Chỉ Yêu Không Cưới

Chương 35: Chương 35: Tình yêu, không kí nhận! 3




- Đi chiêu đãi nhiều như thế, tiền trợ cấp phục trang của công ty lại chỉ có vài trăm tệ, công ty giẻ rách gì vậy! - Vương Xuân Đạo vẫn tiếp tục cằn nhằn, rồi với tay vào túi đồ nghề lấy ra lược và các dụng cụ khác, bắt đầu giúp cô làm kiểu tóc.

Thời gian này, anh rất phấn chấn, cảm hứng thiết kế cũng rất dồi dào, gần đây Minh Minh đột nhiên được tự do, liên lạc với anh cũng chịu khó hơn.

Chỉ là có chút kỳ lạ:

- Cái anh chồng người gỗ của cậu gần đây không quản cậu sao? - Uống rượu tăng đến ba cân lại còn suốt ngày đi với cậu ta, vậy mà chẳng ai quản cô sao?

Cô sững người nhưng ánh mắt chỉ thoáng qua có một chút rồi lập tức trấn tĩnh:

- Đi nhanh đi, lằng nhà lằng nhằng, còn không đi mình sẽ đá cậu!

- Ok, ok! - Vương Xuân Đạo giơ hai tay đầu hàng, không cẩn thận bị vẻ đẹp của cô làm cho trố mắt.

Chiếc váy dạ hội trắng tinh khôi, phơi ra bờ vai thon thả, làn da rạng rỡ, xoáy đồng tiền ngọt ngào, đôi môi hồng mềm mại.

Bởi vì đã bắt đầu chú trọng hơn đến trang điểm, Minh Minh ngày càng trở nên xinh đẹp, ngay cả anh là anh em thân thiết đã nhìn cô cả hai chục năm nay vậy mà giờ đây trước vẻ đẹp bừng sáng ấy cũng không tránh khỏi mặt đỏ tim run.

Đuổi được Vương Xuân Đạo cô bắt đầu trốn vào một gian toilet, ngồi trên nắp lavabo, mở túi đồ, bắt đầu tỉ mỉ trang điểm. Buổi tiệc từ thiện tối nay rất quan trọng đối với việc nâng cao uy tín tạo dựng hình tượng cho luật sư Diêu, cô nhất định phải dốc toàn lực!

Cẩn thận vẽ xong lông mày, cô tiếp tục chải mascara, vì lông mi vốn rất dài, mắt lại to, khi chuốt lên một lớp dày mascara, trông giống như một con búp bê sứ hết sức dễ thương.

- Mọi người biết không? Luật sư Diêu hôm nay lại đưa An Tử Minh cùng đi dự tiệc đấy! - Bồn rửa tay truyền đến tiếng rửa tay róc rách và tiếng phụ nữ đang bàn tán. Nhà vệ sinh luôn là nơi khởi nguồn của những tin tức thị phi.

Cô chẳng mảy may bị ảnh hưởng, từ trong túi, lấy ra thỏi son màu hồng phấn, chẩm chấm thoa lên môi.

- Tôi cũng nghe nói rồi! Tôi còn nghe nói vì lần dự tiệc này mà Diêu luật sư còn giúp cô ta xin gần một nghìn tệ tiền hỗ trợ phục trang.

Nếu như cô ra ngoài thuê váy áo, lại còn nhờ thợ chuyên nghiệp trang điểm làm tóc nữa, xin hãy tin rằng cô nhất định còn phải bỏ tiền túi của mình ra.

May mà cô thông minh!

- Thật không công bằng! Cô ta dựa vào cái gì!

Dựa vào sự nỗ lực của cô!

- Đúng rồi, cô ta chỉ mới tốt nghiệp phổ thông!

Học vấn là điểm yếu của cô! Nếu sớm biết có ngày hôm nay, lúc mới đầu cô đã chịu khó học hành chăm chỉ, ngày ngày phấn đấu tiến lên.

- Giác quan thứ sáu của người phụ nữ cho tôi biết, luật sư Diêu với An Tử Minh nhất định là có tư tình! Luật sư Diêu phong lưu như thế, tôi thấy chắc An Tử Minh sớm đã lợi dụng nhan sắc của mình chủ động nhảy lên giường anh ta rồi!

