo mình nên thường xuyên về nhà, dù thế nào đi nữa, đó cũng vĩnh viễn là nhà của mình! Mình hối hận rồi, Minh Minh, vì sao mình lại cảm thấy mình không có nhà, lại chỉ muốn báo thù cả thế giới?

Cha mẹ kỳ thực có mối thần giao cách cảm với con cái, ngày hôm đó Minh Minh tìm đến nhà Khả Khả, người làm mẹ nhất định là cảm thấy có điều không ổn. Nơi có người thân của mình, sau khi trái tim bị thương tổn, chính là bến đỗ duy nhất.

- Sau đó, người đàn ông đó còn đang ngủ. Mình tỉnh rượu, mình rất sợ, thực sự rất sợ! Mình liền, lặng lẽ bỏ đi... - Khả Khả kể lộn xộn.

Đủ rồi! Toàn bộ câu chuyện, An Tử Minh đã nắm được từ đầu tới cuối.

Trai gái sau một đêm thân mật, vai nữ chính lặng lẽ bỏ đi, sau đó nhiều ngày lại bất ngờ gặp lại vai nam chính. Đây đúng là cái tình tiết chết tiệt nhưng lại có thể đánh vào lòng người trong các tiểu thuyết ngôn tình! Trong cuộc sống hiện thực, nó đúng là đã đánh vào lòng người đến mức khiến người ta muốn khóc cũng chẳng xong.

- Đối phương muốn thế nào? - Khó khăn lắm An Tử Minh mới tìm lại được giọng nói của mình.

Đỗi phương tại sao không thể phong độ một chút mà mất trí cho rồi?

- Anh ta, anh ta nói mình, nói mình trở nên đẹp hơn rất nhiều so với lần đó, nói không quên được mình. Bắt mình, bắt mình, lại cùng với anh ta, lên, lên, giường... Mình không chịu, khi nãy, khi nãy anh ta liền, anh ta liền... Suýt chút nữa ở trong phòng nhảy... - Khả Khả rơi nước mắt, ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không thốt ra được.

- Bảo anh ta chết đi! - An Tử Minh phẫn nộ - Anh ta còn dám động vào cậu, bọn mình sẽ tố cáo anh ta tội cưỡng bức!

Những người đàn ông Khả Khả gặp phải tại sao lại đều ti tiện như vậy? Thế nhưng, tố cáo người ta cưỡng bức, có thể không? Đàn ông đã cầm chắc rằng phụ nữ ở vào tình huống này tuyệt đối sẽ không dám làm ầm lên, nên mới có thể càn rỡ đến vậy.

- Minh Minh, mình phải làm gì? Anh ta bảo nếu như mình không lên giường cùng anh ta, anh ta liền đến nói với chồng mình! Ở cái hội quán thể hình đó có địa chỉ gia đình mình! - Khả Khả đúng là đã không biết làm thế nào nữa.

Tuy nhiên, An Tử Minh lại ngây người, bởi vì, cô đã nghe ra một chút manh mối:

- Khả Khả, có phải là cậu lại không muốn ly hôn nữa rồi không? Muốn làm hòa với Hách Chính Triệt?

- Mình... - Khả Khả lúng túng cắn môi, không muốn hổ thẹn nhưng khó có thể thốt lên lời:

- Minh Minh, mình...

- Cậu nói đi, thần kinh mình rất vững, chuyện gì cũng có thể tiếp nhận. - Thân kinh cô rất vững, thế nhưng tại sao lại đột nhiên cảm thấy lạnh buốt, tê dại, phụ nữ tại sao lại có thể dễ dàng tha thứ cho đàn ông đến vậy?

- Hôm đó, mình nói chuyện ly hôn với anh ấy, anh ẩy hoảng hốt... quỳ xuống đảm bảo với mình, thề độc, từ nay anh ẩy nhất định hồi tâm, toàn tâm toàn ý, sẽ không làm những chuyện có lỗi với mình nữa...

Quỳ xuống? Thề độc?

Đối diện với Khả Khả hiền lành, cô chỉ có thể hỏi ra điều trong lòng mình:

- Khả Khả, cậu tin không? - Tin rằng đàn ông sẽ không tái phạm? Tin rằng trong mắt, trong tim đàn ông từ nay về sau thực sự chỉ có cô?

