Ngày hôm sau trong phủ đại soái mở tiệc sinh nhật, Tiêu Hữu Tình là con của vợ thứ cho nên không được chú trọng, chỉ là theo lệ làm một tiệc sinh nhật cho cô, nhưng bởi vì tổ chức tại Tiêu gia, là một bữa tối phô trương xa hoa, chung quy gia đình bình thường cũng không bằng được.
Khi Tiêu Hữu Thành từ Nam Giao trở về thì bữa tiệc đã bắt đầu, bàn chủ nhân theo thứ tự ngồi xuống Tiêu đại soái, Tiêu phu nhân, biểu tiểu thư, Tiêu Hữu Tình, Tiết Phi Dao. Chỉ có vị trí ở giữa Tiêu đại soái và Tiết Phi Dao là còn trống để cho Tiêu Hữu Thành ngồi xuống.
Tiết Phi Dao ngồi ở bàn chủ nhân kỳ thực cũng không thoả đáng, đại soái an bài như thế cho thấy được dụng ý rất rõ ràng. Biểu hiện của Tiết Phi Dao trái lại rất hào phóng khéo léo, kiểu cách nói chuyện cũng rất dễ thương. Kết thúc bữa tiệc, Tiêu Hữu Tình đi tìm bạn học; biểu tiểu thư Tô Giáng Ưu thì im lặng một mình trở về phòng; Tiết Phi Dao và hai vị bộ trưởng phu nhân cùng Tiêu phu nhân đánh mạt chược; chỉ còn Tiêu Hữu Thành và Tiêu Quyền cùng nhau uống trà.
Người ngoài đều tản ra, Tiêu Quyền mới nói: “Nghe nói con mua một căn nhà ở bên ngoài, nuôi dưỡng một người phụ nữ sao?”
Tiêu Hữu Thành không trả lời, anh nâng tách trà lên thử nhiệt độ, vẫn còn nóng nên đặt lại trên bàn. Tiêu Quyền liếc anh một cái lại nói: “Ngày hôm qua Tiết tư lệnh gọi điện cho biết, ông ta bằng lòng đưa ra một tỉnh cho con gái làm của hồi môn, chờ sau này có cháu ngoại, binh quyền đều do nó thừa kế.”
Dáng vẻ của Tiêu Hữu Thành vẫn thanh thản như trước, giọng nói không nhanh không chậm, “Cha, chuyện này chúng ta đã nói qua.”
Tiêu Quyền đột nhiên nhìn thẳng vào anh, lạnh lùng nói: “Cha nhớ rõ năm ấy con mười tuổi, lập chí phải nhất thống thiên hạ, vậy mà con đã quên rồi à?”
Rốt cuộc Tiêu Hữu Thành nhìn thẳng vào cha, nói năng có khí phách, “Đương nhiên con không quên.”
Giọng nói thoáng trở lại bình thường, Tiêu Quyền nói thành khẩn khuyên nhủ: “Hữu Thành, cha luôn tự hào về trí tuệ của con, lần này cuối cùng là do chướng ngại ma quỷ gì? Cha không ngăn cản con nuôi phụ nữ ở bên ngoài, nếu con thích cũng có thể kết hôn, Tiết tiểu thư là người thông minh, biết chuyện gì không nên nhìn thấy, con cưới Tiết tiểu thư, thiên hạ sẽ có được dễ như trở bàn tay, trăm lợi mà vô hại, không có tổn thất gì! Tại sao con không suy nghĩ rõ ràng?”
Tiêu Hữu Thành nhẹ nhàng lắc đầu, anh nhìn về phía cha, ánh mắt lại ở nơi xa xa, dường như thì thào tự nói, “Nếu con mất cô ấy… Mất đi cô ấy, chính là đánh mất mạng sống của con.”
Cách hai phòng là phòng làm việc nhỏ, hai vị bộ trưởng phu nhân đang đánh mạt chược nghe thấy tiếng lách cách của đồ vật rơi vỡ, khoé mắt của họ lặng lẽ nhìn Tiêu phu nhân, thấy vẻ mặt của bà lạnh nhạt giống như không nghe thấy gì, ngay cả sắc mặt của Tiết Phi Dao cũng biến đổi một chút, nhưng cô ta vẫn mang theo một chút ý cười, hai vị bộ trưởng phu nhân đương nhiên không dám hỏi gì, cũng giả bộ làm như không nghe, “dụng tâm” đánh mạt chược như trước.
Thời tiết ngày hôm đó vô cùng tốt, bầu trời quang đãng, gió nhẹ mây thưa, ánh sáng mặt trời cũng ấm áp dào dạt làm cho người ta ưa thích, Đại Lê giúp thím Mặc phơi chăn, cô đeo một cái tạp dề đơn giản để làm việc. Tiêu Hữu Thành lo lắng Đại lê ở một mình, cho nên mời một vị phu nhân đến ở trong nhà, chồng của bà ta họ Mặc vì thế Đại Lê gọi bà ta là thím Mặc.
