Chỉ Yêu Mình Em

Chương 32: Chương 32: Gợn sóng




Edit: p3104

Có câu “Tháng hai đừng cởi áo bông, tháng ba vẫn còn tuyết mùa xuân”. Tuy rằng tiết trời đã vào xuân, không khí vẫn có chút lạnh, đặc biệt là sáng sớm hôm nay, bầu trời mờ mịt vẫn chưa sáng tỏ, người ta nói gió Bắc thổi đến thật đúng là lạnh thấu tim.

Trong tay nhận khoản tiền nhỏ từ ca đêm, A Thả cởi ra áo da mới mua, tỉ mỉ gấp lại, rồi thay chiếc áo hơi cũ thường mặc, rót một tách trà nóng, lúc này mới ngồi xuống phía sau bàn bán vé. A Thả là nhân viên bán vé của hãng thuyền Thiên Tân, làm việc tại đây đã hơn 10 năm, cuộc sống cũng coi như đầy đủ.

“Mua vé.” Giọng trẻ con trong trẻo làm cho A Thả đang ngủ gật tỉnh lại, anh ta dụi mắt tìm khách, hả? Trước bàn bán vé không có ai? A Thả nghi ngờ đứng lên, nhón mũi chân nhìn dưới quầy, nhất thời kinh hoảng! Đầu óc vốn còn chút buồn ngủ lập tức tỉnh táo! Này này này này, đây là cái gì? Một cậu bé và một con sói? Sói!

Tròng mắt của A Thả như sắp lồi ra, cái bụng không ngừng phát run, cậu bé hiển nhiên đã quen với vẻ mặt thế này, nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Đây là giống chó Husky, chó trượt tuyết ở Siberian.”

A Thả không đọc nhiều sách lắm, không biết Siberia là cái gì, cũng không biết chó trượt tuyết là gì, nhưng anh ta biết chó, chó? Đó không phải là con chó chứ? Hoá ra là chó à! Làm sợ bóng sợ gió một hồi.

Thở phào nhẹ nhõm, rốt cục A Thả có tâm tình quan sát vị khách đầu tiên của hôm nay —— cậu bé nhìn qua khoảng năm sáu tuổi, mặc chiếc áo khoác đen ngắn bó sát người, trước ngực để mở, lộ ra áo len trắng hoa văn màu tối bên trong, quần dài đen và giày da đen, đầu đội mũ bê rê màu đen lệch sang một bên, trong tay xách một chiếc va li nhỏ, điểm quan trọng chính là một cặp kính râm, che đi hơn phân nửa khuôn mặt nhỏ nhắn vốn không lớn lắm, chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm trắng nõn trơn bóng, đôi môi mỏng hơi vểnh lên, xinh đẹp như một cô bé.

Áo da trên người cậu bé bóng loáng, vừa thấy biết là hàng tốt, nhất định là tiểu thiếu gia của nhà có tiền, chiếc áo mới của A Thả không thể nào so sánh với chiếc áo kia, anh ta không khỏi cảm thấy vô cùng kỳ lạ, đợi hồi lâu cũng không thấy người lớn tiến vào, ba mẹ sao lại yên tâm để một đứa nhỏ ra ngoài?

Cậu bé dường như không còn kiên nhẫn để chờ đợi, liền cất tiếng, “Tôi muốn mua vé.”

“Ngài đi đâu?” A Thả không muốn đắc tội với tiểu thiếu gia.

“Cảng Los Angeles, Mỹ.”

“Mấy vé?”

“Một vé.” Cậu bé do dự một chút, lại hỏi: “Nó có cần vé không?”

A Thả suy nghĩ một tí, rồi hiểu được tiểu thiếu gia này muốn mang chó của mình đi Mỹ? Chẳng lẽ quậy lên rồi trốn khỏi nhà? Vì thế anh ta hỏi cậu, “Ngài mua vé này cho mình à?”

Vẻ không vui của cậu bé càng rõ ràng hơn, nhíu mày thành số tám, “Anh có bán hay không?”

Tuy rằng cách cặp kính râm nhưng A Thả vẫn cảm nhận được ánh mắt sắc bén hướng về chính mình, anh ta run lên, vội vàng nói: “Bán chứ bán chứ.” Anh ta nhìn cậu bé, “Ngài mang đủ tiền không?” Đi tàu biển đến Los Angeles, giá vé rất cao, nhìn cậu như vậy, không giống như là đem theo rất nhiều tiền.

Anh ta thấy cậu bé không nhanh không chậm lấy ra sổ chi phiếu từ trong túi áo da, “Bao nhiêu?”

A Thả kinh hãi một lần nữa! Thói đời quá điên cuồng! Ý nghĩ của anh ta nhanh chóng thay đổi, run run cất tiếng: “700 đồng.”

Cậu bé lấy bút ghi vào giấy, không nhìn anh ta, “Bên ngoài không phải viết là 650 sao?” A Thả im miệng không dám nói tiếp nữa.

Cậu bé xé ra tấm chi phiếu đã viết xong, A Thả vừa định ra ngoài lấy, thì đã thấy cậu bé bỏ chi phiếu vào trong miệng con chó lớn, con chó nhảy lên, A Thả còn chưa thấy rõ ràng thì chi phiếu đã nằm trước mặt.

Cậu bé cầm vé tàu, dẫn theo con chó lớn ra cửa, cuối cùng còn dặn một câu, “Nhớ kỹ đợi thuyền chạy mới đổi tiền, năm mươi đồng kia coi như là tiền típ của anh.”

Thuyền chạy vào lúc mười giờ sáng, còn chút thời gian trống, Tiêu Hạ Châu xách va li nhỏ, dẫn theo thú cưng —— gọi tên con chó là Cat, bến tàu chuyển từ chuyến này qua chuyến khác, cậu bé ăn mì vằn thắn cho bữa sáng, rồi cho Cat một con gà nướng.

Mới vừa ăn xong không bao lâu, bốn phía vốn ồn áo náo động đột nhiên yên tĩnh, bảy tám chiếc xe có rèm che chạy vào bến tàu, khí thế kia vô cùng bức người. Rất nhiều đàn ông mặc quân trang từ trên xe bước xuống, người dẫn đầu chính là Tôn Phụ.

Tôn Phụ đến gần Tiêu Hạ Châu, cung kính nói: “Mời thiếu gia về nhà, đại soái rất lo lắng.”

Tiêu Hạ Chân lướt nhìn những người đã tới, biết mình chạy không được, cậu hất mặt lên, “Bảo ông ấy đích thân đến gặp cháu.”