- Minh Minh, cậu không phải mình... - Khả Khả nén nước mắt, ngại ngùng nhìn đi chỗ khác - Cậu không thể hiểu được, mình yêu anh ấy đến thế nào, mình đã yêu anh ấy mười năm rồi!

Bởi vì yêu, thế nên ngoại tình liền được tha thứ, bởi vì yêu, thế nên bỏ đi tôn nghiêm của chính mình? An Tử Minh quả thực không hiểu được thứ tình yêu này.

Thế nhưng, cô hiểu, hiểu thứ dằn vặt đó, hiểu thứ đau khổ đó. Bởi vì, cô cũng không thể tưởng tượng được, nếu cô là Khả Khả, Lương là Hách Chính Triệt, liệu có phải cô cũng sụp đổ như vậy không.

- Cậu muốn lại cho anh ta một cơ hội? Lại thử một lần? - Cô cười ảo não hỏi.

Khả Khả cúi đầu rơi nước mắt, hổ thẹn gật đầu.

- Theo cậu mình có nên nói chuyện này với anh ấy không? Mình, mình thực sự rất sợ người đó. Thà rằng mình chủ động nói ra, anh ấy nhất định sẽ tha thứ cho mình!

Đem lòng ta suy ra bụng người, cô có thể tha thứ cho Hách Chính Triệt, cô tin Hách Chính Triệt cũng có thể cho cô một cơ hôi.

- Đừng! - An Tử Minh thất thanh - Khả Khả, cậu phải chôn vùi chuyện này trong lòng, phải mang nó xuống mồ cùng cậu!

Tuyệt đối, tuyệt đối, đừng có ngốc như vậy!

- Thế nhưng, thế nhưng, không nói mình biết làm thế nào? Nếu như để người đó nói. - Không phải càng tệ hại hơn sao?

An Tử Minh lấy lại bình tĩnh:

- Vương Xuân Đạo có quen biết một đám giang hồ, giờ mình liền đi tìm cậu ấy nghĩ cách! - Loại chuyện như thế này không thể quang minh chính đại giải quyết được, chỉ có thể dùng nắm đấm.

- Thực sự sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? - Khả Khả kinh hãi hỏi - Mình vẫn cảm thấy nên nói rõ với Hách Chính Triệt thì tốt hơn. Mình không muốn bị người khác uy hiếp...

- Tuyệt đối, tuyệt đối đừng! - An Tử Minh cẩn thận dặn dò.

Khu vực Khương Du Tâm ở là khu biệt thự tấc đất tấc vàng, cho dù không phải là một biệt thự độc lập lớn nhưng giá cả ít nhất cũng hơn ba mươi triệu, đây là khu biệt thự điển hình của nhà giàu. Càng tức cười hơn nữa, giúp việc nhà cô không giống như những gia đình khác mà giống như trong các bộ phim truyền hình vẫn chiếu, tài xế, người làm đều mặc quần áo giống nhau, hơn nữa, ngay cả đồng phục của người làm cũng được là thẳng táp đến từng li từng nếp, dáng điệu rất cung kính, rất có giáo dục, rõ ràng đều đã được đào tạo qua cao đẳng.

Từ những điểm này có thể thấy được nữ chủ nhân là người kỹ tính đến mức nào.

Anh cảm thấy có chút buồn cười.

Giống như đã đi vào một khoảng không gian và thời gian khác hoàn toàn với cuộc sống của anh. Nữ nhân vật chính của cái thời gian và không gian này, lưng dóng thẳng, cằm kiêu hãnh hếch lên rất cao, dáng điệu vô cùng ngạo nghễ, đang ngồi yên trong phòng khách đợi anh. Thế nhưng, như có phép lạ, anh vừa nhìn đã có thể hiểu thấu rằng sự khắt khe, kiêu ngạo là bộ giáp kiên cố để cô che giấu nội tâm mềm yếu của mình.

Khuôn mặt ngạo mạn này và khuôn mặt quật cường đầy sức sống của năm mười bốn tuổi ấy, từng chút từng chút hòa trộn với ký ức của anh, trùng khớp một cách hoàn mỹ. Cái ký ức này giống như một chiếc chùy sắt sắc nhọn, bất ngờ đập mạnh vào trái tim anh.

Có chút đau, đó là vì ký ức.

Vì ký ức, anh hy vọng người con gái trong ký ức đó, có thể có được hạnh phúc thuộc về cô.