Câu nói này độc, cô đã ghi nhớ, người nói câu này là một luật sư nhỏ trợ lý dưới quyền Lương Tử Tích.

- Hai tháng trước, khi luật sư Diêu để An Tử Minh thay chỗ của thư ký Mạc, vẻ mặt của những người trong tổ họ mới thật là đặc sắc!

- Đúng vậy, khi đó thư ký Mạc đã khóc, lại còn nói rằng mình đã nuôi sói trong nhà.

Động đến đề tài hấp dẫn, mấy người phụ nữ đứng xúm lại một vòng, bàn tán sôi nổi.

Cô không hề bị ảnh hưởng, vẫn tiếp tục trang điểm.

Cho xin đi, chuyện đã từ bao lâu rồi? Lúc đó chị Mạc có khóc, nhưng cũng đã bị thành ý của cô làm cảm động, những người trong tổ mới đâu có chút sốc, nhưng cuối cùng cũng đều đã chúc mừng cô.

Cô và luật sư Diêu tư tình như thế nào? Cô đầu mày cuối mắt với luật sư Diêu? Luật sư Diêu tặng cô kim cương? Ha ha, đúng là màn đơm đặt tài tình.

Thư ký của Hà hồ ly, trợ lý của Lương Tử Tích, ngoài ra còn có vài luật sư trẻ độc lập nữa, cô đều đã ghi nhớ!

Giữa các đồng nghiệp không cùng tổ luôn ngấm ngầm có ý ganh ghét cạnh tranh, bêu xấu cô, cô chẳng thấy lạ chút nào.

- Nhưng thực ra mà nói, An Tử Minh phụ trách công tác liên lạc với Hiệp hội Luật sư và Cục Tư pháp thực sự làm không tồi chút nào. - Cuối cùng cũng có người nói được một câu công bằng.

- Không chỉ có thế, không biết cô ta làm thế nào mà giúp luật sư Diêu tham dự vào được mấy ủy ban cực kỳ khó khăn.

Đó là do cô chạy đến lìa cả chân, nói đến khô hết cả cổ, nịnh nọt người phụ trách đến mức chỉ thiếu nước đến lau nhà cho nhà người ta.

- Cô ta đã len lỏi tới mức rất thân quen với cả các thư ký trưởng của ủy ban Chuyên trách Pháp luật Đảm bảo và ủy ban Chuyên trách Pháp luật về phá sản và thanh lý.

- Không chỉ có hai ủy ban này, ngay cả ở các ủy ban như ủy ban chuyên trách Pháp luật về Thuế vụ, ủy ban chuyên trách Pháp luật về Kế toán Kiểm toán... Rất nhiều người phụ trách cũng chỉ rõ muốn gặp cô ta, đều khen cô ta đầu óc linh hoạt, bàn chuyện dễ vào.

Dễ bàn chuyện là bởi vì cô đã điều tra rất nhiều, tính cách của mỗi người phụ trách cô đều nắm được đến tám chín phần.

- y, dù sao hai tháng nay từ ngày luật sư Diêu có An Tử Minh làm trợ thủ, cứ như vớ được thượng phương bảo kiếm, ở đâu cũng có thể nhìn thấy cái bóng bừng bừng khí thế của anh ta! - Một trợ lý nhỏ dưói trướng của Lương Tử Tích thở dài -Ngược lại thì sự nghiệp của luật sư Lương cứ như đang tuột dốc, trước kia án ủy thác muốn nhận cũng không nhận hết, giờ thì ít đi nhiều rồi, hơn nữa anh ấy lại không thích nhận những vụ án khó nữa...

- Vì cái tin xấu đấy mà, dù sao thì cả giới luật sư đều biết luật sư Lương đã ly dị, giờ lại qua lại với đương sự của anh ta, xảy ra tin xấu như vậy, dù sao cũng sẽ ảnh hưởng tới sự nghiệp.

- Nghe nói là ngay cả tư cách ủy viên của ủy ban Chuyên trách về Hôn nhân cũng bị bãi rồi...