Đang ở trong vườn hoa làm cỏ thì chuông cửa vang lên, thím Mặc bỏ lại cái cuốc mà đi mở cửa, Đại Lê tưởng là Tiêu Hữu Thành nên cũng không để ý, cô vẫn bận rộn trong vườn hoa, mặc dù Tiêu Hữu Thành có chìa khoá, miễn là khi anh ở lại đây nghỉ ngơi thì luôn phải bấm chuông.
Tiếng bước chân không quen thuộc, chỉ nghe thấy thím Mặc kêu to tiểu thư, Đại Lê vừa lau mồ hôi vừa xoay người lại, cô đối diện với người khách, cả hai đều sửng sốt.
Người đến là một đôi thiếu niên nam nữ, cô gái mặc một chiếc váy màu hồng, trang điểm xinh đẹp đáng yêu, đúng là Tiêu Hữu Tình, còn một chàng thiếu niên đứng bên cạnh so với cô bé còn đẹp hơn vài phần, Đại Lê nhận ra đó là cậu nam sinh hút thuốc cô đã gặp đêm hôm đó.
Tiêu Hữu Tình thấy bộ dáng làm việc trong vườn hoa của Đại Lê thì nhìn chằm chằm, rất là kinh ngạc, thói quen của Chu Thuần thì híp nửa con mắt, đôi mắt phượng kia ngày càng trở nên mảnh khảnh mê ly.
Đại Lê là người đầu tiên có phản ứng, cô mỉm cười đưa khách vào trong nhà, thừa dịp thím Mặc đi pha trà cô trở về phòng thay quần áo, khi đi ra lần nữa, cô đã mặc một bộ đồ nhẹ nhàng thoải mái.
Hoá ra Tiêu Hữu Tình vô cùng yêu thích người chị dâu tương lai này, nên lặng lẽ hỏi thăm chỗ ở của Đại Lê, nhưng ngượng ngùng phải đến một mình, vì thế cô kéo bạn bè đi cùng, Chu Thuần vốn không đồng ý đi với cô, chẳng qua Tiêu Hữu Tình cứ đi theo anh ta, cũng không ôm hy vọng, nhưng không ngờ anh ta lại đồng ý.
Ba người trong phòng khách uống trà nói chuyện phiếm, Đại Lê vốn lớn hơn Tiêu Hữu Tình vài tuổi, đối với Chu Thuần cũng không khác biệt nhiều, lúc bắt đầu nói chuyện cũng rất hợp ý. Đại Lê là con gái một trong nhà, không có chị em, thấy Tiêu Hữu Tình hồn nhiên đáng yêu lại là em gái của Tiêu Hữu Thành, trong lòng cô vốn đã mong muốn được thân thiết với nhau, tâm tư của Tiêu Hữu Tình cũng như vậy, kể từ đó, bầu không khí nói chuyện mau chóng hoà hợp. Nhưng mà Chu Thuần vẫn ít nói như trước, phần lớn thời gian chỉ ngồi bên cạnh trầm mặc, giống như không để ý chút nào.
Không biết làm sao nói đến đàn dương cầm, từ nhỏ Tiêu Hữu Tình đã học đàn, cô bé nghe nói Đại Lê đã từng học ở học viện âm nhạc tại Vienna, liền muốn nghe cô đàn một khúc, Đại Lê cũng không từ chối, tiện tay đàn một bản nhạc đơn giản nhẹ nhàng.
Trong lúc người diễn tấu tận hứng, còn người nghe thì say mê, Chu Thuần đột nhiên ngồi xuống bên cạnh Đại Lê, ngón tay thon dài chạm vào phím đàn, anh ta định cùng Đại Lê hợp tấu, bởi vì cô bất ngờ nên tạm dừng trong nháy mắt, nhưng mau chóng phản ứng lại, cố gắng phối hợp với anh ta, vừa mới đàn cùng nhau một vài phút, bản nhạc một lần nữa phát ra âm thanh lưu loát. Thoạt đầu Tiêu Hữu Tình chỉ ngạc nhiên, bốn bàn tay đẹp đẽ phối hợp vô cùng ăn ý, trong thời gian ngắn như vậy mà bọn họ có thể tâm ý tương thông, cô bé dần dần đắm chìm trong tiếng đàn du dương, nâng cằm dựa trên thân đàn, lẳng lặng nhìn về phía hai người đang đánh đàn.
Buổi chiều mùa xuân, ánh nắng tươi sáng, từng tia sáng trong lành tinh khiết xuyên qua, chiếu vào mái tóc mềm mại của Đại Lê, đôi mắt mông lung của Chu Thuần, chiếc mũi vểnh lên của Đại Lê, đôi môi hồng phấn của Chu Thuần… Hai người xinh đẹp như vậy, hợp tấu nhịp nhàng một cách vô thức… Thình lình, trong lòng Tiêu Hữu Tình sinh ra một loại đau đớn, đau mà không có lý do, rốt cuộc là một cô nàng nhanh mồm nhanh miệng, nói thiếu suy nghĩ: “Chị dâu, em thật ghen tị với chị.”