Ngay lúc này, áp lực thật nặng nề tại bến tàu Thiên Tân, qua hơn hai giờ, một chiếc xe Lincoln màu đen chạy đến. Xe ngừng lại, một người đàn ông cao lớn đi xuống, mặc áo gió màu đen, bên trong là áo len màu đen, hoa văn màu tối giống như áo len trắng của Tiêu Hạ Châu, người đàn ông cũng đeo một cặp kính râm.

Kính râm lớn đối diện với kính râm nhỏ, yên lặng không nói gì, hồi lâu sau, cuối cùng kính râm nhỏ thiếu kiên nhẫn trước, từ trên băng ghế nhảy xuống, rống lên hùng hồn: “Con muốn tìm mẹ!”

Tiếng còi tàu đúng lúc vang lên, trầm bổng kéo dài, thúc giục các hành khách lên thuyền. Kính râm lớn cười, “Đi thôi.”

Kính râm nhỏ ngây ngẩn cả người, giống như là không thể tin, nghi hoặc nhìn kính râm lớn vài giây, vừa mới thử di chuyển bước chân lại nghe kính râm lớn không nhanh không chậm nói: “Đừng trách ba không nhắc con, mẹ con ngồi máy bay về, tàu biển vừa chạy ra khỏi vùng biển quốc tế thì mẹ con có thể đã trở về rồi.”

Kính râm nhỏ hiển nhiên không suy nghĩ đến vấn đề quan trọng như vậy, bước chân đột nhiên dừng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rồi lại trắng. Kính râm lớn cười ha ha, ôm lấy đứa trẻ, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng một cái, “Cùng ba về nhà!”

Gần đây Tiêu Hữu Thành rất buồn bực.

Đến công sở, thư ký hỏi, khi nào phu nhân trở về? Có trường nữ mới khánh thành mời phu nhân đi cắt băng.

Thăm mẹ, mẹ hỏi, khi nào con dâu về? Mẹ có một chuỗi dây ngọc trai mới, màu sắc quá nhạt, muốn đưa cho con dâu.

Nhận được điện tín, em gái hỏi, khi nào chị dâu trở về? Em muốn hỏi chị ấy mấy vấn đề có liên quan đến em bé.

Về đến nhà, con trai hỏi, khi nào mẹ trở về? Con…

Buổi tối rốt cục tĩnh lặng, một mình nằm trên giường, anh không ngủ được. Thói quen hay ôm lấy người bên cạnh, bây giờ bên cạnh trống không, ra giường tơ lụa chạm vào lòng bàn tay lạnh lẽo. Anh lấy qua áo ngủ của cô ở đầu giường, hít một hơi thật sâu… Quần áo ngày đó cô thay ra trước khi đi, còn vương mùi hương nhàn nhạt của cô… Anh ôm áo ngủ vào trong ngực, dần dần mới có thể đi vào giấc ngủ.

Mấy ngày sau, ở một chỗ máy bay quân dụng bí mật tại vùng ngoại ô Bắc Bình, máy bay hạ cánh, cửa buồng mở ra, sau khi đi xuống vài người tuỳ tùng thì rốt cục xuất hiện một cô gái, áo gió màu đen, trong lòng ôm một viên tròn lông xù màu trắng.

Đem viên tròn lông xù giao cho Tiêu Hữu Thành, trong lòng cô lập tức có người nhào vào, ôm lấy cô như bạch tuộc, cái đầu nhỏ nhắn vùi vào hõm cổ cô, nói một câu êm dịu nhõng nhẽo, “Mẹ, con nhớ mẹ.” Khiến trái tim người ta tan ra, hốc mắt Đại Lê thật nóng, cô hôn lên tóc con trai, “Mẹ cũng nhớ con.”

Trong viên tròn nhỏ mềm mại trong ngực Tiêu Hữu Thành lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn má phấn hồng, từ từ mở mắt ra, con ngươi đen láy có chút ngây thơ mơ màng, mày nhíu lại thành số tám, cái mũi nhỏ xinh xắn chun lại, hồi lâu mới biết rõ, mơ hồ nhõng nhẽo mềm mại gọi tiếng, “Ba”, mí mắt rũ xuống lại ngủ tiếp.

Về đến nhà, ăn xong bữa tối, hai người lớn tắm cho hai đứa con rồi đến hai con chó. Đại Lê ngồi vào sô pha, đứa con nhỏ co lại trong lòng cô, đứa con lớn ôm cánh tay cô, rúc vào bên cạnh cô, còn người lớn nhất ngồi ở bên kia của cô thì ôm vai cô, kéo cô vào trong ngực, ba người cùng nhau nghe cô đọc truyện cổ tích, hai con chó nằm bò trên thảm ở bên chân cô, một con chính là giống chó Husky tên Cat của Tiêu Hạ Châu, con kia chính là giống chó Samoyed tên Miêu Miêu của Đại Tình Từ.

Đồng hồ treo ở góc tường, quả lắc đồng hồ chậm rãi lắc lư, thời gian lặng lẽ trôi qua, yên tĩnh tốt đẹp.

Đọc xong hai câu chuyện cổ tích, bọn nhỏ đều đã ngủ, hai người cẩn thận ôm hai đứa nhỏ quay về phòng của từng đứa, Cat và Miêu Miêu cũng đi theo hai chủ nhân nhỏ về phòng ngủ.

Trở lại phòng ngủ, cửa vừa khoá lại, Đại Lê lập tức rơi vào vòng ôm ấm áp quen thuộc… Tiêu Hữu Thành chôn mặt ở hõm cổ cô, rầu rĩ nói, “Anh nhớ em.” Đại Lê không nhịn được mà cười lên, trong mắt nhu tình như nước, cô cũng ôm anh, “Em cũng nhớ anh.”

Sáu giờ sáng anh theo thói quen mà thức dậy, trời hơi sáng, cô đang ngủ say trong lòng anh, đôi chân thon dài không biết khi nào đã vòng qua thắt lưng của anh, chiếc đầu nhỏ nhắn vùi vào ngực anh. Lồng ngực trần trụi, có thể cảm giác một cách rõ ràng, hơi thở của cô, từng chút một, ấm áp, đều đặn, giống như có người cầm một sợi lông ngỗng mềm mại chậm rãi gãi trong ngực anh.

Anh cúi đầu dịu dàng hôn cô, si ngốc ngắm cô, ở bên cô, con người anh luôn trở nên lười biếng, không muốn làm gì cả, chỉ muốn ở cùng cô và con của bọn họ… Lúc trước anh đợi cô nhiều năm, có người khuyên anh nói rằng, anh si mê như vậy, không thể bỏ xuống được, chẳng qua là vì anh chưa bao giờ chân chính có được cô, mỗi khi tình cảm nồng nàn thì lại mất đi, vì vậy anh không cam lòng, anh không quên được, nếu thật có thể ở bên cô, sinh mấy đứa con, không qua bao nhiêu năm thì sẽ phai nhạt… Sự chung sống của vợ chồng bình thường có lẽ như thế, với bọn họ mà nói, lại đi hướng ngược lại.

