Edit: Lệ Hy
”Hu! Hu. . .” Đinh vương phi không ngừng khóc, được một đám nha đầu cùng ma ma đỡ trở lại Cẩm Sắt viện. Nghe nói Húc Nhi bị da tróc thịt bong, cuối thu sẽ bị xử trảm, vương phi quả thực cảm thấy như trời sụp xuống, nhưng lúc này làm gì mới tốt? Nàng đã nói lần này Húc Nhi rước đại họa ngập trời, cũng không nghĩ nghiêm trọng như vậy?
Quý Nhi thực không nhịn được, thấp giọng khuyên vương phi: “Vương phi tạm thời đừng thương tâm, nô tỳ muốn nói suy nghĩ của mình.”
Đinh vương phi vẫn còn khóc, hiện tại nàng đâu còn tâm tư nghe một nha đầu nói nữa.
”Vương phi, nhưng mà vương gia mang bộ dáng việc không liên quan đến mình, trong ngày thường vương giả hiểu rõ thế tử nhất, nếu như thế tử thật sự bị đánh, vương gia còn có thể mặt mũi tràn đầy vẻ vui mừng như vậy?” Quý Nhi một câu nói toạc ra thiên cơ, một nha đầu như nàng cũng có thể nhìn ra là vương gia lừa gạt vương phi, vương phi lại cứ tin là thật, trong lòng nàng cảm thấyvương phi càng ngày càng hồ đồ, sự tình đơn giản như vậy cũng nhìn không ra, có lúc lại nhất định phải làm chút chuyện lấy trứng chọi đá.
Mượn Xuân Hương bị hủy dung mà nói nói đi! Rõ ràng thế tử gia vừa mới đại hôn, hơn nữa cưới nữ tử mà mình vẫn tâm tâm niệm niệm, hai người đúng là lúc tân hôn yên nhĩ, ngọt ngào suôn sẻ, vương phi lại cứ một lòng muốn điều Xuân Hương qua chỗ thế tử, nói cho oai là hầu hạ thế tử phi, giúp đỡ một tay. Người sáng suốt vừa thấy liền biết đây là bà bà nhét người vào phòng nhi tử.Nhưng ngài muốn nhét người cũng cần chờ một thời gian nha! Ít nhất cũng qua nửa năm một năm, bất hiện sơn, bất lộ thủy(*) nhét người a! Mục đích vương phi làm như vậy đơn giản là muốn tân nương tử ghê tởm một phen, khiến cô dâu cảm thấy bực bội thôi. Nếu trong tân hôn thế tử thu dùng Xuân Hương, vậy không khác gì đánh vào mặt của thế tử phi.
Nhưng nha đầu Xuân Hương kia lòng dạ cao, toàn bộ gã sai vặt tuấn tú bình thường trong vương phủ nàng không xem trúng, một lòng muốn làm di nương cho thế tử gia. Vương phi an bài như vậy đúng ý nàng, tự cho là cachs thế tử một ngày không xa rồi. Đáng tiếc không như mong muốn, thế tử toàn tâm toàn ý chỉ dính thế tử phi, yêu thương thế tử phi như chí bảo. Thành hôn mấy tháng đều hờ hững lạnh lùng với nàng ta, việc này không khỏi khiến trong lòng Xuân Hương âm thầm lo lắng, vậy mà muốn đi đường rẽ, suy nghĩ khác người mà chạy đến thư phòng quyến rũ thế tử, chọc cho thế tử giận dữ, một chưởng đánh nàng ta ra, chẳng những hủy đi một dung mạo đẹp, mạng nhỏ thiếu chút nữa bỏ đi. Đã là như thế, Xuân Hương cũng chỉ có thể nuốt khổ tâm vào trong bụng, nói với bên ngoài nhấn mạnh là bị té ngã thành như vậy, xác thực là nâng đá đập chân mình.
Đinh vương phi nghe lời nói của Quý Nhi xong, không khỏi thôi nức nở, hơi hơi ngẩn ra, thật sự là quan tâm quá sẽ bị loạn. Đúng vậy a! Nếu như Húc Nhi thật sự có chuyện gì, chỉ sợ vương gia còn thương tâm lâu hơn nàng, làm sao có thể bình tĩnh như thế, khi mới vừa bước vào vương phủ vẫn khẽ hát tiểu khúc nữa! Nghĩ đến đây, trong lòng nàng dễ chịu hơn, vội vàng sai nha đầu trang điểm giúp bản thân một lần nữa, ăn mặc tốt xong lại đi hỏi vương gia.
Đúng lúc này, Đinh Thụy Thù khóc chạy vào Cẩm Sắt viện, , tiến vào nội thất như gió lốc. Miệng càng không ngừng kêu: “Cô, vương phi cô cô, Thụy Thù không thể sống... Người cần phải cứu cứu Thụy Thù!”