Tiêu Hữu Thành đứng yên ở cửa một hồi lâu, tâm trạng lúc này không chỉ là ghen tị.
Sau bữa tối, họ cùng nhau tiễn hai người Tiêu Chu ra cửa, bộ mặt đã giấu đi cả đêm của Tiêu Hữu Thành rốt cục cũng lộ ra, anh giận tái mặt, đi nhanh trở về phòng không thèm để ý tới Đại Lê. Cô đoán ra nguyên nhân tức giận của anh, có chút buồn cười, cô theo sau dỗ dành nhưng không có hiệu quả, rồi dứt khoát để anh tự giận dỗi, cô lên lầu đi tắm rửa.
Tắm xong từ trên lầu đi xuống thì thấy anh ngồi ở sô pha không nhúc nhích, cô về phòng hong khô tóc, lại trở ra xem lần nữa, anh vẫn bất động, Đại Lê đành phải xuống lầu ngồi bên cạnh anh một lát rồi nói: “Anh nên trở về.” Tiêu Hữu Thành quả nhiên cầm lấy chìa khoá xe bước đi, Đại Lê cuối cùng cũng tức giận, cô lạnh lùng nhìn anh rời khỏi.
Qua một hồi lâu, cô không nghe thấy tiếng ô tô khởi động, Đại Lê tò mò đi ra ngoài, phát hiện anh còn đứng ở trong sân. Tiêu Hữu Thành có lẽ nghe được tiếng bước chân của Đại Lê nên quay đầu lại nhìn. Bởi vì vào ban đêm, trong sân không có đèn, Đại Lê nhìn không rõ bộ mặt của anh, chỉ thấy một đôi mắt sáng lấp lánh trong suốt.
Tiêu Hữu Thành nói, anh ăn dấm chua.
Giọng điệu kia có vài phần bá đạo, vài phần giận dỗi, vài phần uất ức, còn có vài phần làm nũng.
Đại Lê chỉ cảm thấy như viên đường tan chảy trong lòng, ngọt ngào mà mềm mại, cô đi vài bước rồi chạy ào vào trong lòng anh, vòng tay qua cổ anh, chủ động hôn lên môi anh, nụ hôn đáp trả của Tiêu Hữu Thành vừa mãnh liệt vừa cuộn trào khiến cho cả người cô mềm nhũn trong lòng anh.
Cuối cùng tới ngày người bạn học nữ của Đại Lê kết hôn, sáng sớm Tiêu Hữu Thành vẫn như trước đến Nam Giao cùng cô ăn điểm tâm, sau đó anh đưa cô đến nhà người bạn học, nơi có hoa mơ rơi đầu ngõ, trong ngõ hẻm nhỏ sớm đã đông đúc xe cộ như ngựa rồng.
Tiêu Hữu Thành dừng xe ở đầu ngõ, anh nghĩ đến một ngày không nhìn thấy cô thì đã không khỏi cảm thấy buồn phiền. Người bạn học của Đại Lê kết hôn với con trai thứ hai của bộ trưởng bộ giao thông, thực ra Tiêu Hữu Thành cũng muốn tham dự, nhưng anh phải dự tiệc của nhà trai, còn Đại Lê dự tiệc của nhà gái, cả hai không thể gặp nhau. Đại Lê nhìn ra tâm tư của Tiêu Hữu Thành, chỉ cảm thấy gần đây anh càng ngày càng dính vào cô, nói mình không vui là giả vì cô rõ ràng có chung cảm giác với anh, Đại Lê nhìn đám người ở bên ngoài xe rồi nghiêng người hôn lên gương mặt anh.
Khi Đại Lê vào phủ thì cô dâu đã trang điểm xong, đang cùng nói chuyện với vài người bạn thân trong phòng, rồi cô ta kéo Đại Lê qua chỗ bọn họ. Cô dâu tên là Hà Ninh Kiều, gia đình buôn bán tơ lụa, trước kia ở Thượng Hải là bạn thời trung học của Đại Lê, cảm tình của hai người khá tốt, sau đó bởi vì việc làm ăn của cha mà cả gia đình chuyển tới Bắc Bình, cô ta vẫn giữ liên lạc với Đại Lê qua thư từ, vì vậy khi kết hôn dĩ nhiên sẽ gửi thiệp mời cho cô. Đại Lê đương nhiên không biết bạn bè của Hà Ninh Kiều ở Bắc Bình, nên cô chỉ yên lặng ngồi một bên. Hà Ninh Kiều tự do yêu đương với con trai thứ hai của bộ trưởng bộ giao thông, đã từng đấu tranh một phen với gia đình của chú rể, bây giờ cuối cùng có thể đạt được mong muốn, trong lòng cô ta vui mừng khôn xiết, không chú ý đến Đại Lê ở góc này cũng là chuyện bình thường.