- Chúng ta có thể bắt đầu được chưa? - cầm ly trà từ tay người giúp việc, anh trầm ngâm nhấp một ngụm, ngồi vào chiếc sô pha đơn, vừa hay ngồi đối diện với cô.

Người giúp việc vốn được đào tạo một cách bài bản, sớm đã ý tứ rút lui, để lại một không gian hoàn toàn riêng biệt cho họ.

Ly trà trong tay anh, lá trà mảnh nhỏ, vị thanh khiết, đậm và thơm ngọt, vừa uống đã có thể biết là loại trà thượng hảo hạng. Ngoài trà cũng cần phải kể đến nước pha trà, nếu như anh đoán không lầm, đây có lẽ là loại nước khoáng có cùng nhãn hiệu với loại mà anh hay uống và còn chất đầy trong tủ lạnh. Đáng tiếc, sau khi kết hôn, chút sở thích nhỏ này của anh đã bị tước đoạt mất.

Uống nước suối Nông Phu có vị hơi ngọt.

Vợ anh không theo đuổi cái gì gọi là cuộc sống cao cấp, cô lại còn thích ở trước mặt anh làm trò diễn lời người phát ngôn của “nước suối Nông Phu”, thường nói nước suối Nông Phu mới là nước suối chân chính vừa thơm vừa ngọt, kỳ thực nói đến cùng vẫn là cô An Tử Minh này chỉ biết cái gì là hạch toán chứ căn bản không hiểu thế nào là chất lượng cuộc sống.

Sau khi kết hôn, anh đã có rất nhiều thay đổi, con người vốn trước nay không thể chấp nhận việc để đồ đạc lộn xộn trên giường như anh, giờ đây đã có thể thích ứng với việc vợ ung dung vừa ăn khoai chiên vừa đọc tiểu thuyết trên giường.

Con người vốn trước đây quen ngủ một mình như anh, giờ đã có thể thích ứng với việc cứ nửa đêm lại đột nhiên tỉnh dậy vì lạnh, phát hiện chăn mền đã bị người ta giành hết đến ngay cả một góc cũng không chừa lại cho anh.

Bắt đầu từ thứ nhỏ nhặt nhất là nước khoáng cho đến toàn bộ cuộc sống của anh, chất lượng cuộc sống ngày càng giảm đi, thế nhưng anh không phủ nhận, cuộc hôn nhân không chủ định đó đã mang đến những hiệu quả bất ngờ, khiến anh rất dễ chịu, rất dễ chịu.

Anh liếc nhìn đồng hồ.

Tối nay cho dù Minh Minh không ở đây, thời gian mà anh dành cho Khương Du Tâm, vẫn sẽ là một tiếng đồng hồ.

Đối với mối tình đầu của mình, anh không muốn và cũng không tiện để có thể ở quá lâu với cô trong một không gian riêng tư, anh không thể để trái tim mình lại đi ngược lại phía cái gia đình đầm ấm kia.

- Thực ra, chồng em không thích phụ nữ. - Cô nói rất bình tĩnh, rất bình tĩnh, nét mặt thậm chí còn có chút tê cứng, thế nhưng, những ngón tay đang nắm chặt lấy ly trà của cô đã hơi trắng bệch.

Bởi vì không thể chấp nhận được.

- Nói tiếp đi. - Lương Tử Tích gật đầu đồng thời cũng không mấy tỏ ra bất ngờ.

Anh đã xử lý quá nhiều vụ án, cũng đã gặp qua muôn hình vạn trạng các kiểu người và sự việc, cho nên, anh thực sự không cảm thấy có chút kỳ lạ nào. Thế nhưng, cô không thể chấp nhận được thái độ bình thản đó của anh, một sự việc không thể chấp nhận được như thế trong mắt cô, vậy mà lại được người khác tiếp nhận dễ dàng.

- Tại sao anh không tỏ ra bất ngờ chút nào? - Cô ngạo mạn nhìn anh, chất vấn.

- Tình yêu vốn là do sự bài tiết hormon không bình thường, loại bài tiết không bình thường này, không nhất định là phải xảy ra giữa nam và nữ. - Anh trầm giọng phản bác - Điều này cũng giống như việc có người thuận tay trái, không có gì đáng phải kỳ thị cả.