Dần dần anh cũng ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại thì đã qua chín giờ, bởi vì bức màn rất dày, ánh sáng chiếu vào không nhiều lắm, trong phòng vẫn âm u, đương nhiên cô ngủ ngon, thân thể cũng không xê dịch chút nào. Không bao lâu, ngoài cửa truyền đến tiếng “cốc, cốc, cốc” rất nhỏ, anh thật cẩn thật buông cô ra, thành công ngăn cản viên bột nhỏ muốn hướng vào trong.

Tiêu Hữu Thành ngồi xổm trước mặt con gái, dịu dàng cười nói: “Công chúa nhỏ của ba dậy rồi à? Ngủ ngon không?” Tiểu Tình Từ mặc chiếc áo ngủ màu hồng nhạt may dải đăng ten dâu tây, trong ngực ôm một thỏ con màu hồng nhạt, cố sức ngẩng đầu lên, nhìn thấy ba, cô bé nhõng nhẽo nói, “Con muốn mami.”

“Suỵt ~~~~~” Tiêu Hữu Thành nhẹ giọng nói, “Mami đang ngủ, Tình Từ ngoan, đừng làm ồn mẹ được không?”

Tiểu Tình Từ nhăn mặt nhíu mày, đầu lông mày hơi nhướng lên, trong mắt lập tức ngấn lệ, không chảy ra mà ngập trong hốc mắt, ánh lên tia sáng trong suốt lấp lánh, cô bé chu miệng, dùng giọng run nhỏ nhất cũng rất uất ức mà nói, “Con muốn mami.”

Tất nhiên Tiêu Hữu Thành không chịu nổi, anh lập tức kéo con gái vào trong lòng, vừa hôn lại vừa dỗ dành, thật sự không biết làm sao mới tốt, may là người hầu phụ trách chăm sóc Tiểu Tình Từ đi tới, “Tiểu thư, cùng vú Quách đi xuống ăn điểm tâm được không? Hôm nay có bánh sô cô la rừng đen, đã sắp bị thiếu gia ăn hết rồi, tối nay sẽ không còn nữa đâu!”

Tiểu Tình Từ nghe xong liền suy nghĩ một chút, chắc là cảm thấy giành bánh ngọt cấp bách hơn nên ngoan ngoãn đi theo vú Quách xuống lầu.

Khi Tiêu Hữu Thành trở lại phòng thì phát hiện Đại Lê đã tỉnh giấc, thấy cô nửa cong người nằm trên giường, ôm chiếc chăn lụa vào trong ngực, lộ ra một cái chân dài trắng như tuyết, hai vai mượt mà và mảnh mai trần trụi, mái tóc rối bời, vẻ mặt ngây thơ, giống như một con mèo biếng nhác, bầu ngực nửa ẩn nửa hiện dưới tấm lụa đen, nhờ ánh sáng lờ mờ trong phòng mà vô cùng gợi cảm trêu người.

Cổ họng của Tiêu Hữu Thành rõ ràng bốc hoả, anh ngồi trên giường ôm cô vào trong ngực, chạm vào sống lưng bóng loáng nhẵn nhụi của cô, “Sao lại dậy rồi? Đêm qua em mệt như vậy…”

Gương mặt Đại Lê ửng đỏ, cô vội chuyển đề tài, “Ai đó? Là Tình Từ sao?”

“Ừm.” Lòng bàn tay anh xoa nhẹ da thịt như lụa của cô từ trên xuống dưới, “Vừa rồi con bé muốn tìm em, giờ bị dỗ dành xuống lầu ăn bánh sô cô la rừng đen.”

“Bánh sô cô la rừng đen…” Đại Lê cúi đầu lặp lại một lần, “Em cũng muốn ăn.”

Tiêu Hữu Thành bất giác mỉm cười, “Đã có hai heo con đang tranh giành, con thứ ba cũng muốn giành sao?”

Đại Lê đỏ mặt, đầu gối trên vai anh, đánh anh, lại càng giống con mèo nhỏ gãi ngứa, Tiêu Hữu Thành cười đến ngọt ngào. Trước mặt con cái cô dịu dàng yêu thương, trước mặt người ngoài lễ phép xa cách, trước mặt kẻ thù sắc bén dũng cảm, nhưng ở trong lòng anh cô lại thích đùa giỡn tính tình như con nít, lại còn thích làm nũng. Anh rất vui.

Tiêu Hữu Thành nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hôn lên đôi môi hồng hồng của cô, “Ngoan ngoãn chờ anh, bây giờ anh đi giành cho em.”

Không lâu sau anh đã trở lại, cầm một cái dĩa trong tay, trong đó là một miếng bánh sô cô la rừng đen, Đại Lê kinh ngạc, “Anh thật sự giành ăn với bọn nhỏ à!”

Anh xiên miếng bánh đưa đến bên miệng cô, “Đâu cần phải giành, hai đứa vốn không ăn hết.” Cô ăn một miếng, đang hài lòng thì nghe anh cười nói: “Anh nói gì em cũng tin sao?” Đại Lê thay đổi sắc mặt “Hừ” một tiếng, há miệng nuốt vào miếng thứ hai anh đưa tới, nói không rõ ràng, “Không tin, sau này em không tin nữa!”

Hai người đấu miệng, Đại Lê ăn hết miếng bánh ngọt cảm thấy thoả mãn, cô nhắm mắt vuốt cái bụng nhỏ, vẫn muốn ngủ thêm, lại cảm thấy anh đè ở phía trên, ở bên tai cô khàn giọng nói: “No rồi sao?”

Nghe thấy âm thanh này, Đại Lê liền biết anh muốn làm gì, cô còn chưa đáp thì lại nghe anh nói: “Đến lượt em cho anh ăn.” Vừa dứt lời, tấm chăn lụa đã bị anh kéo ra, thân thể trần trụi ngã vào trong lòng anh, mặc anh liếm mút gặm cắn, anh thật muốn ăn cô vào trong bụng, cô đang muốn ngủ, không khỏi có chút buồn bực, đánh anh đẩy anh, “Anh làm sao cũng không đủ! Luôn luôn không đủ!”