Hôm nay Hà Ninh Kiều mặc một bộ y phục thêu hoa màu đỏ, phối hợp với đồ trang sức trở thành một cô dâu xinh đẹp rực rỡ. Đại Lê và Tiêu Hữu Thành đang yêu nhau sâu sắc, nhìn thấy tình cảnh như vậy, cô không khỏi sinh ra một loại cảm xúc và chờ mong, sơ suất của chủ nhân vừa vặn để cho Đại Lê suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Giữa trưa mọi người dùng cơm ở trong phủ, buổi chiều cô dâu lên xe hoa, trước khi đi cô ta rốt cục nhớ đến Đại Lê bị lạnh nhạt, nên cố ý dặn dò em gái tiếp đãi cô thật tốt, Đại Lê vốn muốn rời khỏi khi cô dâu đi rồi, nhưng như vậy không được tốt, lại bị em gái của Hà Ninh Kiều kéo về phòng nói chuyện phiếm, Hà Ninh Nhã vốn có ý lấy lệ, do cô ta muốn đi du học, nghe nói Đại Lê đã từng đi du học, cô ta lập tức có hứng thú hỏi rất nhiều điều, bất giác trời đã tối cho nên giữ Đại Lê ở lại ăn cơm tối.
Bữa tối chưa ăn xong, Hà Ninh Kiều đã gọi điện thoại đến nói Ninh Nhã dẫn khách mời nữ bên nhà gái đến Trình gia tham dự vũ hội, hoá ra chú rể là người theo lối sống mới, có tác phong của người nước ngoài, anh ta tổ chức một buổi vũ hội tại nhà, cô dâu cảm thấy cũng nên mời một ít bạn bè của mình sang đây, vì thế Đại Lê bị kéo đến Trình gia.
Tại vũ hội ở Trình gia, người duy nhất có thể sánh ngang với cô dâu và chú rể là Tiêu Hữu Thành và Tiết Phi Dao, tuy rằng họ không có hành vi thân mật, rất ít nói chuyện với nhau, nhưng đối với người bên ngoài bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn.
Khi nhóm người của Hà Ninh Nhã sang đây, bởi vì họ đều là những khách nữ trẻ tuổi cho nên gây ra một trận xôn xao nhỏ, Tiêu Hữu Thành không có hứng thú để nhìn, anh đứng gần cửa sổ nâng ly rượu, đang suy nghĩ nên lấy lý do gì để rời khỏi thì anh cảm thấy có người đi đến bên cạnh, gương mặt đang nhăn lại một nửa liền được giãn ra, dung nhan như ngọc, chẳng lẽ giờ phút này cô đọc được nỗi nhớ nhung trong lòng anh sao?
Việc Đại Lê đi đến bên cạnh Tiêu Hữu Thành đều lặng lẽ rơi vào trong tầm mắt của mọi người, thoạt đầu Hà Ninh Nhã rất lo lắng, cô ta cho rằng Đại Lê không quen biết Tiêu Hữu Thành, có lẽ muốn ôm ý tưởng mơ mộng gì đó, nhưng cô ta nhanh chóng cảm thấy bất thường, hai người thân mật như vậy rõ ràng là một đôi tình nhân!
Vũ hội tân hôn này dần dần tràn ngập một mạch nước ngầm, trong lòng mỗi người đều phỏng đoán, nhưng trên mặt vẫn ung dung thản nhiên trò chuyện như trước.
Tiết Phi Dao ngồi ở trong một góc, bất tri bất giác mà uống hết hơn phân nửa ly rượu đỏ, đầu cô ta hướng về phía này, ánh mắt có vẻ nghi ngờ, có lẽ là thương hại, hoặc là cười trên nỗi đau của người khác, cũng không thể thấy được tâm trạng trong đôi mắt của cô ta. Phiền muộn của cô ta chính là nhìn chăm chú vào hai người kia trên sàn nhảy, Tiêu Hữu Thành ôm Đại Lê nhảy liên tục ba điệu, thời gian khác cũng chỉ nghỉ ngơi bên cạnh Đại Lê, anh hoàn toàn không đi xã giao với người khác.
Thực ra cô ta vô cùng chờ mong vũ hội này, từ khi Đại Lê đến Bắc Bình, Tiêu Hữu Thành gần như chuyển tất cả việc công dọn về ngôi nhà ở Nam Giao, rất nhiều ngày đã không thấy mặt anh, cô ta đợi ở chỗ này lại có ý nghĩa gì?