- Bực mình nhất là luật sư Lương vừa bị bãi nhiệm thì An Tử Minh liền lập tức tìm cách để luật sư Diêu thay vào chỗ trống đấy. Nghe nói khi ấy luật sư Lương nghe được tin này, cả người cứ ngây ra!

- Cùng làm trong ngành luật, vì lợi ích mà lại không nể mặt nhau đến mức ấy. -Người đưa chuyện tỏ ra không thể chấp nhận được đối vói việc làm của An Tử Minh - Đúng là coi thường loại người như thế!

Cô đã trang điểm xong, tì mặt lên đầu gối, nghiêm túc ngồi nghe và rút kinh nghiệm.

Việc này, quả thực cô không đúng. Cô không nên nóng vội lập công mà khiến luật sư Diêu và luật sư Lương có thể nảy sinh mâu thuẫn, lần sau cô đã biết rồi, cô sẽ lễ phép mà thăm hỏi ý kiến của luật sư Lương trước, sau đó mới ra tay!

Xong rồi, cô đã tự kiểm điểm xong! Bây giờ có phải là cô nên đánh động một chút để đám người tào lao đang chuẩn bị rời đi kia biết rằng cô cũng có mặt?

Đúng lúc cô đang chuẩn bị ra mặt thì...

- Ôi! Luật sư Lương! - Đám người tào lao đã đi ra đến cửa kêu lên kinh ngạc. Lương Tử Tích đang đứng rửa tay ở bồn rửa tay chung trước của khu vệ sinh, thật không may, khu vệ Nam và Nữ chỉ cách nhau có một bức vách ngăn, những lời vừa rồi, anh đều nghe rõ mồn một.

Đám người kia lấm lét, định lặng lẽ lách qua anh tản đi.

- Đợi đã! - Đột nhiên, anh gọi họ lại.

- Lần sau khi nào buổi tối ở nhà xem phim truyền hình đến mụ mị đầu óc, đề nghị mọi người hãy gọi một cuộc điện thoại đến văn phòng. - Anh từ tốn nói.

Cả đám người ngây ra, không hiểu anh đang nói gì.

- Nếu lớp bổ túc không có tiết học, cô ấy sẽ không rời văn phòng trước mười giờ. -Anh rút một tờ giấy, vừa lau khô tay vừa nói.

- Hai tuần trước, vì giúp Luật sư Diêu lo chuyện, cô ấy đã phải uống rượu cùng với khách, uống đến đau dạ dày suýt chút nữa phải vào viện, ngày hôm sau mặt còn trắng bệch như xác chết vẫn cứ đi làm như bình thường.

Mọi người nhìn nhau, giờ ai cũng đã hiểu “cô ấy” mà luật sư Lương nói đến là ai.

- Có thời gian tào lao chuyện của người khác, chi bằng tập trung vào phát huy ưu điểm của mình! - Giọng nói của anh rất lạnh nhạt, không hề giống như đang giáo huấn, nhưng nghe kỹ lại sắc bén đến làm người khác phát run.

- Lương luật sư, chúng tôi sai rồi! - Mẩy người phụ nữ xám mặt ngượng ngập nhận lỗi, sau đó nhanh chóng lẩn đi.

Anh vừa định cúi người vút giấy vào thùng rác:

- Luật sư Lương, xin chào! - Phía sau lưng, một giọng chào rất dõng dạc.

Cô chào hỏi bất cứ ai trong Văn phòng này cũng đều rõ ràng, hồ hởi như vậy.

Lưng anh cứng đờ. Thậm chí, không dám quay đầu.

Đã chào rồi, là do anh không có phong độ không quay đầu lại, cô nhũn vai, đi lướt qua anh.

Điện thoại của anh và của cô cùng đổ chuông một lúc.

- Anh Phong à? Mấy giờ em hết giờ làm à? Không cần đâu, hôm nay anh không cần đến công ty đón em, bây giờ em còn phải đến một buổi tiệc chiêu đãi, đợi khi nào em gần say em sẽ nhắn tin cho anh, anh phải lập tức đến cứu em ngay nhé! -Cô đi xa dần, bóng dáng cô trong chiếc váy dạ hội đẹp đến rất xa lạ, rất xa lạ.