Cái miệng nhỏ nhắn tức thời bị anh ngậm lấy, đầu lưỡi trượt vào trong, nhấm nháp mùi vị bánh ngọt còn vương lại trong miệng cô, vị chua của anh đào, vị ngọt của bơ, vị đắng của sô cô la, hương thơm của rượu anh đào, nếm đủ rồi anh mới bằng lòng nhả ra, rồi mút cái gáy mảnh khảnh của cô, da thịt của mỹ nhân như ẩn như hiện. “Là em trêu ghẹo anh trước, là lỗi của em.”

Cô càng giận hơn, cơ thể cứng ngắc không thuận theo anh, lấy cái gối che đầu, hai chân khép kín cuối cùng cũng bị anh mở ra, anh cố ý liếm đến lối vào, cắn lấy hoặc nhẹ hoặc nặng, hút vào hoặc nông hoặc sâu, cô làm sao chịu được, không bao lâu liền ném cái gối, nắm chặt tóc anh, rên rỉ ừ hử.

Anh từ giữa hai chân hôn lên, hôn tới bên tai cô, “Thoải mái không?”

Cô thở gấp, quay đầu đi, “Anh phiền quá.”

Anh cười vô cùng xấu xa, hôn lên khuôn mặt đỏ bừng của cô lần nữa, đặt đôi chân thon dài lên vai mình, chậm rãi đẩy mạnh vào thân thể cô, va chạm nhanh chóng từng chút một, lại khiến cô kêu rên ừ hử.

Lật người qua, anh rốt cục chịu ngừng, ở bên tai cô hỏi lại, “Thoải mái không?”

Cô đẩy anh qua một bên, đáng tiếc yếu ớt không có sức lực, ngược lại bị anh ngậm đầu ngón tay trong miệng, cô nhõng nhẽo vẫn nói câu kia, “Anh phiền chết.”

Âm u cả một ngày, rốt cục gần tối mưa bắt đầu rơi, bầu trời cũng tối đen theo. Mưa bụi lất phất, ban đầu không phát hiện gì, qua không bao lâu, mặt đất vốn khô ráo đã ướt đẫm.

Gió thổi mưa phùn chỉ tiết lạnh mùa xuân, không khí ẩm ướt ập đến, cơ thể Ngu Mộng Tuyết run lên, đem bàn tay bé nhỏ rụt vào trong tay áo, cô bé là học sinh lớp hai của tiểu học Bồi Anh, bởi vì túng thiếu tiền học, có thể không được đi học nên cô bé sử dụng thời gian sau giờ học đi bán hoa bán báo, bù vào tiền phấn viết bảng, bút mực.

Nhìn thấy một đám bạn rổ không về nhà, bên cạnh chỉ còn lại Lâm Linh cùng lớp, hoa trong rổ cô bé kia cũng không nhiều, mà chính mình thì, Ngu Mộng Tuyết cúi đầu đếm lại lần nữa, hai mươi tám nhánh…chỉ bán được hai nhánh.

Chỗ hai cô bé đến thực ra rất tốt, phía sau chính là Lam Mân Côi tráng lệ, nhà hàng cơm Tây nổi tiếng ở Bắc Bình, trong đại sảnh truyền đến tiếng đàn dương cầm du dương, thỉnh thoảng còn có mùi thịt bay ra, mùi hương say lòng người.

Bụng thầm thì kêu lên, gió lạnh lại thổi tới, cô bé nhìn thấy một chiếc xe có rèm che chậm rãi chạy tới, Ngu Mộng Tuyết chỉnh lại đồng phục của trường, trong lòng nói với chính mình, lần này nhất định phải lấy dũng khí đi lên, tối về nhà, bị mẹ mắng không nói, có thể cơm cũng không kịp ăn.

Một người con gái bước xuống xe, cao gầy mảnh khảnh, mặc áo lông màu xám, trên cổ quấn khăn quàng màu đen xám, Ngu Mộng Tuyết vừa đi ra nửa bước lại thấy cô gái mở cửa xe ở phía bên kia, ôm một cô bé nhỏ, như là búp bê gốm sứ được bày trong tủ kính của cửa hàng tây. Đồng thời từ ghế sau xe nhảy ra một cậu bé, phía sau tháo chạy hai con chó lớn, một con giống sói, một con giống cáo. Nguy Mộng Tuyết choáng váng.

Cô gái một tay ôm cô bé, một tay nắm cậu bé, dẫn theo hai con chó, đang hướng vào nhà hàng, Ngu Mộng Tuyết khẽ cắn môi, lúc bọn họ sắp vào cửa cô bé liền vọt lên, “Mua hoa đi, em…trai.” Ngu Mộng Tuyết đối diện với gương mặt non nớt xinh đẹp trước mắt, xưng hô bất giác thay đổi.

Gương mặt Tiêu Hạ Châu đầu tiên đỏ lên rồi chuyển sang trắng, hất cằm liếc xéo cô bé, “Ai là em trai cô?” Ngu Mộng Tuyết ảo não hối hận không thôi, lúng túng đến không nói nên lời, lại nghe thấy trên đầu truyền đến tiếng cười, thanh âm của cô gái trầm thấp êm dịu nói: “Hạ Châu, con ở đây mua hoa nhé, mẹ đi vào trước.” Con chó giống cáo đi vào theo, còn con giống sói thì ngồi xuống bên cạnh.

Tiêu Hạ Châu u oán liếc mắt nhìn mẹ bỏ lại mình, cậu nhìn Ngu Mộng Tuyết với ánh mắt sắc bén, “Bao nhiêu tiền?”

Ngu Mộng Tuyết không dám ngẩng đầu, nghĩ rằng cậu bé xinh đẹp này hơi quá đáng, “Một, một xu tiền hai nhánh.” Cô bé khẽ cắn môi, “Ba nhánh cũng được.”

Tiêu Hạ Châu xì một tiếng từ trong lỗ mũi, lấy ra tờ tiền giấy mười đồng đưa qua, Ngu Mộng Tuyết không nhận, sắc mặt rất khó xử, “Tôi không có tiền thối cho cậu.” Tiêu Hạ Châu có phần không kiên nhẫn, “Không cần thối lại.” Ngu Mộng Tuyết mấp máy môi sợ hãi nhìn cậu, khẩu khí lại quật cường, “Vậy cũng không được.”

Tiêu Hạ Châu thu tiền lại, không nói hai lời mà chạy đi, xuyên qua đại sảnh đầy màu sắc lấp lánh, cho đến khi tới cầu thang mời dừng lại, cậu ngoảnh đầu, ngoài cửa kính, bóng dáng của cô bé không rõ, chỉ lờ mờ áo xanh váy đen mỏng manh.