Tiết Phi Dao cầm ly rượu trên bàn lên, đột nhiên đứng dậy, cô ta đi vài bước đến trước mặt Tiêu Hữu Thành, vươn tay ra, trên mặt mỉm cười, “Có thể mời thiếu soái nhảy một điệu không?”
Phái nữ mới phái nam khiêu vũ vốn không có gì ngạc nhiên, nhưng cảnh tượng này thật sự làm cho người ta kinh ngạc đến cực điểm, sàn nhảy lớn như vậy, đám người lại ồn ào náo động, mà lại có vài giây lặng ngắt như tờ.
Mặc dù được phái nữ mời nhảy, phái nam cũng không nên từ chối, Tiêu Hữu Thành nhận lời mời của Tiết Phi Dao đồng thời liếc nhìn thoáng qua Đại Lê, một cái liếc mắt lơ đãng này khiến trong lòng của Tiết Phi Dao gieo trồng hạt giống oán hận.
Rốt cuộc Tiết Phi Dao cũng có thể nhảy với Tiêu Hữu Thành, cánh tay anh vòng qua thắt lưng của cô ta, còn tay cô ta thì vịn trên vai anh, nhưng không thể nào làm cho cô ta run sợ.
“Tiêu Hữu Thành, anh thật không muốn cho em một chút cơ hội sao?” Xưng hô với anh cũng đã thay đổi.
“Tôi khác với Tiết tiểu thư, tôi không có thời gian để lãng phí.”
Ngón tay của Tiết Phi Dao đặt trên vai Tiêu Hữu Thành, bởi vì dùng quá sức mà đầu ngón tay hiện ra màu đỏ, “Em vì anh ngàn dặm xa xôi đến Bắc Bình, vì anh mà một mình sống ơ nơi đất khách quê người, vì anh mà làm việc, lấy lòng cha mẹ của anh, tận sức làm tất cả cho anh, kết quả là ngay cả một cơ hội để đổi lại cũng không được sao?”
“Tôi xin lỗi.”
“Em cũng không phải ép anh yêu em, chỉ hy vọng anh có thể cho em một cơ hội, cũng cho chính anh một cơ hội.”
“Tôi xin lỗi.”
Tiết Phi Dao đột nhiên đẩy anh ra, thân thể mềm mại khẽ run, con ngươi ở giữa tròng mắt nén giận, “Hôm nay em bỏ xuống sự kiêu ngạo, không phải muốn nghe anh nói tôi xin lỗi.”
Tiêu Hữu Thành khom người như một quý ông, rồi rời đi, không nói câu nào nữa. Tiết Phi Dao nhìn thấy anh đi về phía Đại Lê, nhìn thấy anh mỉm cười với cô vô cùng dịu dàng, là một vẻ tuấn tú mà cô ta chưa bao giờ thấy.
Đôi bàn tay nắm chặt, móng tay thật dài đâm vào làn da mềm mại, sơn móng tay màu đỏ ngấm vào màu máu đỏ tươi, tạo thành một vẻ đẹp thê lương, bứt rứt gai mắt.
Cô bưng ly sữa đẩy cửa phòng sách ra, Tiêu Hữu Thành vẫn đang xem văn kiện, Đại Lê vừa đi vừa hỏi: “Còn chưa trở về à?”
Tiêu Hữu Thành ngẩng đầu liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, “Một lúc nữa.” Nhìn thấy ly sữa trong tay Đại Lê, anh cười ngọt ngào, “Cho anh à?”
Đại Lê chớp mắt mấy cái, “Là cho em uống.” Lời còn chưa dứt, cô như sợ bị người ta đoạt lấy mà nhanh chóng uống một ngụm, kết quả là vì uống quá vội vã mà bị sặc, tay cầm ly cũng không ổn định làm đổ hơn phân nửa ly sữa lên người, cô vừa mới tắm xong, mặc một chiếc áo ngủ tơ lụa màu đen, vừa vặn bị sữa làm ướt một lớp vải mỏng trước ngực, phác họa hình dáng bộ ngực đầy đặn tinh xảo.
Hai tròng mắt của Tiêu Hữu Thành trong nháy mắt trở nên sâu xa, anh kéo Đại Lê đang có ý đồ trốn thoát, hai bàn tay vòng quanh chặt chẽ chiếc eo nhỏ nhắn của cô, anh nhẹ nhàng liếm phần sữa đã vẩy trên người cô, bắt đầu từ khoé môi, một đường uốn lượn tới cái cằm xinh xắn, cái cổ thon dài, xương quai xanh tinh xảo…..