Đinh vương phi bị tiếng khóc thê thảm của nàng làm sợ tới mức hết hồn, rồi đột nhiên đứng lên. Gần đây phát sinh nhiều chuyện như vậy khiến nàng mất đi trấn định tự nhiên ngày xưa, giống như chim sợ ná, liền vội vàng hỏi: “Cháu ngoan, đến cùng làm sao vậy? Đừng chỉ khóc mãi, cháu mau nói đi!”
Đinh Thụy Thù chỉ nhào vào trong lòng Đinh vương phi không ngừng khóc, lại thủy chung không chịu mở miệng nói. Vương phi nóng nảy, quên chính mình vừa rồi cũng khóc không ngừng, giương giọng quát: “Khóc sướt mướt còn thể thống gì, chẳng lẽ trong phủ có ai khi dễ cháu, người nào lớn mật như vậy?” Gần đây nàng một lòng vì Húc Nhi mà trong lòng nóng như lửa đốt, không khỏi xem nhẹ cháu gái này, huống chi trước mặt mọi người Đinh Thụy Thù bị Húc Nhi cự hôn, không khác nào chặt đứt hi vọng về sau nàng gả vào cao môn đại hộ làm vợ cả, việc này cũng là việc khiến vương phi cảm thấy áy náy với cháu gái.
Đinh Thụy Thù bị vương phi quát thì nhất thời ngẩn ra, sau đó ngập ngừng nói: “Vương gia dượng... vương gia dượng nói biểu...” Còn chưa nói xong nàng lại nức nở lên.
Nhất thời Vương phi thở dài nhẹ nhõm một hơi, cho rằng Đinh Thụy Thù chỉ là nghe lầm được Húc Nhi gặp chuyện không may, mới khóc thương tâm như vậy, vội vàng vỗ vỗ bờ vai của nàng, an ủi nàng: “Đừng thương tâm, đều là chuyện giả dối không đâu, bản phi cũng bị vương gia lừa thảm rồi.”
”Cái gì? Bác người bị dượng vương gia lừa?” Đinh Thụy Thù mới đầu có chút ngạc nhiên, hơi suy nghĩ một chút, trên mặt không khỏi vui vẻ, cuống quít lấy khăn lau mặt. Sau đó mang một tia may mắn, tràn ngập hi vọng nhìn vương phi, kinh ngạc vui mừng nói: “Chẳng lẽ biểu tẩu không hề có thai, dượng vương gia đang gạt người?”
Vương phi không khỏi sửng sốt, lời của đứa nhỏ này có ý gì?
Đinh Thụy Thù tự cho là đoán đúng rồi, không kịp chờ vương phi mở miệng, có chút đắc ý nói: “Ta đã nói rồi, biểu tẩu trễ không có thai sớm không có thai, lại cứ trong lúc mấu chốt này có thai, điều này sao có thể! Đúng! Nhất định là dượng vương gia đang lừa gạt mọi người.”
”Cháu, cháu...biểu tẩu cháu có thai rồi? Cháu nghe ai nói?” Đột nhiên Đinh vương Đinh vương bắt lấy tay Đinh Thụy Thù, móng tay thật dài nhọn hoắt đâm sâu vào trong thịt của nàng, trên mu bàn tay trắng nõn mơ hồ có thể thấy được gân xanh.
Hai vai Đinh Thụy Thù khẽ run, gương mặt tươi cười bỗng nhiên thống khổ mà vặn vẹo, nhíu mày nói: “Tê! Hít! Bác, người mau buông tay, người nắm cháu đau rồi.”
Đinh vương phi vội vàng buông hai tay ra, cũng vuốt ve cánh tay thay Đinh Thụy Thù, xấu hổ nói: “”Là bác không tốt, nhưng lời cháu vừa nói có ý gì, dượng cháu nói gì với cháu? Biểu tẩu của cháu có thai là chuyện gì xảy ra?”
”Người không biết sao? Vậy vừa rồi người nói dượng lừa người?” Đinh Thụy Thù mở to hai mắt nhìn vương phi, trong lòng cũng không hiểu chút nào.
Vương phi thế mới biết mình và cháu gái ông nói gà bà nói vịt một phen, nhưng lúc này nàng đâu còn tâm tư quản Đinh Thụy Thù, đỡ cánh tay Quý Nhi, liền hấp tấp chạy đến “Thực vị trai” của An Thân Vương.
...
Vũ Đức đế nghe nói Sính Đình mang thai, cảm thấy vui mừng, đồng thời lại cực kỳ xấu hổ, liền không dám nói lại chuyện kháng chỉ tứ hôn nữa, sau đó ban hàng loạt vàng bạc châu báu cho Sính Đình, để người hộ tống hai vợ chồng hắn về vương phủ.
Hoàng hậu chẳng những tiến hành phong thưởng cho Sính Đình, cũng tới thăm Sính Đình lần nữa, chẳng những từ ái mà dặn nàng dưỡng cho tốt, cũng bày tỏ ý nhún nhường thật sâu về chuyện thánh chỉ tứ hôn.
