Hiên Viên Húc được Sính Đình hôn, tuy chỉ là lướt qua tức thì, nhưng trong lòng vẫn hết sức dễ chịu và ngọt ngào, ngay cả đau đớn trên người cũng bớt đi một chút. Hắn chỉ biết là trong lòng nàng có hắn, cuối cùng lần này nàng chịu chủ động thân thiết hắn. Nàng tránh hắn, hoặc tức giận trừng mắt nhìn hắn, hoặc là lạnh lùng nhìn hắn như người xa lạ, ánh mắt lạnh lùng kia của nàng, thật sự là còn đau gấp mấy nghìn mấy vạn lần so với chém vô số đao lên người hắn.
Hiên Viên Húc chỉ cười không nói, nhìn dung mạo thiên kiều bá mị của giai nhân, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng vui mừng, rất muốn ôm nàng vào trong ngực hung hăng hôn cho đủ. Tiếc là bây giờ hắn có tâm nhưng vô lực, mới nói mấy câu có một chút, cũng cảm thấy hơi thở không nổi. Hắn chỉ đưa tay nhẹ nhàng phủ lên bàn tay non mềm của nàng, hơi vuốt ve, cảm nhận xúc cảm mềm mại bóng loáng trong lòng bàn tay kia, mắt chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm Sính Đình, ánh mắt tràn ngập khát vọng và lửa nóng.
Sính Đình bị ánh mắt nóng rực của hắn nhìn hết sức ngượng ngùng, rất muốn bỏ tay hắn đi ra ngoài, nhưng lại thương tiếc hắn bị đau, liền cúi trán, bàn tay không bị hắn cầm bắt đầu ngắm nghía viên ngọc Mục Nhĩ thần kì trên cổ tay hắn. Tất nhiên là nàng không biết, ngày đó Hiên Viên Húc dùng cái yếm đổi thành dây xích trên tay nàng, ngày hôm sau lại đeo trộm về trên tay nàng, , đương nhiên hắn cũng giấu rồi. Trong lúc đó hai người không nói gì nữa, trong phòng lại có một loại gợi tình ôn nhu chảy xuôi.
”Tay nàng bị thương?” Đột nhiên, giọng nói không chút hờn giận của Hiên Viên Húc vang lên trong phòng. Vừa rồi hắn toàn tam toàn ý đắm chìm vào trong nhu tình dịu dàng hiếm thấy của Sính Đình, thế nhưng không chú ý đến trong lòng bàn tay mềm mại của nàng lại có vết thương, vết thương này khiến trái tim hắn đau đớn co rút từng đợt, cả người nàng da mềm thịt nộn, lại mảnh mai như vậy, chắc chắn là rất đau đi!
Sính Đình vội vàng rụt tay lại, một vết thương nhỏ, cũng nhanh khép lại, so với vết thương trên người hắn cũng không đáng nhắc đến, nàng không thèm để ý chút nào nói:“Chỉ xước da một chút, không coi là gì.” Thượng Quan Vân và hắn đều bị thương huyết nhục mơ hồ, nhưng vẫn lo lắng vết thương cỏn con trên tay của nàng, loại đối lập này làm nàng không khỏi cảm thấy vô cùng xấu hổ.
”Những người đó thật đáng chết, gia không nghiền bọn họ thành tro thật là rất tiện nghi cho bọn họ!” Hiên Viên Húc oán hận quả đấm nắm chặt, nói nghiến răng nghiến lợi, hận thấu xương những người đó. Hắ cũng không nỡ khiến nàng rách một chút da, ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong tay sợ ngã, chỉ kém xây một cái miếu thờ cung nàng lên, những người đó lại khiến cho đôi tay như ngọc của nàng bị thương thành như vậy? Hơn nữa, tại sao tộc Dạ Xoa muốn bắt nhiều nữ tử chuyển ra khơi như vậy, dù nhóm cuối cùng bọn họ đang chạy trối chết cũng phải mang Sính Đình đi trong đó, những việc này hắn đều phải tra ra mọi chuyện rõ ràng, nhất thanh nhị sở, bằng không cuộc sống hàng ngày của hắn sẽ khó yên, đêm không thể ngủ a!
”Tốt lắm rồi, không có việc gì! Thượng Quan Vân cũng bị thương vì cứu ta.” Sính Đình ôn nhu khuyên bảo hắn, nhớ đến vết thương và phần tình thâm kia của hắn, kiếp này nàng sợ là không thể báo đáp. Hơn nữa trên người hắn trúng bí dược của tộc Dạ Xoa, Phương Tình đã chết, cũng không biết bây giờ nên làm gì mới có thể cứu hắn?
Đôi mắt đen của HIên Viên Húc lóe lên, có chút khẩn trương nhìn chăm chú vào mặt của nàng, nhẹ giọng nói: “Ta sẽ nghĩ mọi cách để báo đáp hắn, hắn mãi mãi là đại ân nhân của HIên Viên Húc, nhưng chuyện này cũng bởi vì hắn mà gây nên, cho nên nàng không cần áy náy có được không?”