Ngón tay anh lặng lẽ dao động đến bên thắt lưng của cô, nhẹ nhàng tháo xuống, không biết là tơ lụa trơn bóng hay là da thịt rất trơn mịn của cô, áo ngủ như nước nhanh chóng chảy xuống dưới chân, đột ngột có cảm giác mát lạnh khiến cho cả người Đại Lê run lên, hai cánh tay theo bản năng che trước ngực, nụ hôn của Tiêu Hữu Thành cũng đúng lúc đến nơi này, anh kéo cánh tay của cô ra, theo đường cong lả lướt ở trước ngực cô, dùng đầu lưỡi mà liếm…Sữa…
Đại Lê lúc này mới biết sức lực của Tiêu Hữu Thành mạnh đến bao nhiêu, cánh tay cô bị anh cố định ở sau người, không động đậy được chút nào. Môi anh giống như ngọn lửa cháy trên người cô, thiêu đốt thẳng vào xương cốt, máu toàn thân sắp sôi lên, tất cả lý trí và suy nghĩ trong giờ khắc này đã hoá thành tro.
Anh lưu luyến thật lâu trước ngực cô, trằn trọc triền miên, khoé mắt lơ đãng mở ra, cảnh trí của ngực cô khiến cho anh bỗng nhiên sững sờ ở đó.
Đó là một vết bớt màu đỏ tươi, rất tuyệt diệu, xung quanh vết bớt là một vòng hoa văn phức tạp khó phân biệt, giống như cây tử đằng quấn quanh vết bớt màu đỏ, lại giống như long phượng đang tranh đoạt ngọc trai.
Suy nghĩ của cô bởi vì động tác trì hoãn của anh mà quay về, theo ánh mắt của anh thấy hoa văn kia ở trước ngực mình vốn có từ lúc mới sinh, cô nói mấy câu giải thích cho anh. Tiêu Hữu Thành ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt ngạc nhiên, “Mấy năm trước, anh có một khối huyết ngọc (ngọc thạch màu đỏ), cùng với hoa văn này giống nhau như đúc.”
Cô cũng ngạc nhiên theo, thân thể trần trụi rốt cuộc khiến cho cô lấy lại tinh thần, để tránh anh không thể kiềm chế, cô nhanh chóng nhặt áo ngủ lên mặc vào rồi chạy ra ngoài. Tiêu Hữu Thành lật văn kiện nhưng không nhìn vào một chữ nào.
Không biết trải qua bao lâu, cửa phòng sách lại bị đẩy ra, lần này là một cái đầu nhỏ ló vào, cô nói, em đói bụng.
Anh vô cùng tuân mệnh mà đứng dậy, đi về phía cô, “Em muốn ăn gì?”
“Bánh ngàn tầng của Phỉ Thuý Viên.”
Anh đến trước người cô, khụy người xuống, “Hôn một cái.” Cô ngoan ngoãn nghe lời, dâng lên đôi môi của mình, hai người triền miên một hồi, anh miễn cưỡng đi xuống cầu thang, cô giống như một người vợ đức hạnh giúp anh lấy áo khoác, dặn anh đi mau rồi trở về, lúc gần đi anh lại hôn cô một cái mới bằng lòng ra ngoài.
Đại Lê thuận tay mở một quyển sách ngồi ở trên sô pha, nhìn nhìn rồi ngủ thiếp đi…
Cô nằm mơ rất nhiều, nhưng khi tỉnh lại một cái cũng không nhớ rõ. Cô bị lạnh mà thức giấc, toàn thân giống như ngâm trong nước lạnh, sự giá lạnh ngấm vào trong xương tuỷ, nhịn không được mà hắt hơi hai cái liên tục, ngủ thẳng từ nửa đêm cho đến sáng đương nhiên là sẽ lạnh. Phỉ Thuý Viên cách đây không xa, lái xe đi về mất khoảng nửa giờ, cô không biết vì sao đã hai giờ sáng mà còn chưa thấy anh trở về, ngồi ở sô pha một lúc, rốt cuộc cô không ngồi nữa, choàng áo khoác đứng ở cửa chờ, bởi vì trong lòng nôn nóng chỉ cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm.
Đợi chờ một giờ như là đợi chờ một năm, cuối cùng cô đã đợi được anh.
“Tại sao còn chưa ngủ?”
“Tại sao lâu như vậy?”
Thanh âm của hai người đồng thời vang lên, anh ôm lấy cô đi vào trong nhà, “Sư phụ làm điểm tâm của Phỉ Thuý Viên đã hồi hương, nên anh đi một chuyến đến chi nhánh ở Thiên Tân.”
Đại Lê kinh ngạc nhất thời không thể nói nên lời, ngơ ngác nhìn khuôn mặt tiều tụy của anh, cô kìm lòng không được mà đưa tay khẽ vuốt, hồi lâu mới nói: “Thật là ngốc.” Giọng điệu cô hờn dỗi lại đau lòng.
Tiêu Hữu Thành cười, “Anh chỉ muốn cưng chiều em.”
Còn có thể nói gì? Còn dùng gì để nói? Cô dựa sát vào lòng anh, vòng tay của anh thực ra cũng không ấm áp, áo khoác ngoài ngưng tụ độ ẩm và lạnh lẽo của ban đêm, loáng thoáng pha lẫn với mùi vị thuốc lá và tiêu thạch. Nhưng trong lòng cô chỉ còn lại muôn vàn tình cảm dịu dàng, cái gì cũng nguyện ý cho anh.