Tiêu Hạ Châu quay trở về lần nữa, đôi mắt cô gái đã đỏ, xoay người muốn che dấu, Tiêu Hạ Châu khinh thường “hừ” một tiếng, ném tiền vào trong rổ của cô bé, vừa muốn đi, cậu lại bị Ngu Mộng Tuyết giữ lấy, dám nhét tiền cho cậu, “Không cần cậu bố thí.”

Tiêu Hạ Châu mở to mắt nhìn cô bé, tính khí thiếu gia không chịu nổi nữa, cậu vừa đang muốn phát cáu, Ngu Mộng Tuyết đã lao ra ngoài chạy đi.

Tiêu Hạ Châu đi vào trong, bất ngờ phát hiện ba đã tới rồi, cậu gọi một tiếng “Ba”, Tiêu Hữu Thành lên tiếng trả lời, tiếp tục giúp Đại Tình Từ đeo yếm dãi, sau khi thắt xong thì hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn hồng phấn của con gái một cái, rồi lại hôn con trai, cuối cùng cho vợ một cái hôn.

Lúc ăn cơm, Tiêu Hạ Châu rầu rĩ không vui, món pate gan thịt bò được bưng lên cũng không hứng thú gì, Đại Lê hỏi cậu làm sao, Tiêu Hạ Châu đột nhiên nói: “Con muốn đi học.”

Hai vợ chồng đều sửng sốt một chút, bọn họ có mời gia sư cho bọn nhỏ, cũng không dự định đưa đến trường học, nhưng nếu con trai yêu cầu… Đại Lê liếc nhìn Tiêu Hữu Thành, anh nói: “Việc này con tự đi tìm chú Tôn.”

Đang ăn món rau, quản lý đích thân bưng lên món tráng miệng, còn có hai ly kem, cung kính cười nói: “Đây là đặc biệt làm cho hôm nay, mời thiếu gia tiểu thư nếm thử.”

Tiểu Tình Từ rất vui vẻ, cầm muỗng múc lấy, nhưng kem lại bị di chuyển đi ngay trước mắt, thay vào đó là bánh dâu tây, Tiểu Tình Từ ngửa đầu, mở to mắt nhìn mẹ, Đại Lê lắc đầu, Tiểu Tình Từ vẫn mở to mắt nhìn, Đại Lê cúi người hôn lên mặt cô bé, “Tình Từ ngoan, ăn kem sẽ đau bụng.” Tiểu Tình Từ phớt lờ, nhăn mày im lặng nhìn mẹ, Đại Lê cũng im lặng nhìn cô bé…

Hai người đàn ông một lớn một nhỏ rốt cục không nhìn được nữa, đều giúp cầu xin, “Lần này cho con bé ăn đi?” “Mẹ cho em ăn một chút đi?”

Hai mẹ con nhìn nhau, hai cha con ở bên cạnh cũng nhìn, Cat và Miêu Miêu ăn no cũng nhìn, từng giây từng giây trôi qua… Cuối cùng Tiểu Tình Từ bĩu môi, “Oa” một tiếng nhào vào lòng trong lòng Đại Lê, “Ngủ với mami.”

Kỳ thật Đại Lê đã sớm mềm lòng, lập tức ôm chặt con gái vào trong ngực dịu dàng dỗ dành, “Cục cưng ngoan, cục cưng đừng khóc, để mami hôn nào, ngoan, đêm nay ngủ với mami.” Gương mặt Tiêu Hữu Thành tối sầm.

Tiêu Hạ Châu thấy em gái làm giao dịch rất tốt, cậu mau chóng đẩy ly kem ở trước mặt sang một bên, “Con cũng muốn ngủ với mẹ.”

Đại Lê cười, “Con phải thay răng nên ăn ít thôi, đêm nay ngủ với mẹ.” Gương mặt Tiêu Hữu Thành càng đen hơn.

Năm nay Ngu Mộng Tuyết bảy tuổi, cha là giáo viên trung học, mẹ ở nhà nhàn rỗi, trong nhà còn có em trai và chị họ, một nhà năm miệng chỉ trông vào tiền lương sơ sài của cha, khó tránh khỏi túng thiếu. Các đứa trẻ ở trường tiểu học Bồi Anh phần lớn sinh ra trong gia đình bình thường như vậy, chỉ có một ngoại lệ.

Đây là một người bạn học vừa mới chuyển tới, ngồi cùng bàn với Ngu Mộng Tuyết. Cậu ta không phải học sinh tốt, không nói đến mỗi ngày đi muộn, đi học còn dám trắng trợn đi ngủ, thường xuyên bị thầy giáo gọi ra ngoài cửa phạt đứng, ngay từ đầu các bạn nam đã không thích cậu ta, nói cậu ta lớn lên rất xinh đẹp giống như con gái, sau đó có một cậu bé lớp trên thường đến trêu chọc cậu ta, sau khi bị hành hung một trận thì không ai dám chỉ trỏ trước mặt cậu ta nữa.

Hôm nay thầy giáo giảng môn toán, lúc sắp tan học thì Tiêu Hạ Châu thức dậy, duỗi lưng, các học sinh không nhìn cậu ta, thầy giáo cũng làm bộ không nhìn thấy, gần đây thầy giáo đã mặc kệ cậu ta.

Tiêu Hạ Châu đến gần trước mặt Ngu Mộng Tuyết, vừa ngáp vừa hỏi: “Khi nào thì tan học?” Ngu Mộng Tuyết xê dịch sang bên cạnh, nhìn mắt thầy giáo, nhỏ giọng nói: “Sắp rồi.” Đang nói thì chuông tan học liền khua vang, Tiêu Hạ Châu đột nhiên giơ tay, thầy giáo bị doạ giật mình, nâng mắt kính nói: “Học trò Tiêu có vấn đề gì?”

Tiêu Hạ Châu uể oải đứng lên, “Em nghe không hiểu, muốn tìm Ngu Mộng Tuyết học bổ túc.”

Thầy giáo lại nâng mắt kính, “Các học trò giúp đỡ lẫn nhau là việc nên làm, học trò Ngu em hãy giúp học trò Tiêu học bổ túc đi, tan học.”

Đây là tiết học cuối cùng của hôm nay, tan học chính là tan học, Tiêu Hạ Châu không có cặp sách, chỉ nói một câu “Chủ nhật đến nhà cậu” rồi đi, các bạn học nữ líu ríu vây quanh người Ngu Mộng Tuyết, “Vì sao cậu ta tìm cậu học bổ túc thế?” “Trong trường học cậu ta chỉ nói chuyện với cậu.” “Hai người đi đâu học bổ túc vậy?”