Hình như, lại béo lên một chút rồi.

Nhìn theo bóng cô, anh ngây người, một cảm giác mất mát kỳ lạ.

Chiếc điện thoại vẫn kiên trì réo mãi, anh nghe máy:

- Tích, cùng ăn cơm nhé, sau đó buổi tối đến chỗ em qua đêm?

- Hôm nay không được, anh hơi bận, lần sau đi! - Không nghĩ nhiều, anh lịch sự từ chối.

- Có đôi tình nhân nào bảy ngày không gặp nhau, ngay đến một cuộc điện thoại hỏi thăm cũng không có không? - Vì bị từ chối, giọng nói của cô không dễ chịu lắm.

Đối diện với việc bị cô trách móc, anh lặng im một hồi:

- Đến một tuần không gặp nhau rồi sao? - Anh đúng là bận đến hồ đồ thật rồi, căn bản không hề nhớ hai người đã lâu không gặp mặt.

Không khí như ngưng lại.

- Đối với bạn gái, anh vẫn luôn lạnh nhạt thế sao? Gặp cũng được, mà không gặp cũng không hề nhung nhớ?

Anh trầm mặc, trước đây khi yêu Hà Huyên Na anh cũng vậy, rất bị động.

Ở cùng với Minh Minh, hễ về đến nhà là anh có thể nhìn thấy cô, đưa tay ra là có thể ôm cô, dễ dàng có thể bị cô gợi lên cảm giác cuồng nhiệt. Như vậy có thể coi là lạnh nhạt sao?

- Để anh sáp xếp thời gian chút. Tối chúng ta ăn cùng nhau nhé! - Anh nhẹ nhàng đổi chủ đề.

Khương Du Tâm tắm xong, khoác lên mình bộ áo choàng ngủ thắt đai lưng gợi cảm, từ nhà tắm bước ra, mái tóc dài bình thường vẫn hay cuộn lại, lúc này buông xõa từng lọn, bớt đi chút khí chất cao ngạo, thêm vào sự yếu mềm nữ tính.

Anh dựa mình vào ban công, trên tay kẹp điếu thuốc đang đốt dở, khói thuốc lúc mờ lúc tỏ, anh ngẩng nhìn ánh trăng, xuất thần, mông lung, mơ màng, trong khói thuốc vây cuốn, tinh thần của anh có một tia yếu đuối, giống như một đứa trẻ không tìm thấy đường về nhà.

Khương Du Tâm chợt rùng mình.

Nghe thấy tiếng bước chân đằng sau, anh choàng tỉnh, dập tắt thuốc:

- Xin lỗi!

Trong hơn một tháng yêu nhau, anh rất đúng mực, luôn tỏ ra rất có phong độ và cũng rất nhường nhịn đối với cô, là một người bạn trai hoàn hảo.

- Anh biết hút thuốc sao? - Khương Du Tâm có chút bất ngờ, xem ra họ vẫn chưa hiểu đủ về nhau.

Anh hơi cười. Anh biết hút thuốc, ngày trước khi chưa kết hôn, những lúc áp lực nhiều, anh thường hay hút. Sau này vì muốn có con nên đã cai.

Khương Du Tâm chăm chú hỏi anh:

- Có chuyện gì à? Là vì ở bên em bị một số người bàn tán những điêu khó nghe khiến sự nghiệp bị ảnh hưởng, cho nên tâm trạng mới không tốt? - Cô không phải kiểu người thích ôn tồn lắng nghe người khác, nhưng anh không giống người khác, chỉ cần anh muốn nói, cô tình nguyện nghe anh tâm sự.

- Anh không quan tâm đến việc đó. - Anh đột nhiên không có ý muốn leo cao trong sự nghiệp một chút nào, giậm chân tại chỗ, hay trượt xuống, dường như anh đều không quan tâm.

Thế nhưng, rõ ràng, Khương Du Tâm đã hiểu sai ý anh.