Đợi lâu như vậy, cô chưa ăn cái gì cả, nên ăn một miếng bánh ngàn tầng, rồi sau đó anh giúp cô nhét chăn vào bao bọc cơ thể, hôn lên trán của cô, “Ngủ đi.”
Cô nhắm mắt lại cùng một lúc, nụ cười trên mặt anh nhạt dần, anh ngồi trên mép giường lặng lẽ nhìn cô. Đèn tường ở đầu giường mờ đi, để lại một tia sáng mờ nhạt, cô sớm chìm vào giấc ngủ, hơi thở nhè nhẹ đều đặn, vẻ mặt cô lúc ngủ thuần khiết như là trẻ con, không biết đang mơ gì mà bên miệng lại mỉm cười ngọt ngào như vậy, ngọn đèn vàng nhạt ở đầu giường toả ra vầng sáng từng chút một trên khuôn mặt trắng mịn bóng loáng của cô, chắc là cô ngủ rất ấm áp, hai gò má dần dần lộ ra màu hồng phấn nhàn nhạt, yên tĩnh thanh bình, xinh đẹp như một thiên thần.
Trong phòng tối om giống như không có giới hạn, mang cả người anh dìm trong bóng đêm lạnh lẽo, chỉ có cô là nguồn sáng duy nhất, sự ấm áp duy nhất, niềm hy vọng duy nhất. Trong lòng anh đột nhiên vô cùng đau đớn, vừa tuyệt vọng lại còn thêm ray rứt, càng nhìn cô càng cảm thấy đau hơn, nhưng anh luyến tiếc không nhìn cô, không nỡ chớp mí mắt một cái, đẹp đẽ như vậy cả đời này cũng xem không đủ…..
Anh trông coi cô suốt một đêm, trong tay nắm chặt khối huyết ngọc kia.
Bởi vì anh dằn vặt cho đến rạng sáng mới ngủ, nên ngày hôm sau gần trưa mới thức dậy, anh lấy ngọc bội đưa cô xem, cô rất ngạc nhiên, rồi xâu vào một sợi tơ, tự mình đeo lên cổ anh, vui đùa nói: “Duyên phận của chúng ta thì ra đã sớm định trước.”
Anh cùng cười với cô, trong lòng cô chính là vui mừng, không thể phát hiện được nụ cười của anh không chân thật.
Buồi chiều Tiêu Hữu Thành không có việc gì làm nên cùng Đại Lê đi cửa hàng Tây xem đồ dùng nội thất, cô không phải là người kén cá chọn canh, chỉ là có ý tưởng hoặc chọn lựa thứ mà đa số người khác hay chọn. Không lâu sau cô sẽ quay về Thượng Hải, chỉ cần rèm cửa, đèn tường…. Tất cả đều chọn đầy đủ, phần lớn là hàng không có sẵn, phải từ nước ngoài gửi sang đây.
Cô rất cẩn thận viết ra một danh sách để lại cho anh, “Chuyển đến chậm nhất là đồ nội thất cổ điển từ Italy, làm bằng thủ công, hơn nữa thời gian vận tải bằng đường biển là năm tháng sau mới có thể đến, khi đó em hẳn là đã giao lại vị trí tổng đường chủ của bang Hải Thiên, khi quay về Bắc Bình…..” Lời phía dưới cô ngượng ngùng không nói ra miệng, cho rằng anh sẽ nói tiếp, nhưng không có, anh ở phía sau ôm cô nhìn danh sách trong tay mà không nói gì. Cô có chút bất ngờ, nhíu mày nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Ở trong cửa hàng đợi nửa ngày, buổi tối hai người đi khách sạn quốc tế ăn cơm, lúc chờ cơm thì cô xem báo chí trong ngày, mới biết đã xảy ra chuyện lớn! Vào buổi tối ngày hôm trước người Nhật Bản phát binh ở Đông Bắc! Cô hỏi anh tình hình thế nào, anh thản nhiên cười: “Không có gì, chỉ là xung đột nhỏ ở vùng biên giới, báo chí phóng đại lên thôi!”
Cô thấy anh có tâm tình cùng cô đi xem đồ dùng trong nhà, nghĩ rằng không có gì quan trọng nên yên tâm.
Anh đề nghị buổi tối đưa cô đến Tây Sơn xem cảnh đêm, cô mệt mỏi nửa ngày nên không muốn, “Lần sau đi, có rất nhiều thời gian.”
Anh ngẩn ngơ cười: “Đúng vậy, có rất nhiều…”
Hai chữ “thời gian” vướng lại trong cổ họng, làm sao cũng không nói nên lời…
Anh tiễn cô về nhà, cô nói vào nhà sẽ ngủ ngay để cho anh trở về nghỉ ngơi, ngay lúc cô đẩy cửa xe ra, anh ở sau lưng khẽ gọi, “Lê.”
