Chương 66-2: Dạ Hoa Lạc (2)
Mắt phượng của Thượng Quan Vân hơi nheo lại, trong mắt hiện lên một tia khinh thường, lập tức mặt không đổi một chút nào mà nói: “Các hạ lôi thôi dài dòng như vậy, lãng phí võ mồm, nói chuyện không có căn cứ, tại hạ thấy thực chướng mắt.”
Cây quạt trong tay nhanh như chớp lại xuất ra một chiêu, thậm chí có ánh đao sắc bén lóe lên, liền bức hắc y nhân lui lại ba bước.
Trong động, ánh mắt kinh ngạc của những người Dạ Xoa khác đều dừng ở trên người hắn (TQV), ngay cả Dạ Hoa Lạc cũng xoa cằm, âm thầm gật đầu, Thượng Quan Vân này còn trẻ chỉ dựa vào một cây hắc phiến(quạt đen) đuổi giết hắn, khi đó hắn bắt nạt đứa nhỏ năm nào, còn ăn không ít mệt dưới tay của hắn. Không nghĩ rằng vài năm không thấy, công phu của kẻ này tăng cao, không biết bây giờ hai người bọn họ đánh lại, không biết ai thắng ai thua đây?
Tốc độ rời đi của Thượng Quan Vân không đổi, đánh lui hắc y nhân ở phía sau, đẩy lùi hắn vào trong, nhưng sao mọi người trong động có thể để hắn cứ rời đi như vậy, trong nháy mắt thì có mấy người Dạ Xoa đánh tới bên cạnh hắn. Trong lúc nhất thời trong động, tay áo lay động trong gió, bóng người chớp động, tiếng hô hiển hách.
Phương Tình ở một bên giật mình mà nhìn Thượng Quan Vân chỉ dựa vào một cây quạt đen mà dốc sức chiến đấu đám người Dạ Xoa, trong lòng vừa lo lắng vừa căm hận. Bởi vì từ đầu đến cuối hắn cũng không liếc mắt nhìn nàng một lần, cũng chưa từng buông Sính Đình ra. Nàng âm thầm cắn răng, giống như làm ra quyết định gì đó, chậm rãi áp sát về phía mọi người đang đánh nhau.
Đôi mắt của Thượng Quan Vân tinh quang bắn ra tứ phía, không ngừng khua cây quạt trong tay, năm sáu người Dạ Xoa thế nhưng trong chốc lát vẫn không đánh lại hắn. Bỗng nhiên hắn cảm giác có bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng gãi trước ngực hắn, giọng nói đè nén thật thấp: “Thả ta xuống dưới, ta có thể giúp huynh.”
Khóe miệng của Thượng Quan Vân hơi nhếch lên, trên môi nở một nụ cười, thoáng chốc dũng khí trên người tăng gấp bội, thế công càng lúc càng mạnh, càng lúc càng hung ác. Hắn tiện tay khua một hắc y nhân, nhẹ nhàng buông Sính Đình xuống, sau đó nắm thật chặt một tay của nàng, gắt gao mang nàng ở trên lưng, không để chưởng phong kiếm khí của hắc y nhân tổn thương đến nàng. Dường như hắc y nhân cũng rất có lương tâm, công kích tàn nhẫn cũng chỉ nhằm vào Thượng Quan Vân, tránh Sính Đình, cố hết sức không tổn thương đến nàng.
Lúc này, Phương Tình thét chói tai một tiếng ”A!”, miệng la: “Không được tổn thương đến ca ca của ta, ta liều mạng cùng các ngươi.” Nói xong liền nhún thân nhảy vào vòng chiến, đánh với một hắc y nhân. Hắc y nhân căn bản không nhìn nàng, thuận tay khua một chưởng đánh bay nàng, chỉ như cũ triền đấu không ngừng với Thượng Quan Vân.
Sính Đình theo sát Thượng Quan Vân, lúc đầu nàng còn tránh né theo, sau đó nàng thấy dường như hắc y nhân cũng không muốn tổn thương đến nàng, nàng giật lại cổ tay, ý bảo Thượng Quan Vân buông tay nàng ra, Thượng Quan Vân vẫn lôi kéo nàng, bảo hộ nàng thật tốt. Nàng không khỏi có chút lo lắng, cố nhỏ giọng nhắc nhở nói: “Huynh cẩn thận, ta có vòng tay đấy!”
Thượng Quan Vân hơi trầm ngâm, buông lỏng tay ra, vẫn bảo hộ bên cạnh nàng. Tay của Sính Đình vừa được tự do, lập tức bắt đầu phản kích, “Sưu” một cây ngân châm bắn về phía hắc y nhân, hắc y nhân chỉ phòng bị Thượng Quan Vân, không nghĩ đến nữ tử xinh đẹp giống như thiên tiên sẽ bắn ám khí, né tránh không kịp, bị nàng bắn trúng. Hắc y nhân hơi sững sờ, thân thể liền đi về phía Sính Đình, nhưng mà tê rần trên đùi, thân thể lập tức ngã xuống đất.