Ngu Mộng Tuyết rất buồn rầu, về nhà nói chuyện kia với mẹ, bà Ngu xuất thân từ gia đình thương nhân nhỏ, tính tình rất khôn khéo thích tính toán, bà hỏi cô bé, “Học bổ túc có cho con tiền hay không?” Ngu Mộng Tuyết hiển nhiên không nghĩ đến điểm này, mù mờ lắc đầu, “Giữa bạn học giúp đỡ lẫn nhau.”

Bà Ngu không kiên nhẫn ngắt lời cô bé, “Vậy đừng làm, ở nhà trông em trai.”

Ngày hôm sau là thứ bảy, Tiêu Hạ Châu không đến trường, nên cô bé không có cách nào nói với cậu ta, Ngu Mộng Tuyết suy nghĩ, Tiêu Hạ Châu cũng chẳng biết nhà mình ở đâu, đoán chừng chỉ là lừa cô bé. Trưa chủ nhật, khi nghe thấy có người gõ cửa Ngu Mộng Tuyết hoảng hồn, lén trốn sau cửa sổ nhìn, quả nhiên là Tiêu Hạ Châu, bên cạnh còn có người đàn ông mặc âu phục giày da, ôm mấy hộp quà biếu, bà Ngu làm bộ từ chối một chút rồi cũng nhận, tươi cười rạng rỡ, cung kính mời Tiêu Hạ Châu tiến vào.

Chập tối hôm đó, Tiêu Hạ Châu từ Ngu gia đi ra, nhìn thấy ngõ nhỏ chật hẹp cũ nát ngoài cửa sổ, sự mới mẻ qua đi liền không còn hứng thú. Không bao lâu cậu phát hiện phương hướng không đúng, xe lại chạy hướng về nhà, trong nhà không có ai, ba đi tuần tra ở biên giới Đông Bắc, mẹ mang em gái đi Thanh Đảo đọc diễn văn cắt băng tàu chiến mới ra biển, vì thế cậu ở lại nhà cũ Tiêu gia.

Hỏi người nhân viên đi theo thì nghe nói là phu nhân và tiểu thư đã trở về, trong lòng Tiêu Hạ Châu vui vẻ, đoá hoa dại ven đường cũng đáng yêu hơn.

Vừa đến nhà liền ngửi thấy mùi thơm ngon, chạy đến phòng bếp, quả nhiên thấy mẹ đang nấu cơm, trong lòng Tiêu Hạ Châu ấm áp thoải mái dạt dào, đôi mắt cũng sáng lấp lánh, cậu rất muốn lập tức nhào vào lòng mẹ, nhưng bước chân dừng lại.

Đại Lê quay đầu nhìn cậu, cười mỉm nói: “Nghe nói buổi trưa con đến nhà bạn học để học bổ túc? Hạ Châu rất chăm chỉ nha!”

Hạ Châu đỏ mặt, lại bĩu môi, giả vờ chẳng muốn phản ứng, không nói tiếp lời của mẹ, cậu mang cái ghế qua lấy một ly đế cao, rồi rót vào nửa ly sữa, bắt chước dáng vẻ uống rượu của ba, dựa ở cạnh cửa, giả bộ trầm tĩnh.

Đại Lê biết nhóc con còn đang giận dỗi, cô cố tình không để ý đến cậu, cuối cùng Tiêu Hạ Châu không thể gắng gượng, cậu đi từ từ qua bên cạnh Đại Lê, ôm lấy chân cô, bĩu môi làm nũng, “Mẹ không thích Hạ Châu.”

Đại Lê véo cái mũi nhỏ của cậu, “Sao mẹ không thích Hạ Châu?”

“Mẹ mang em gái đi không mang con theo.”

Đại Lê ngồi xổm xuống, đôi mắt nhìn thẳng vào cậu, “Em gái còn nhỏ, nhưng Hạ Châu không giống vậy, Hạ Châu đã là nam tử hán, không thể luôn đi theo bên cạnh mẹ, đúng hay không?”

Chắc là được khen ngợi khích lệ như vậy, Tiêu Hạ Châu ưỡn thẳng ngực, vẻ mặt non nớt tràn đầy kiên định, “Con là nam tử hán, có thể ở bên cạnh mẹ, bảo vệ mẹ!”

Đại Lê cười hôn lên trán cậu, “Vậy Hạ Châu phải ăn nhiều một chút, mau cao lớn thêm tí nữa mới có thể bảo vệ mẹ, đúng hay không?” Tiêu Hạ Châu gật đầu liên tục, Đại Lê lại hôn cậu, “Ngoan, gọi em gái ăn cơm.”

Tiêu Hạ Châu làm động tác chào theo nghi thức quân đội, “Tuân lệnh!” Rồi sôi nổi đi lên lầu.

Buổi tối trước khi ngủ, hai anh em chia nhau nói chuyện với ba, cuối cùng Đại Lê nhận ống nói, nghe anh dịu dàng hỏi: “Hôm nay vừa trở về, em có mệt không?”

Đại Lê hơi híp mắt tựa ở đầu giường, nhìn hai đứa con lấy gối đầu đùa giỡn với nhau, “Có một chút.”

“Anh xin lỗi, đây vốn là chuyện của anh.” Anh hạ giọng, ở đầu dây bên kia hôn cô một cái, “Vất vả bảo bối rồi.”

Cô mỉm cười ngọt ngào, “Hạ Châu và Tình Từ đều rất nhớ anh, khi nào thì anh có thể trở về?”

“Mẹ bọn nhỏ nhớ anh không?”

Cô không nói lời nào, chỉ nhìn hai đứa trẻ mà cười, Tình Từ trông thấy, miệng còn mùi sữa kêu lên, “Mami rất vui! Mami rất vui!” Nói xong cô bé muốn nhào vào lòng Đại Lê, nhưng bị Tiêu Hạ Châu giữ lại, “Mẹ đang nói chuyện với ba, em không được quậy.”

Đại Tình Từ nhíu mày trừng cậu, “Anh xấu xa!” Tiểu Tình Từ đáng thương, bị “anh xấu xa” hôn chụt một cái.

Bọn nhỏ đang ầm ĩ, người lớn đã nói điện thoại xong, Đại Lê ôm chầm hai đứa rồi hôn, cả hai lập tức nghe lời, ngoan ngoãn cọ vào trong lòng cô, nghe truyện cổ tích rồi ngủ.

Buổi chiều yên tĩnh, thư phòng sáng sủa, bức màn trắng ngà dệt nổi được buộc lại, chiếc tua khẽ đung đưa trên thảm. Đại Tình Từ cưỡi trên một con ngựa gỗ nhỏ bên cửa sổ, đang vui vẻ “rong ruổi chiến trường”, Miêu Miêu là đại tướng quân của cô bé. Văn phòng tứ bảo bày trên bàn, Đại Lê lẳng lặng tập viết chữ, nhưng trong lòng cô không tĩnh lặng.