Trên mặt của Sính Đình là một mảnh ảm đạm, nhớ đến Phương Tình yêu người không phải của mình, bị cơ quan trong động bắn chết, nhớ đến sự che chở tỉ mỉ, săn sóc ôn nhu của Thượng Quan Vân đối với nàng, trong lòng có cảm giác thương cảm không hiểu và áy náy. Thật lâu sau, nàng yên lặng gật đầu.
Thấy nàng gật đầu, trái tim của HIên Viên Húc đang siết chặt nhấc lên, mới thả xuống, hắn thở dài một hơi nhẹ nhõm, trên người cũng ra một thân mồ hôi lạnh. Hắn sợ Sính Đình sinh ra một chút tình cảm với Thượng Quan Vân, bởi vì Thượng Quan Vân ưu tú, xuất sắc như vậy, mà dụng tình với Sính Đình rất sâu, là một tình địch mạnh mẽ. Hắn thật vất vả mới có lại Sính Đình, làm cho nàng ở lại bên cạnh mình, hắn không cho phép bất luận kẻ nào và bất cứ chuyện gì làm giữa hai người bọn họ có ngăn cách.
Trong lòng hắn lần nữa cảm thấy may mắn, hoàn hảo là hắn gặp Sính Đình trước, hơn nữa có da thịt chi thân với nàng, lúc này mới khiến nàng cự tuyệt Thượng Quan Vân ra khỏi cánh cửa trong lòng. Tuy rằng hắn chưa thật sự chiếm lấy Sính Đình, nhưng có lẽ tự Sính Đình cũng không biết, trong tiềm thức của nàng, nam tử đầu tiên hôn nàng, vuốt ve thân thể nàng có một loại trung thành cam chịu số phận, vì thân là nữ tử có thiên tính tự nhiên như vậy.
Nghe thấy HIên Viên Húc tỉnh lại, Thẩm Y Nhân, Đồng Thông và Hàn Tư Luật đến nhìn hắn, thấy hắn khôi phục không tệ, ba người dặn vài câu nghỉ ngơi cho tốt, bảo trọng nhiều hơn các loại dài dòng, liền ra vẻ vội vàng đi ra.
Hôm nay là đại hội võ lâm, Thượng Quan Vân đã sớm trở về Thanh Diên sơn trang bận rộn. Lúc này mặt trời dâng lên cao, cũng đã giữa trưa, HIên Viên Húc trăm phần trăm là không đi được, nhưng Đồng Thông là nhân vật không thể thiếu nha! Viêm Dương cốc đoạn tuyệt với nhân thế, cũng không phái một nửa người đến tham gia đại hội võ lâm, khiến Đồng Thông vác mặt bánh bao, sâu sắc thấy thật mất mặt. Một người lẻ loi tham gia, thấy thế nào cũng kì cục! Không mang đồ đệ, , đành phải buộc mang Thẩm Y Nhân đi cho đủ số, trên đường chạm mặt Hàn Tư Luật, thuận tiện bắt thêm một tráng đinh (HTL), dù sao cũng hợp thành nhóm ba người đi, tất nhiên có nhiều người đâu!
Thẩm Y Nhân khóc không ra nước mắt, nếu không phải là nàng kính già yêu trẻ, nhất định sẽ không tiếc đánh lão đầu này răng rơi đầy đất!
Hàn Tư Luật mặt mày hớn hở, từ khi biết hộ hoa sứ giả bên người Sính Đình là một đại mĩ nữ có mỹ mạo tươi đẹp vô song, hắn vui vẻ đi sau mông Thẩm Y Nhân, chỉ kém biến thành chó Nhật vẫy đuôi với Thẩm Y Nhân. Trước kia hắn còn có HIên Viên Húc làm bạnvới hắn, nhóm hai người lưu manh là nổi tiếng toàn bộ kinh thành, nhưng hiện tại HIên Viên Húc tìm thấy người trong lòng, mỗi ngày ôm người trong lòng dỗ ngọt, có đôi có cặp. Để hắn một mình cười đau khổ ở phía sau vừa đi theo vừa chảy nước miếng, đủ loại hâm mộ đố kị hận a! Thẩm Y Nhân này vô luận là nhìn từ phía trước, nhìn từ phía sau, nhìn từ bên phải, nhìn từ bên trái đều là vi Hàn Tư Luật hắn suy tính đặt làm a! Chuyến đi lần này đi cùng Hiên Viên Húc thật sự không tệ, nếu để đại mĩ nữ này chạy mất, nhất định hắn sẽ ân hận cả đời.