Cô tiến lên trước, ôm lấy eo anh, nói thật khẽ thật chậm:

- Ngủ sớm đi, đừng nghĩ nhiều nữa. - Cô không phải người phụ nữ dịu dàng, nhưng đối với anh, cô đã nhẫn nại đến mức chính bản thân mình cũng không ngờ được.

- Tối nay, anh có chút việc, phải về nhà sớm. - Anh không thể đáp lại cái ôm của cô.

Anh muốn được yên tĩnh ở một mình một chỗ.

Anh không muốn về nhà để một mình đối diện với căn phòng nơi đầy ắp những kỷ niệm với biết bao ân ái, cũng không muốn ở lại đây nơi mà hết đêm này qua đêm khác, nằm trong một căn phòng xa lạ, mở mắt trừng trừng cho đến khi trời sáng.

Đột nhiên, anh cảm thấy mình dường như đã biến thành một con bù nhìn rơm, không tìm thấy trái tim của mình, chỉ có thể đứng im ở đó, bởi vì, cũng không tìm thấy đường về nhà như vậy.

- Lại không ngủ ở đây sao? - Khương Du Tâm nhíu mày.

Anh gật đầu.

- Ngủ sớm đi, anh về trước đây.

Khương Du Tâm càng nhíu mày sâu hơn. Về bây giờ? Họ thậm chí còn chưa hề làm tình... không lẽ anh không có nhu cầu?

Cô ngước nhìn anh trầm tư, là vì cô không “phóng túng” khi ở trên giường như vợ trước của anh? Hay vì ngay cả trong lúc ân ái dạt dào cô cũng hết sức giữ kẽ?

Cho nên, anh ở trên giường cũng rất tỉnh táo, rất lí trí, thậm chí đến ánh mắt cũng chưa từng thoáng qua một chút mê cuồng.

Anh là một người tình hoàn mỹ, ngay cả trên giường cũng rất giữ phép lịch sự, vuốt ve, hôn nhẹ, tiếp xúc, chưa bao giờ tạo cho cô bất kỳ sự khó chịu nào, hơn nữa, nếu bao cao su có vừa vặn dùng hết, cho dù vào thời kỳ an toàn của cô, anh cũng không hề buông thả bản thân. Khoảng cách giữa họ dù rất gần, nhưng trước sau vẫn như có tầng vách ngăn cách.

Trước khi anh chuẩn bị quay người, cánh tay cô ôm lấy vai anh, nghiêm túc hỏi:

- Không một cái Goodbye-kiss sao?

Anh không hề kháng cự, cúi đầu, hôn nhẹ lên má cô.

Anh luôn là người bạn trai cầu gì được nấy. Chỉ có điều, cái hôn này không khác gì với chuồn chuồn đạp nước.

Có phải hôn sai chỗ rồi không? Hôn thế này, giống như cách xã giao của người nước ngoài khi một quý ông hành lễ với quý bà, chẳng hề giống đôi tình nhân âu yếm chút nào.

Từ nhà Khương Du Tâm đi ra, thật không may, vì quên không tắt đèn xe, bình ắc quy đã hết điện. Anh định bắt taxi, nhưng vì nhà Khương Du Tâm là khu biệt thự, anh đứng ở cổng một hồi mà cũng không thấy bóng dáng chiếc taxi nào. Một thanh niên trẻ thấy vậy chạy tới, hỏi anh với vẻ rụt rè:

- Ông Lương, có cần cháu đưa ông về nhà không?

Nghe tiếng thanh niên đó, anh có chút bất ngờ.

- Nếu có thể được thì rất cảm ơn cậu. - Anh lịch sự đáp lại.

- Tất nhiên là không có vấn đề gì! - Đôi mắt cậu thanh niên sáng lên hào hứng. Ngồi trên xe nhà họ Khương, anh câu được câu chăng nói chuyện với đối phương.

- Ông Lương, cháu họ Mạc, ông là thần tượng của cháu đấy! - Cậu thanh niên còn rất trẻ, sự sùng bái toát ra từ lời nói.