Năm mười sáu tuổi, hormon tình yêu của anh cũng từng bài tiết không bình thường. Chỉ là, có trời mới biết, anh hiện nay của năm ba mươi hai tuổi, tại sao lại lãng phí thời gian để tranh luận với cô về một vấn đề vô vị như vậy?

Anh thực ra không hề thích nhắc đến mấy từ “hormon tình yêu” này, bởi vì, anh chắc chắn, thứ hormon tình yêu này sớm đã tuyệt giao với anh.

Khương Du Tâm cười nhạt:

- Cho dù là làm tổn thương người khác, cũng rất bình thường? Vì cái danh dự bề ngoài mà cho dù vĩnh viễn bị đày vào lãnh cung vẫn nhất quyết không chịu ly hôn, cũng rất bình thường? Rõ ràng là không thích phụ nữ, chỉ vì nghĩ cho cái danh dự của bản thân mà ép buộc người vợ mình không hề có chút tình cảm nào phải sinh cho anh ta một người thừa kế, cũng rất bình thường? - Cô hỏi từng câu từng câu - Lương Tử Tích, những điều này trong mắt anh đều rất bình thường sao?

- Đúng vậy, đều rất bình thường. - Anh điềm tĩnh gật đầu, bình tĩnh nhìn vào gương mặt hoàn mỹ và tinh tế đó, cô giận đến mức trên mặt đã xuất hiện những vết hằn rạn. Anh không thể hùa theo người ủy thác một cách vô nguyên tắc, cho dù trước mắt là người phụ nữ đã từng làm run rẩy cả linh hồn anh.

- Vậy nếu như, vẫn còn... vẫn còn điều gì?

Anh ngẩng đầu, hiển nhiên tiếp theo cái “vẫn còn” đó là một điều mấu chốt, cái mấu chốt mà Khương Du Tâm kiêu ngạo không thể nói ra.

- Đây đều là sự lựa chọn của em, không phải sao? - Anh chỉ đơn thuần nhắc lại sự thực, tuyệt đối không có chút trách cứ hoặc oán hận nào đối với những chuyện đã qua.

Anh chỉ không muốn người phụ nữ ngạo mạn này tiếp tục cực đoan như thế nữa. Con người một khi đã rơi vào vòng oán hận, tâm lý cũng sẽ trở nên lệch lạc.

Khương Du Tâm mà anh quen biết, tuy vẻ ngoài cay nghiệt, nhưng lại là một cô gái có tâm hồn lương thiện.

Anh vĩnh viễn luôn nghi nhớ, hình ảnh cô cho “Tiểu Lang” ăn.

Khương Du Tâm trong lòng chấn động:

- Đây, đều là sự lựa chọn của em. - Dưới lớp trang điểm tinh tế, những nếp hằn rạn lại nhanh chóng xuất hiện.

Anh chuyển cái chủ đề không cần thiết đó đi, cố ý phớt lờ sự kinh hoảng của cô:

- Khương Du Tâm, em có chứng cứ có thể chứng minh tình cảm giữa hai người không hòa hợp không?

Ánh mắt cô ngỡ ngàng một phút, hỏi lại:

- Nếu như có, em có cần phải tìm luật sư hết lần này đến lần khác như vậy không?

- Em căn bản không tìm được chứng cứ, gia tộc nhà anh ta và anh ta không bao giờ chịu để mất mặt.

Gần như không có chứng cứ, như thế việc chứng minh sẽ rất khó khăn.

Cho dù hỏi thêm có vẻ như cũng không tiến triển gì hơn nữa, trước mắt điều duy nhất mà anh có thể làm là cần phải tiến hành thu thập chứng cứ.

- Anh hiểu rồi, hôm nay chúng ta ngừng ở đây. - Anh đứng dậy chào ra về.

Toàn bộ cuộc nói chuyện, chỉ mất mười mấy phút, nếu như vợ anh có thể đến được, họ vẫn có thể thong thả mà đi ăn cơm tối. Thế nhưng, anh còn chưa bước được mấy bước.

- Lương Tử Tích...

Anh ngưng người, dừng bước nhưng không quay đầu lại.

- Anh có nhận ra loại nước đó không?

Anh mỉm cười:

- Là Bích La Xuân.

- Không phải trà, là nước!

Anh trả lời máy móc:

- Là Evian của Pháp.

