Sau khi Thẩm Y Nhân thu tay về, khuôn mặt của Hàn Tư Luật giống như lò xo lập tức bật lại về trước mặt nàng, khuôn mặt tuấn tú kia cũng sắp chạm chóp mũi thẳng xinh đẹp của Thẩm Y Nhân. Thẩm Y Nhân có thể nhìn thấy rõ ràng bóng hình của chính mình từ trong đôi mắt đen như mực tràn đầy sâu nặng kia của hắn. Hơi thở nóng rực của hắn phun lên mặt của nàng, mùi hương nóng bỏng mà lại dễ chịu. Trong lòng Thẩm Y Nhân đột nhiên căng thẳng, cảm thấy không khí loãng ra, khiến nàng không thể hô hấp.
Hàn Tư Luật thở phì phì, cũng không nói lời gì, vẫn nhìn chằm chằm sít sao Thẩm Y Nhân không tha, u oán vô cùng như vậy. Thẩm Y Nhân bị hắn nhìn chòng chọc như vậy thì cả người phát cáu, không nhịn được đưa ngón trỏ mảnh khảnh chọc chọc trán hắn, đẩy hơi thở nam tính phả ra đập vào mặt cách mình xa một thước, sau đó mới thở ra một hơi, hoài nghi hỏi: “Để làm gì?” Không phải là hắn muốn đẹp hơn nàng chứ? Hắn và nàng, một nam một nữ, ai cũng không ngại ai có được hay không!
”Nàng nói đi, cả đêm hôm qua nàng không trở về là đi đâu vậy?” Hàn Tư Luật thấy Thẩm Y Nhân cuối cùng chịu thật lòng đối xử với hắn. hổn hển hỏi. Hắn cũng không muốn không có phong độ như vậy, giống như oán phu vậy, rất không tốt! Hắn rất muốn trở lại dáng vẻ thoải mái giống như trước kia, tay cầm cây quạt, cười mây đạm phong khinh, xem thế sự biến ảo (việc đời thay đổi). Nhưng ngày hôm qua nữ nhân này lại lăn lộn cùng dã nam nhân(*) ở bên ngoài cả đêm...
(*) Nam nhân lỗ mãng, hoang dã.
Thẩm Y Nhân đưa ngón tay sờ sờ chiếc cằm cong mê người của nàng, khó hiểu nói: “Vậy thì thế nào? Tối qua ngươi tìm ta có việc sao?” Cảm thấy giọng điệu của hắn rất kì quái, tối qua nàng và Thượng Quan Vân phải đi truy xét chuyện của bộ tộc Dạ Xoa, hiện tại không chỉ vì Thượng Quan Vân trúng bí dược của bộ tộc Dạ Xoa mà còn vì sự an toàn của bản thân Sính Đình, nhất định bọn họ phải tìm cách làm mọi chuyện của bộ tộc Dạ Xoa cho rõ ràng. Nhưng đang không biết rõ nguyên nhân trước đó, quả thực không cần phải khiến cho mọi người đều biết!
Nhiều năm như vậy một mình nàng đến rồi đi, làm mua bán cắt đầu, làm sinh ý cực kì nguy hiểm, luôn phải theo dõi một người mấy ngày mấy đêm, cả đêm không trở lại như chuyện thường, lúc nào hành tung cần phải nói cho người ta chứ? Hơn nữa, từ trước đến nay lớn như vậy cũng không có ai quan tâm đến sống chết của nàng! Sau khi quen biết Sính Đình, Sính Đình thường xuyên sẽ lo lắng cho nàng, nhưng chưa bao giờ nàng ấy truy hỏi nàng đi làm chuyện gì, luôn tin tưởng nàng vô điều kiện, cho nên nàng không dưỡng thành thói quen nói hành tung cho người khác.