Thanh âm kia không làm cho cô thấy căng thẳng, cô quay đầu lại, cả người anh chìm trong bóng tối, chỉ còn lại bóng dáng mơ hồ, trong lòng cô đột nhiên sinh ra một loại đau khổ kỳ lạ, hỏi anh, “Làm sao vậy?”
Trong bóng đêm, anh thấy hai tròng mắt của cô như ngôi sao sáng ngời, trong veo thẩm thấu, dịu dàng và say đắm như vậy mà nhìn anh, anh làm sao có thể nói ra được? Anh làm sao có thể tổn thương cô? Anh lấy mạng sống để yêu một người phụ nữ, anh sao có thể đối mặt với đôi mắt này mà tổn thương cô?
Con dao kia đâm vào trái tim anh, lại một lần nữa cắt xén nỗi đau ra từng mảnh, Tiêu Hữu Thành nghe thấy âm thanh của vết thương chảy máu, nhưng anh thầm nghĩ nên mỉm cười, chỉ có thể mỉm cười, anh nói, “Em còn chưa hôn anh đấy?”
Nụ cười trên mặt anh nở rộ, vẻ đẹp khiến cho người ta tan nát cõi lòng, cô hôn lên môi anh, “Ngủ ngon.”
Nhìn thấy cô xuống xe, nhìn thấy cô mở cửa, nhìn căn phòng sáng đèn rồi lại tắt, anh ngồi ở trong xe không dám cử động. Cánh môi còn lưu lại hương vị của cô, từ nay về sau, hương vị này chỉ tồn tại trong trí nhớ của anh.
Đại Lê thật sự rất mệt mỏi, về đến nhà tắm rửa xong, còn chưa kịp hong khô tóc đã đi ngủ, mơ mơ màng màng dường như đã ngủ thật lâu, cô cảm thấy chóng mặt, miệng lại khô đắng, rốt cục tỉnh lại, cô liếc mắt nhìn đồng hồ, vừa mới mười giờ, trong đầu căng ra đau đớn kịch liệt, cô đoán rằng do đêm hôm trước ngủ trên sô pha nên bị cảm lạnh. Lúc này thím Mặc đã ngủ từ lâu, cô cũng không muốn làm phiền bà ta nên tự mình vùng vẫy rời khỏi giường, đầu nặng như chì, lòng bàn chân như đứng trên vải bông, nhẹ nhàng bay bổng. Từ trong hộp thuốc lấy ra nhiệt kế, cô kẹp vào trong nách, là 38 độ 7, hộp thuốc là do anh tự mình trang bị, đầy đủ các loại thuốc, cô uống vào một viên aspirin rồi uống một cốc nước nóng, nghiêng ngả lảo đảo lần mò đi đến giường.
Mê man không biết ngủ lại bao lâu, trong đầu đầy cảnh trong mơ ngắn ngủi mờ nhạt, có lẽ chỉ là một số trí nhớ vụn vặt, tiếng chuông sắc bén lảnh lót đột nhiên khiến cô bừng tỉnh! Cô sửng sốt vài giây mới phản ứng lại, là điện thoại ở đầu giường.
Cô mệt mỏi lấy ống nghe, mặc dù đang bệnh nhưng chỉ nghe hơi thở cô cũng biết được đầu dây bên kia là ai, đang nóng sốt khó chịu cô định làm nũng với anh, không biết vì sao, lời muốn thốt ra nhưng lại không nói được.
Tiêu Hữu Thành vẫn không nói gì, chỉ nghe thấy hơi thở, Đại Lê tỉnh tỉnh mê mê mà chờ, rồi đột nhiên tỉnh táo lại! Đau đầu dường như trong nháy mắt đã không còn, đầu óc trở nên minh mẫn! Ban đêm hoá ra yên tĩnh như vậy, trong phòng chỉ có tiếng tích tắc của đồng hồ treo tường, bên ngoài ngôi nhà có tiếng côn trùng kêu vang hỗn độn nho nhỏ, ngày thường không chú ý đến, bây giờ lại nghe được rõ ràng.
Ống nghe ở trong tay cô vừa trợt xuống, thì ra trong lòng bàn tay đầy mồ hôi, sau đó cô mới phát hiện, cả người đều là mồ hôi, vải tơ lụa gặp ẩm ướt nhầy trơn dính trên người, không thể nói rõ là thoải mái hay là khó chịu.
Ngay phút chốc cô phân tâm, âm thanh của anh bên ống nghe truyền đến, yếu ớt và xa lạ giống như đến từ phía chân trời xa xôi, không biết có phải là quá nóng sốt, một hồi lâu cô mới phân biệt rõ ràng, anh nói là, anh xin lỗi.