Khi còn đi học anh rất quê mùa, thậm chí ngay cái nhãn hiệu này cũng là sau khi quen cô mới tìm hiểu ra. Đã từng có lúc, anh rất muốn hiểu về cô, ngay cả việc cô uống nước khoáng nhãn hiệu gì, cũng đều hy vọng có thể hiểu một cách tỉ mỉ.

Đó là cái đơn thuần của một cậu bé.

Chỉ là cậu bé đó, lúc mới đầu không hề nhìn rõ, khoảng cách giữa họ khi đó, không chỉ là một trời một vực.

- Là Evian, nhưng không phải là loại nước khoáng được bán trên thị trường. - Cô lắc đầu, chậm rãi nói - Loại nước mà em uống, toàn bộ đều được vận chuyển trực tiếp từ núi Alps của Pháp về bằng đường hàng không, thậm chí em còn có thể dùng chúng để spa.

Anh không quay đầu lại, cũng không hề tỏ ra khó chịu với cuộc sống xa hoa của kẻ lắm tiền như cô, anh chỉ lặng lẽ nghe.

Ha ha, quả nhiên là vẫn không hề giống.

Anh bây giờ đã không còn uống Evian, càng không cần nói đến việc lãng phí nhiều tiền như vậy vận chuyển bằng hàng không một chuyến chỉ để làm spa. Chỉ là, anh rất bất ngờ khi nghe những lời tiếp theo của cô:

- Cho nên, năm đó, em làm sao có thể đến cuộc hẹn đó được?

Một cuộc hẹn, đại diện cho khả năng tiếp tục tất cả.

Chất lượng cuộc sống giữa anh và cô cách nhau quá xa, một cô gái mười bốn tuổi quen sống trong nhung lụa, làm sao có thể không sợ? Không phải bởi vì không thích, mà là vì sợ hãi...

Anh không ngờ cô lại giải thích với anh. Rất lâu, rất lâu sau anh mới tìm lại được giọng nói của mình:

- Được rồi, đó đều đã là những chuyện đã qua.

Những chuyện đã qua, sớm đã không còn quan trọng nữa.

Bước những bước điềm tĩnh như không hề chịu chút ảnh hưởng nào, anh đi ra khỏi tầm mắt của Khương Du Tâm.

Anh đứng bên ngoài một lúc hóng gió, sau khi chắc chắn lí trí đã trở về, anh điềm tĩnh trở về nhà. Quả nhiên, vợ anh vẫn chưa về.

Vừa mở cửa, đón tiếp anh là cả một căn phòng đầy tăm tối và tiếng rên ư ử nghẹn ngào Tiểu Ngốc.

- Sao thế, mẹ vẫn chưa về nhà? Bụng đói rồi hả? - Anh vỗ vỗ vào chiếc đầu nhỏ lông lá màu vàng của Tiểu Ngốc, tiếp tục nhận được tiếng rên lên ư ử tội nghiệp. Hôm nay, tiếng kêu của Tiểu Ngốc có vẻ kỳ lạ, hình như không được khỏe lắm.

Nó đói đến phát ốm rồi sao?

Anh vội vã đặt Tiểu Ngốc xuống, tỉ mỉ dùng ly đong đủ số lượng thức ăn sẵn dành cho chó, đưa đến trước mặt Tiểu Ngốc. Tiểu Ngốc rõ ràng trông rất đói, thế nhưng lại tỏ vẻ như không sao ăn nổi.

Anh sờ vào bụng Tiểu Ngốc, khi sờ đến những chiếc xương gầy giơ ra, cặp lông mày của anh nhíu chặt lại.

Trước đây là ai cứ khăng khăng đòi quản lý Tiểu Ngốc? Giờ ai là người đã làm cho Tiểu Ngốc gầy đi đến mấy cân như thế? Anh không thê không thừa nhận, trong những công việc gia đình, vợ anh hết sức đuểnh đoảng.

Ôm lấy Tiểu Ngốc, anh nằm vào sô pha. Chiếc gương trong phòng khách, phản chiếu hình ảnh một người một chó, đêu rất cô đơn.

Anh giơ Tiểu Ngốc lên, tỉ mỉ, rất tỉ mỉ quan sát bộ mặt dễ thương của nó.

Rất giống, rất giống.

Nhưng mà, không phải nó...

Cho dù Tiểu Ngốc có giống Tiểu Lang hơn thế nữa cũng không phải là nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.