Một khi Sính Đình đắc thủ, tinh thần lập tức phấn chấn, hăng hái bắn “sưu sưu” mấy châm liền. Hắc y nhân Dạ Xoa cũng không phải kẻ tầm thường, bọn họ vừa thấy có người ngã xuống liền tăng đề phòng với nàng, vậy mà vẫn có một hắc y nhân trúng chiêu. Nhưng cho dù như vậy, cũng giảm bớt tấn công của hai kẻ địch. Thượng Quan Vân cũng cảm giác thoải mái không ít, chỉ là chạy đến bên cạnh Sính Đình, một bên che chở nàng xông ra ngoài động, một bên không ngừng triền đấu với hắc y nhân.
Chợt, “Chạy đi đâu!” Hồng y nam tử ngồi ở trên cao hai tay vỗ tay ghế, thân mình bay lên, đánh thẳng về phía trước của Thượng Quan Vân, cũng lúc đó, hai tay hắn đánh một chưởng về phía Sính Đình.
Cuộc chiến có thêm sự gia nhập của hồng y nam tử lập tức có khác biệt, khí thế của hắn hung mãnh (hung dữ + mạnh mẽ), hùng hổ; vừa bắt dầu đã ra sát chiêu. Ánh mắt của Thượng Quan Vân nghiêm túc lại, chân khí toàn thân vận chuyển, toàn bộ y bào bay lên, bước một bước dài đến, che phía trước Sính Đình, vung quạt đón địch.
Sính Đình thứ nhất không có nội công để cường thân (thân thể khỏe mạnh), thứ hai không có chân khí để hộ thể (bảo vệ thân thể), ở giữa trận chiến của hai cao thủ, tia lửa văng khắp nơi, dần cảm thấy áp lực rất lớn. Nàng thở dốc, phì phò, mồ hôi lạnh tuôn ra trên trán, ngực khó chịu sinh đau, đầu giống như bị nổ mạnh. Nàng cúi thấp đầu, không còn chút sức lực nào dựa trên vách động, bàn tay nhỏ bám hết sức vào tảng đá nổi lên trên vách động, để chống đỡ thân thể đang đuối dần muốn ngã xuống, tảng đá sắc nhọn lập tức xoẹt qua lòng bàn tay mềm mại của nàng, từng giọt máu tươi trượt xuống uốn lượn trên cổ tay nàng, nhìn thấy mà ghê người, nàng đau đến nỗi cả người đều run, nhưng từ đầu đến cuối đều cắn răng không rên một tiếng.
Lúc trước Thượng Quan Vân chiến đấu quen thuộc với đám hắc y nhân Dạ Xoa này, nội lực của hồng y nam tử rất hùng hậu, chưởng pháp vô cùng tinh diệu, trong chốc lát hai người chiến đấu cũng khó phân cao thấp, cùng một lúc hắn còn thường xuyên đối phó đánh lui hắc y nhân, đề phòng bọn họ bắt Sính Đình đi. Nhưng mà Thượng Quan Vân lại cảm thấy sự khác thường của Sính Đình, nội tâm không nhịn được âm thầm lo lắng, phân tâm một chút, nhìn thấy máu đỏ tươi trên cổ tay của Sính Đình, hắn không khỏi ngẩn người. Trong lúc cao thủ so chiêu, nào cho phép hắn phân tâm, hồng y nam tử bắt được sơ hở này của hắn, tung ra một chưởng lực mạnh mẽ đánh về phía ngực của hắn (TQV).
“Ba!” Thượng Quan Vân thét lớn một tiếng, chân khí xao động trong lồng ngực, thân hình thon dài liền lùi về sau hai bước. Ngay lập tức thân mình của hắn còn chưa ổn định mà thuận thế lui về phía sau, tới gần Sính Đình, muốn kéo Sính Đình ra khỏi vách tường đá, ôm chặt vào trong ngực che chở.
“A!” Phương Tình trơ mắt nhìn Thượng Quan Vân bị đánh trúng một chưởng của nam tử mặc hồng y, không khỏi đau đớn la lên thất thanh, cũng không đánh cùng hắc y nhân nữa, chạy như bay tới chỗ Thượng Quan Vân.
Những hắc y nhân khác thấy thế, trong mắt lộ ra kinh hỉ (kinh ngạc+vui mừng), sao có thể buông tha cơ hội trời cho lúc này, lập tức cùng tấn công về phía bọn họ.