”Ta lo lắng cho nàng! Nàng là một nữ tử, cả đêm không về, hậu quả rất nghiêm trọng có biết hay không?” Hàn Tư Luật chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói, nàng là một nữ tử, còn là một nữ tử tuyệt sắc, gần đây tên tuổi mĩ nhân đệ nhất võ lâm khiến cho thanh danh của nàng chấn động, mang đến phong quang (phong cảnh náo nhiệt) cho nàng đồng thời cũng mang đến một nhóm người theo đuổi tự cho mình là siêu phàm. Nàng lại không chú ý đến tâm tình của hắn một chút nào, không phải là đi tiếp kiến tiền bối võ lâm cùng Đồng lão gia tử thì là xưng huynh gọi đệ cùng hiệp khách trẻ tuổi nọ.
Cắt, người ta ai muốn làm huynh đệ với nàng chứ! Nàng đúng là người không có mắt, không nhìn thấy ánh mắt kinh diễm và vẻ mặt si mê của những nam tử kia hay sao? Nếu không phải thân thủ của nàng rất lợi hại, sớm không biết bị ai chiếm đến tay đi. Hôm qua đi là đi, cũng không nói một tiếng với hắn, còn dám một đêm không về! Hắn lo lắng phái thuộc hạ lục soát khắp nơi, mọi người sắp điên lên, kết quả nàng lại ở cũng một chỗ với Thượng Quan Vân, không biết đi đâu ngây ngốc cả đêm... Khiến cho hắn hộc ba lít máu hơn là còn có tên ngốc Vương đại thiếu gia kia, không mặt không da, mỗi ngày giống như con gián đánh không chết, cách tán gái đa dạng chồng chất, tầng tầng lớp lớp, bắt lấy cơ hội ở trước mặt Thẩm Y Nhân diễn lời ca đa tình của lang quân. Nghĩ đến điều này, Hàn Tư Luật thật muốn lau nước mắt nam nhi đầy chua xót, chẳng lẽ về sau, trên đầu hắn đội mũ màu xanh lục(*) sao?
(*) Ý chỉ anh bị đội nón xanh, bị vợ ngoại tình.
Bàn tay mềm mại của Thẩm Y Nhân chống cằm, nghiêng đầu, đôi mắt quyến rũ nháy cũng không nháy nhìn hắn, nhìn mặt hắn chợt xanh chợt đỏ, thật tình cảm thấy hắn chơi thật khá, hắn cho rằng hắn là tắc kè hoa hả? Nàng khụ khụ, nén tiếng cười nơi cổ họng, vui vẻ nói: “Ngươi đánh thắng được ta sao?”
”Hả?” Hàn Tư Luật bị một câu cao sâu của nàng khiến cho trượng nhị hòa thượng không sờ được đầu(*), mọi người đều biết, hắn không đánh lại nàng là chuyện rõ như ban ngày, hắn cũng không coi là sỉ nhục mà! Có lẽ toàn bộ giang hồ có đánh thắng được thanh niên đồng lứa Liêu Liêu (?) không đã, vì sao nàng còn muốn chỉ hỏi một câu đặc biệt như vậy?
”Nếu ta gặp phải nguy hiểm, cũng có thể chứng tỏ đối thủ mạnh hơn ta. Ngay cả ta, ngươi còn đánh không lại, cho nên lo lắng cũng vô dụng!” Thẩm Y Nhân tự nhiên than than thủ, bình tĩnh phân tích cho hắn nghe, kiên nhẫn tỉ mỉ giải thích nghi hoặc cho hắn, muốn hắn hiểu rõ, thật sự không cần lo lắng cho nàng, nàng có thể bảo vệ chính mình. Nhưng nàng phát hiện nàng càng giải thích, khuôn mặt đối diện kia của hắn lại càng khó coi, ngực phập phồng khiến người ta lo lắng ngay sau đó hắn sẽ phun ra một ngụm máu nóng.