Hôm nay Tiêu lão phu nhân cố ý bảo cô đến, là vì thương lượng chuyện nhà —— để Tiêu Hữu Thành cưới thêm một người vợ nữa, đối tượng chính là em họ của anh, Tô Giáng Ưu.

Chồng của Tô Giáng Ưu chết ở chiến trường, cô ta đã ở goá hai năm, sức khoẻ vốn đã yếu ớt, hai năm nay càng yếu hơn, gần đây lại không khoẻ, ý của Tiêu lão phu nhân, một mặt là xung hỉ, mặt kia coi như là hoàn thành tâm nguyện nhiều năm của Tô Giáng Ưu.

Đương nhiên Đại Lê không chịu, Tiêu lão phu nhân khuyên nhủ: “Mẹ biết tình cảm vợ chồng của các con rất tốt, không chấp nhận người khác, nhưng mắt thấy sức khoẻ của Giáng Ưu càng ngày suy yếu… Mấy năm nay Tiêu gia đối xử với con không tệ, con chỉ uỷ khuất một chút thôi.”

Thái độ của Đại Lê rất kiên quyết, “Con xin lỗi mẹ, chúng con sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất cho cô ấy, nhưng chuyện này không được.”

Tiêu lão phu nhân không kiên nhẫn, sắc mặt kém đi, “Con đã có hai đứa con, sinh ra cháu đích tôn cho Tiêu gia, Giáng Ưu không thể sinh đẻ nữa, sẽ không tạo thành uy hiếp địa vị của con.”

Tâm trạng Đại Lê trầm xuống, “Mẹ, con không phải có ý này.”

“Được rồi không nói nữa.” Tiêu phu nhân khoát tay, “Việc này con cũng không làm chủ được, từ nhỏ Giáng Ưu và Hữu Thành đã là thanh mai trúc mã, cảm tình cũng không giống nhau, đợi Hữu Thành về nói sau, nó sẽ không bỏ mặc.”

Nét bút dừng lại, suy nghĩ quay trở về, cô thấy nét mực bị lệch trên giấy. Rốt cục cô không chuyên tâm.

Vừa mới đổi tờ giấy mới, một chữ còn chưa viết xong, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân vội vàng và kêu la, “Phu nhân! Phu nhân!” Người hầu quan chạy vào, đầu đổ đầy mồ hôi, “Không thấy thiếu gia!”

Trong thư phòng lại là một loại yên tĩnh khác, Tiểu Tình Từ hình như hiểu được gì đó, cô bé ôm Miêu Miêu, mở to mắt nhìn người hầu quan, rồi lại nhìn mẹ, mà người hầu quan chỉ nhìn thấy phu nhân chậm rãi gật đầu, trong ánh mắt là sát khí.

Tiêu Hạ Châu bị bắt cóc tại trường học, vì thiếu kinh nghiệm thực tế, bị người khác tập kích từ phía sau đánh hôn mê, khi mở mắt ra cậu phát hiện mình đang ngủ trong một gian phòng rất nhỏ lại âm u, vách tường là tấm ván gỗ, hình như là kho lẫm của một con thuyền.

Có lẽ vì di truyền bản tính của ba mẹ, có lẽ là vì tính cách vốn có của một cậu bé, ngoại trừ khẩn trương và sợ hãi, Tiêu Hạ Châu còn có chút hưng phấn khó hiểu, cậu nhớ tới mẹ kể chuyện hồi bé của mẹ, nói khi sáu tuổi cô đã từng bị bắt cóc. Mình năm tuổi, nhỏ hơn mẹ hồi đó một tuổi, trong lòng Tiêu Hạ Châu suy nghĩ.

Tiêu Hạ Châu đang hết sức nghĩ cách chạy trốn, thì nghe thấy cửa có động tĩnh, cậu lập tức lui vào góc tường, cảnh giác nhìn về phía cửa, đi vào là một người đàn ông, người đàn ông ngồi trên xe lăn.

Tiêu Hạ Châu nhìn hắn chăm chú, không nói lời nào, người đàn ông nở nụ cười, tươi cười rất ôn hoà, “Con là Hạ Châu?” Tiêu Hạ Châu lại nhớ tới tuyện cổ tích mẹ kể, một con rắn biết cười.

Tiêu Hạ Châu vẫn không nói gì, nhưng trong lòng cậu vô cùng buồn bực, ngoại trừ ba mẹ, cậu không thích người khác gọi cậu là Hạ Châu, huống chi là người xấu bắt cóc cậu.

Người đàn ông vẫn đang cười, nhỏ nhẹ trấn an cậu, “Đừng sợ, tôi sẽ không tổn thương con, trên thực tế tôi đã từng cứu con, lúc con còn rất nhỏ.”

Tiêu Hạ Châu rốt cục nhíu mày, “Vậy tại sao ông bắt cóc tôi? Ông là ai?”

“Tôi…” Người đàn ông nghĩ nghĩ, rồi cười, “Tôi đến đưa con về Nhật Bản, tôi là ba con.”

Tiêu Hạ Châu lại trầm mặc, nhìn ánh mắt người đàn ông như đang nói, hoá ra không chỉ chân ông tàn phế, mà đầu óc cũng tàn phế, là người điên.

Bến tàu vào đêm khuya, chỉ có hai ngọn đèn sáng trên boong tàu, vô số côn trùng nhỏ màu đen vây quanh ngọn đèn, ánh sáng mỏng manh phác hoạ một thân ảnh cao ngất mảnh khảnh trên bến tàu, sườn xám màu vàng nổi lên ánh sáng bạc tinh khiết.

Trong mờ tối, một con thuyền nhỏ chậm rãi cập bờ, người trên thuyền cúi đầu với Đại Lê, “Đại tiểu thư, mời lên thuyền.”

Đại Lê lại không nhúc nhích, con ngươi lạnh lùng rủ xuống nhìn hắn ta, người nọ cung kính đưa lên một chiếc mũ nhỏ màu trắng gạo, “Trước khi tiểu thiếu gia ngủ còn ầm ĩ muốn mẹ, chủ nhân kể hai truyện cổ tích mới dỗ dành cậu ấy ngủ.”

Vẻ mặt hơi thay đổi, Đại Lê nhận chiếc mũ, mơn trớn một vòng của viền mũ, cô lạnh lùng mở miệng: “Thả nó trước.” Bàn điều kiện lại như là hạ mệnh lệnh.