Hiên Viên Húc và Sính Đình chỉ cười cho qua chuyện này, thai nhi ngồi lại trong tiểu viện hai mươi ngày.
Nhóm thái y trong Thái Y Viện tập thể tới chẩn mạch lần nữa, cũng cười không ngừng nói chúc mừng An Thân Vương và Hiên Viên Húc, đều nói mạch đập của thế tử phi chắc chắn có lực, điều dưỡng cực kỳ tốt, cũng không có bệnh không ổn, chỉ là thời gian mang thai chưa đến ba tháng, vẫn cần tĩnh dưỡng thật tốt.
Việc này tất nhiên khiến An Thân Vương và Hiên Viên Húc vui vô cùng, cuối cùng trái tim có thể thả một nửa đến bụng, một nửa kia không đợi được bụng nhỏ oa oa chào đời, sợ là không bỏ xuống được.
Sính Đình cũng thật cao hứng, dù sao nàng vẫn lo lắng khi thái y bắt mạch lại nói cho nàng, kỳ thật nàng cũng không có bầu, chỉ là thân thể tạm thời không khoẻ mà thôi. Nếu như thực như vậy, nàng thật sự không có cách nào đối mặt với ánh mắt thất vọng của Hiên Viên Húc và công công (cha chồng). Hình dung hai người này chán nản vẫn khách khí nói chuyện một chút, dùng thất hồn lạc phách, thống khổ có vẻ chuẩn xác.
Trong khoảng thời gian này tuy nàng trở nên thích ăn ngon, cũng còn Thính Vũ lặng lẽ ở bên ngoài hỏi thăm những phản ứng đáng sợ trong thời gian mang thai này, nhưng cũng không có nuôi cho béo ngược lại gầy một chút. Tự nhiên là nàng cực kì hi vọng bản thân có thể mang bầu, dù sao ngay cả thánh chỉ tứ hôn Vũ Đức đế cũng lấy cớ coi hắn thành hôn nhiều ngày không có thai, có thể thấy nếu nữ nhân có đứa bé, ít nhiều vẫn còn có thể ngăn chặn miệng nhiều người.
Nàng lo lắng nhất là sợ vuimừng vô ích một hồi, đến lúc đó nàng còn có thể thuyết phục bản thân còn trẻ, thời gian thành hôn không dài, về sau nàng lại có hài tử của mình. Đúng là An Thân Vương sốt ruột mong cháu, sợ là cũng bị đả kích không gượng dậy nổi rồi. Còn có Hiên Viên Húc sốt ruột chờ đợi tiểu tử kia đến, chỉ sợ cũng sẽ không có cách này tiếp nhận. Phụ tử haingười sớm cho rằng trong bụng của nàng nhất định có tiểu tử đáng yêu, phàm là một chút không có khả năng hai người này đều không chịu tiếp thu.
Đặc biệt là công công An Thân Vương, luôn luôn đắm chìm trong ảo tưởng tuyệt mĩ muốn làm tổ phụ, cả ngày ngóng trông nàng nhanh dưỡng thai cho tốt, đến lúc đó có thể dời về vương phủ. Những chuyện này đã tạo không ít áp lực cho Sính Đình, hiện tại cuối cùng tảng đá rơi xuống, nàng cũng coi như hạ quyết tâm nhưng trong đầu vẫn có chuyện sầu lo.
Về việc trở lại vương phủ, trái lại Sính Đình sao cũng được, tất nhiên trở về là phải gặp vương phi, nghe nói Đinh Thụy Thù cũng không về Hưng Dương, vẫn ở trong phủ như cũ. Lần này trên sinh nhật của vương phi Hiên Viên Húc cự tuyệt nạp chất nữ của nàng, phỏng chừng vương phi nhất định cảm giác không xuống đài được! Không biết đến lúc đó vương phi sẽ nghĩ biện pháp gì để giày vò đây?
Nhưng mà trong lòng Sính Đình cũng không có một chút sợ hãi, từ lúc nàng quyết định cho Hiên Viên Húc và chính mình một cơ hội lần nữa, trong lòngnàng liền biết trong bụng vương phi không thích nàng. Sau khi kết hôn vương phi ngẫu nhiên xoi mói và dùng chút thủ đoạn nhỏ, nàng cũng không để trong lòng, cũng không phải mọi người đều có thể giống như Thẩm Y Nhân gặp được Lô phu nhân.
Có bà bà tốt là phúc khí, không có nàng cũng không bắt buộc, đời người không có thập toàn thập mỹ, chỉ cần Hiên Viên Húc biết nàng bị ủy khuất, có thể đứng bên người nàng chống đỡ nàng, trước sau như một bảo vệ nàng, như vậy, như vậy đủ rồi! Huống chi nàng còn có công công cẩn thận nhất, săn sóc nhất, tốt nhất thiên hạ.