Thực ra hắn đã sớm khiến hộ vệ Bạch Ngọc thăm dò được hướng đi của Thẩm Y Nhân, từ lâu đã phe phẩy cây quạt, phong độ nhanh nhẹn mà hóa trang vô tình gặp được ở giữa đường. Đồng lão gia tử nhìn thấu tâm tư sâu sắc của hắn, không phụ sự mong đợi của mọi người bắt buộc hắn đi tham gia đại hội võ lâm, hắn lộ vẻ mặt vô cùng khó khăn, miễn cưỡng đáp ứng, trong lòng lại là tâm hoa nộ phóng (mở cờ trong bụng), ưu nhã cao quý làm bạn bên người giai nhân đi tham gia đại hội võ lâm.
HIên Viên Húc thấy sư phụ và bọn Thẩm Y Nhân, liền uống hết chỗ súp còn lại, nhưng lại có chút hôn mê đi lên, hắn thấy Sính Đình chăm sóc hắn một đêm không ngủ, rất là đau lòng, nhưng lúc nào hắn cũng không muốn xa nàng một khắc nào, vì thế phân phó hạ nhân trải ra một cái tháp ở bên trong phòng, kiên trì muốn Sính Đình ở chỗ này nghỉ tạm.
Sính Đình nghĩ hắn là người bệnh, không lay chuyển được hắn, hơn nữa lo lắng khẩn trương một thời gian dài, thân thể cũng đến cực hạn rồi, không có sức cãi cọ với hắn. Dưới sự trợ giúp của Thính Vũ, rửa mặt chải đầu qua loa một phen, liền nhào tới trên tháp nặng nề ngủ.
Trong phủ An Thân Vương ở kinh thành, trong Cẩm Sắt viện, trái ngược với dáng vẻ cao quý đoan trang ngày xưa, Đinh vương phi đang tức giận nóng nảy, trong cơn tức giận ném vỡ vài cái bình hoa. Nhóm tiểu nha hoàn này đều quỳ gối bên cạnh, ai cũng không dám lên tiếng, chỉ có Tần ma ma và Xuân Hương, Quý Nhi chờ đại nha đầu ở một bên vội vã thấp giọng khuyên nhủ an ủi.
”Vương Phi, ngài việc gì phải như vậy, thân thể là của mình, bị chọc tức cũng không có người bồi a!”Tần ma ma thật cẩn thận nói, thầm nghĩ rằng thế tử muốn đại hôn, chuyện này rõ ràng là chuyện tốt, vương phi lại tức giận nổi trận lôi đình, đó là cái lí lẽ gì a?
Xuân Hương vội chen lên, đỡ vương phi ngồi lên ghế, nhận lấy ly trà do tiểu nha đầu bưng lên, đau lòng nói: “Vương phi, ...những đồ vật này đều là vật chết, đập vỡ thì đập vỡ, nhưng lúc ngài đập không thể phí khí lực được! Ngài có việc gì chỉ cần phân phó nhóm nô tỳ đi làm , trong lòng không vui thì cũng có thể đánh nhóm nô tỳ mấy cái, nhưng ngàn vạn lần ngài phải bảo trọng thân mình a!”
Mấy nha đầu khác cũng nói lời nhỏ nhẹ thật tốt an ủi một lần, Đinh vương phi chậm rãi nén cơn tức xuống, liền nhấp hai ngụm trà nóng từ tay Xuân Hương, mới phiền muộn trong lòng vung tay nói: “Thế tử gia của các ngươi thật là uy phong, người còn ở bên ngoài chưa trở về đâu, liền đưa thư muốn người trong phủ chuẩn bị đại hôn cho hắn, các ngươi nghe một chút, kể ra chuyện này là đánh vang lỗ tai người nào a?” Còn là dùng bồ câu trong quân truyền tin để đưa tin, hắn vội vàng muốn đại hôn đến nhường nào hả?
Mặc dù trước đó mấy nha đầu nghe được một chút tin tức, lại nghe từ chính miệng vương phi nói ra, nhất thời trong lòng đều hỗn loạn, thế tử muốn đại hôn? Tiểu thư nhà ai có phúc khí bực này? Chuyện này là thật? Vẫn là Quý Nhi tỉnh táo trước, vội cười nói: “Nô tì còn tưởng chuyện gì làm vương phi ngài tức giận lớn như vậy chứ! Nhưng thế tử kết hôn là chuyện tốt mà?
Tần ma ma gật đầu lia lịa, đồng ý với ý kiến của Quý Nhi:“Không phải sao, vương phi không phải người mỗi ngày mong được ôm tôn tử sao? Đây đúng là chuyện tốt ông trời ban cho!”
”Tốt, tốt! Tốt lắm chết tiệt a! Các ngươi là không biết người mà hắn muốn kết hôn là ai?” Vương phi vừa nghe mọi người nói là chuyện tốt, cơn tức trong lòng hạ xuống lại nổi lên, rốt cuộc là chuyện tốt của ai a?
”Vương gia!”
”Vương gia đến đây!” Đúng lúc này, nha đầu đã xốc mành lên cao. An vương gia Hiên Viên Bác chậm rãi đi vào phòng, nhìn bốn phía một chút lại nhìn bình hoa đã vỡ thành từng mảnh nhỏ trên mặt đất, mi tâm nhíu lại.