Người nọ vẫn cung kính, “Mời ngài lên thuyền, nếu không thì không bảo đảm lát nữa, người hầu nào sẽ làm cho tiểu thiếu gia ăn đau bụng.”

Trong căng thẳng, cô nắm chiếc mũ trong lòng bàn tay, Đại Lê lên chiếc thuyền nhỏ. Chiếc thuyền chạy đi, trong bóng đêm, có rất nhiều bóng người lặng lẽ lặn xuống nước.

Phía xa có một con tàu xa hoa trên biển, cô gái mặc ki-mô-nô nghênh đón Đại Lê đưa lên khoang thuyền tầng hai, cô gái đẩy cửa ra, mùi thơm ngát nhàn nhạt phả vào mặt, trong khoang thuyền không có đèn, chỉ có bốn cây nến trên bàn ăn, nến đỏ khắc hoa lặng lẽ bùng cháy, phía đầu bàn ăn là một gã đàn ông mặc lễ phục màu đen, hắn mỉm cười với cô, “Đã lâu không gặp.”

Cửa khoang thuyền ở phía sau lặng lẽ đóng lại, Đại Lê chỉ đứng ở cửa, nhìn thấy người vốn nên chết đi, bây giờ cô không thể tin.

Cận Vệ Tín Thụ giơ tay mời, “Cùng nhau dùng cơm.”

“Không cần.”

“Tôi biết em chưa ăn tối.” Miệng cười của Cận Vệ Tín Thụ toát ra vẻ dịu dàng trong ánh nến, “Đừng gấp, Hạ Châu ở sát vách đang ngủ say, mà chúng ta…có chuyện phải nói.”

Đại Lê hờ hững ngồi xuống đầu kia của bàn ăn, Cận Vệ nâng ly với cô, cô như nhìn không thấy, “Anh muốn thế nào?”

Cận Vệ bèn giơ ly tại chỗ, “Mang các người trở về.”

Đại Lê hơi ngẩng đầu nhìn hắn, “Sao anh không chết?”

Cận Vệ cười buông ly rượu, “Lời này thật đúng là khiến người ta đau lòng.” Hắn đưa tay sờ túi áo ở ngực trái, lấy ra một cái đồng hồ bỏ túi, mở ra, bên trong là tấm ảnh đen trắng, mỹ nhân trong tấm ảnh hào hoa phong nhã tuyệt thế, một tay hắn lật tấm ảnh cho cô xem, tay kia đặt tại ngực, chuyên chú nhìn cô, thâm tình chân thành, “Ngày đó em bảo vệ ở chỗ này, đã cứu mạng tôi.”

Trầm mặc trong chốc lát, cô đột nhiên mỉm cười, trong mắt tràn đầy khinh miệt, “Cận Vệ Tín Thụ, anh thật đáng thương.”

Vẻ mặt của hắn biến hoá trong nháy mắt, nhưng nhanh chóng khôi phục như thường, “Thuyền đã chạy, không bao lâu, chúng ta sẽ trở về Nhật Bản.”

Khi nói chuyện đột nhiên có người xông tới, gương mặt Cận Vệ Tín Thụ xanh mét, rút súng bắn ngay, “Vô liêm sỉ!”

Cánh tay của người tới trúng đạn, cuống quít quỳ trên mặt đất, “Chủ nhân không tốt rồi! Có rất nhiều người đến giết! Chúng ta không ngăn được!”

Cận Vệ liếc nhìn Đại Lê, “Chuẩn bị thuyền nhỏ, bồng tiểu thiếu gia qua đó.”

Đại Lê đột nhiên đứng lên, đầu óc choáng váng hoa mắt, thân thể không còn chút sức lực, cô tựa vào mép bàn trượt xuống, cuối cùng bị Cận Vệ đẩy xe lăn chạy tới ôm lấy, nhìn thấy hắn nhẹ nhàng thổi tắt nến, lòng cô nóng như lửa đốt, nhưng ngay cả sức lực kêu cứu cũng không có.

Dưới ánh trăng dịu dàng, Tiêu Hạ Châu thấy mẹ cuộn trong lòng kẻ điên ở xa xa, tay của kẻ điên còn khoác bên hông, lửa giận nổi lên, cậu như con báo nhỏ xông lên, “Buông mẹ ra! Buông ra!” Nhưng cậu bị một người vạm vỡ đứng ở bên cạnh xốc lên, Cận Vệ trách cứ, “Khách khí với tiểu thiếu gia một chút!”

Trên thuyền nhanh chóng có người phát hiện chiếc thuyền nhỏ tháo chạy, tất cả đều giơ súng nhắm ngay Cận Vệ, nhưng vì sợ làm Đại Lê bị thương, không ai dám nổ súng, chỉ bảo Cận Vệ đầu hàng, hắn lại cười ha ha, “Các người nổ súng đi! Trên con thuyền này cột đầy thuốc nổ, một viên đạn là đủ rồi! Nổ súng đi!” Người trên thuyền nghe vậy, sắc mặt đều thay đổi, Cận Vệ cúi đầu dịu dàng nói với Đại Lê: “Chúng ta một nhà ba người, chết cũng phải chết chung một chỗ.” Tiêu Hạ Châu đứng ở bên cạnh bọn họ, nghe rõ lời nói của Cân Vệ, cậu cũng thấy rõ ánh mắt và sắc mặt của Đại Lê, nắm đấm nhỏ càng nắm càng chặt, tay phải cậu đặt sau thắt lưng, cách quần áo bắt được gì đó.

Mắt thấy chiếc thuyền nhỏ càng chạy càng xa, mà một con tàu khác ở đối diện chạy sang đây, trên thuyền đột nhiên có người nhảy xuống biển! Người bên cạnh phân tâm, Tiêu Hạ Châu bỗng nhiên nhảy lên, từ sau thắt lưng rút ra khẩu súng nhỏ, trong nháy mắt bắn vào đầu Cận Vệ! Biến cố xảy ra bất ngờ, người trên thuyền lớn thuyền nhỏ không phản ứng, từ trong biển có người nhảy lên, đoạt lấy Đại Lê và Hạ Châu, Tiêu Hạ Châu biết bơi, ra sức bơi theo phía sau ba, người trên thuyền luống cuống, vội vàng rút súng ra, không ngờ lửa nổi lên, “Ầm” một tiếng nổ, lửa trong biển cháy hừng hực, thuốc mê trên người Đại Lê đã giải bớt một chút, cô tựa vào trong lòng Tiêu Hữu Thành, mê man vẫn không quên hỏi: “Sao Hạ Châu lại có súng?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.