- Thần tượng? - Anh khẽ nhếch môi, hai chữ này có chút xa lạ, anh có gì để đáng để người khác sùng bái? Gần đây, anh thường tự chán ghét chính bản thân mình.

- Đúng vậy! Chú cháu nói, toàn bộ mọi người trong ngành đều biết, Lương luật sư với công việc luôn nhanh, độc, mạnh!

Nhanh, độc, mạnh? Đã từng... đã rất lâu rồi anh không còn nhận những công việc đòi hỏi phải vắt óc nữa.

- Ông là người sống trên đỉnh cao tiền tài, không giống kiểu người như chúng cháu! Quên mất chưa tự giới thiệu, chú cháu là lái xe của nhà họ Khương, cháu từ nhỏ đã mất cha mẹ, lớn lên là nhờ chú ấy nuôi dưỡng. Tuy cháu không thi đỗ đại học, nhưng cháu đã báo danh đi thi, là về chuyên ngành luật! Hi vọng tương lai có thể trở thành một người có ích như ông! - Chàng thanh niên vô tư thao thao bất tuyệt.

Thật đúng là một cậu bé đơn thuần. Anh càng lúc càng thích tiếp xúc với những người như vậy.

Môi anh nhếch lên một chút:

- Thế hiện giờ cậu đã đi làm chưa?

Cậu thanh niên ngập ngừng một lúc.

- Cháu bình thường thì làm vài việc vặt, thỉnh thoảng giúp chú cháu lái xe, chú thường mắng cháu chẳng có tiền đồ gì... - Một đứa trẻ ăn nhờ ở đậu.

Anh trầm tư một lúc, quyết định giúp cậu ta:

- Cậu có thích lên truyền thanh kiếm ít tiền tiêu vặt không? Đài phát thanh mấy lần mời tôi tham gia chương trình giói thiệu về luật hôn nhân, rất đơn giản, chỉ cần cầm sách luật đọc theo và ghi âm lại là được. Tôi không muốn đi. Nhưng bên đài phát thanh muốn dựa vào danh tiếng của tôi, nhờ tôi giới thiệu cho một người có giọng tương tự, cậu rất phù họp.

Giọng cậu thanh niên vô cùng giống giọng anh, khi nãy đến chính anh cũng phải ngẩn người ra một lúc.

- Ông Lương, có thật không? - Mắt cậu thanh niên sáng rực.

Anh đưa danh thiếp của người phụ trách tiết mục bên đài phát thanh cho cậu ta

- Nói với bên đó là Lương Tử Tích giới thiệu cậu đến là được.

Anh của ngày trước, rất coi trọng uy tín và danh dự, quyết không thể có chuyện tìm người khác thay thế mình tham gia chương trình một cách hoang đường thế này, nhưng anh của bây giờ, cho dù bị người ta vạch trần, bị người ta khinh bỉ cũng không còn quan trọng.

- Ông Lương, một người thành công như ông mà lại không hề lên mặt! - Cậu thanh niên rất cảm động nói.

- Thành công? - Anh dựa vào lưng ghế, tự châm biếm - Một luật sư, đến chính gia đình mình còn không giữ nổi, còn tham gia chương trình gì, còn nói gì chuyện luật hôn nhân với người ta? - Ngực, hơi nhói lên.

Vẻ mặt cậu thanh niên đột ngột như bị sét đánh, bàn tay đang nắm vô lăng bắt đâu run lên bần bật.

- Ông Lương, cháu, cháu... - Muốn nói nhưng không thể thốt ra, lòng đầy dằn vặt.

Có quá nhiều điều đang e ngại khiến cậu không đủ dũng khí để nói ra sự thực.

Chỉ có thể đưa mắt không ngừng nhìn qua gương chiếu hậu quan sát luật sư Lương đang lặng lẽ trông ra cửa sổ nhìn cảnh vật vùn vụt trôi qua.

Khi xe về gần đến khu nhà, anh nhắc nhẹ:

- Đến nơi rồi!

- Luật sư Lương, nhưng... - Còn chưa tới mà.

- Tôi còn đợi người. - Khẽ cười lịch sự, anh xuống xe, đóng cửa lại - Hôm nay cám ơn cậu rất nhiều.

- Luật sư Lương... - Cậu ta áy náy.

Anh lại đứng đây.

Không biết bao đêm mất ngủ, anh thường đứng ở đây, chỉ hy vọng người ở phía trên kia, có thể linh cảm thấy điều gì đó mà ngó ra ngoài cửa sổ.

Thế nhưng, một lần cũng chưa hề có.

- Emily, buổi tiệc thế nào? Vui chứ?

Đầu dây bên kia trầm lặng giây lát, sau đó hỏi:

- Luật sư Lương, sao anh không tự mình đến? Những buổi tiệc như thế này rất có lợi cho tương lai sự nghiệp của anh.

Anh lắc đầu nhè nhẹ:

- Không, tôi đến đó, sợ cô ấy sẽ không thoải mái...

Thực ra, ai mới là người không thoải mái?

Hôm nay, anh thậm chí còn không dám ngoái đâu nhìn thẳng vào mắt cô. Bởi vì, anh sợ nhìn thấy quá nhiều niềm vui trong đôi mắt ấy. Thứ niềm vui như thể được hồi sinh sau khi rời xa anh.

- Cô ấy và luật sư Diêu đều uống nhiều rồi. - Biết anh muốn hỏi gì, Emily đi thẳng vào vấn đề - Bạn trai... của cô ẩy đã đến đón cô ẩy đi rồi - Trong giọng nói có chút thương hại.

- Ừ, cám ơn. - Anh tê dại cúp điện thoại, không hề thấy ngạc nhiên.

Anh, sớm đã không còn đau nữa...

Không phải đợi lâu, chiếc xe Mondeo quen thuộc chạy lại gần, giống như trước đây, anh ẩn mình vào góc tối.

- Sao lại không biết quý trọng bản thân mình chút nào? Đúng là sắp bị em làm cho tức chết rồi! - Người đàn ông đó dù giọng nói hay hành động cũng đều hết sức dịu dàng, chiều chuộng, anh cởi dây an toàn cho cô rồi giống như trước đó vẫn làm, cúi người xuống.

Cô nhảy lên lưng anh, cười khanh khách, có chút nhõng nhẽo đáng yêu của phụ nữ. Xem ra, cô lại say lắm rồi.

Anh cõng cô, đi lên gác xép.

- Hôm nay em lại được luật sư Diêu khen đấy! Nói nhỏ với anh nhé, anh ấy nói sắp sửa thưởng riêng cho em! - Cô tự hào nói.

Cảm giác thành công trong công việc thật tuyệt vời.

- Tiểu Minh rất giỏi, Tiểu Minh tài nhất! - Đối phó với người say thì phương pháp sáng suốt nhất là nên phụ họa theo, nếu không muốn rước họa vào thân.

Được khen ngợi, cô hài lòng gục khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vào bả vai anh. Họ căn bản không để ý thấy phía xa kia có một người đàn ông khác đang đứng đó.

Lên lầu, bật đèn.

Mấy phút sau, đèn đóm tắt phụt.

Người đàn ông đó, không hề quay xuống.

Anh cũng đã từng đứng đợi ở chỗ này như vậy, đợi mãi, đợi mãi, đau đến vô bờ để rồi cuối cùng chỉ còn là tê dại.

Quán bar đêm ấy, anh không vì trống vắng mà ôm lấy Khương Du Tâm. Chính vào cái ngày thứ hai khi đã chờ đợi vô vọng cả đêm ấy, anh mới say rượu mà nảy sinh quan hệ với Khương Du Tâm, từ đó hai người mới bắt đầu qua lại.

Như thế không phải là rất tốt hay sao? Không phải cuối cùng anh cũng đã không còn phải áy náy gì mà chạy lại phía “tình yêu” của mình sao? Nhưng tại sao, ngực anh lại hoàn toàn trống rỗng, trống rỗng đến mức cả thế giới dường như đã trở lên u ám.

Bởi vì

Anh và cô đã là hai đường kẻ song song, mỗi người đều chạy về phía cuộc sống riêng của mình.

Ngoài trời mưa lất phất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.