”Nàng chê võ công của ta thấp?” Hàn Tư Luật lại gần chất vấn nàng, từng chữ từng chữ nặn từ trong kẽ răng đi ra, mặc dù giọng nói rất thấp, nhưng chỉ cần là người, đều có thể cảm thấy tâm tình của hắn đã đến bên bờ của bùng nổ rồi. Thử tưởng hắn đường đường là một thế tử của quốc công gia, thị độc (hầu đi học) của thái tử, nhân phẩm tốt, tuấn nhã kiệt xuất lại thêm văn võ song toàn, ung dung thanh nhã cũng giống như chỉ hắn. Hai mươi bốn năm trước đều là được người ta nhìn lên bằng ánh mắt tán dương và cực kì hâm mộ, hiện tại trong cảm nhận của cô nương lại bị ghét bỏ hoàn toàn. Chuyện này bảo hắn làm sao mà chịu được? Chuyện này bảo những nữ tử ngưỡng mộ hắn làm sao chịu nổi?
Thẩm Y Nhân gãi gãi cằm, phiền não đưa tay đẩy khuôn mặt của Hàn Tư Luật lại sáp gần đến ra một chút, tuy rằng võ công của hắn quả thực không cao, thiên phú cũng thấp đến độ khiến cho người ta tiếc hận, nhưng nàng không chê võ công của hắn thấp mà! Thế nhưng dường như hắn rất để ý chuyện này, nàng phải nói thế nào mới không làm tổn thương đến lòng tự trọng yếu ớt của hắn đây?
Hàn Tư Luật thấy nàng luôn do dự cũng không trả lời, trái tim thật sự bị tổn thương mà! Hắn oán hận nói: “Nếu ta đánh thắng được nàng, nàng sẽ gả cho ta, có phải không?” Nàng cho rằng tất cả mọi người trên đời này giống như nàng và Hiên Viên Húc, đều là kì tài luyện võ hả? Con đường lớn thông đến kinh thành, đường này không thông, gia khác mở ra lối tắt! Mặc kệ có tiền hay không, sang năm thú một lão bà tốt! Hắn cũng đã hai mươi lăm tuổi mới gặp được nữ tử vừa mắt, nếu để người trước mắt này chạy mất, vậy còn không đợi đến không biết năm nào tháng nào mới có thể lấy vợ. Đến lúc đó cho dù tiểu tức phụ non mềm như nước, răng hắn cũng đã lung lay rụng rời, không thể gặm cắn được nữa! Ngẫm lại chỉ là cảnh tượng, cũng khiến toàn thân hắn không rét mà run.
”Hả!” Thẩm Y Nhân kinh ngạc thốt lên, lần đầu tiên trong đời bị dọa ngược, hắn đây là hạ chiến thư với nàng? Gan chó lớn nhỉ, nàng hơi giương môi anh đào,đôi mắt long lanh nhìn nam tử tuấn nhã đối diện như quái vật, giống như là không nhận ra hắn. Nàng và hắn, đây là ai nào gả cho người nào chứ? Nói thế nào lại nói đến cưới gả? Hơn nữa lấy thân thủ và đống tuổi rất lớn của hắn, còn có thiên phú võ học kia của hắn làm người ta thổn thức không thôi, muốn đánh thắng nàng không khác gì nằm mơ giữa ban ngày. Nàng nhìn hắn có chút đồng tình, rất muốn nhắc nhở hắn đây là chuyện không có khả năng, để hắn đánh mất si tâm vọng tưởng (hi vọng hão huyền).
”Hừ! Không cự tuyệt thì có nghĩa nàng đồng ý rồi, nàng chờ thế tử đến thú nàng!” Hàn Tư Luật tiếp tục cao giọng làm ra vẻ hào ngôn tráng ngữ, bộ dáng kia như bảo nàng chờ xem, hình như là trong lòng đã có dự tính.
”Ha!” Bỗng chốc một tiếng cười khẽ cách đó không xa truyền đến, Thượng Quan Vân mặc một thân cẩm y màu nguyệt sắc đang lững thững trong sân vắng chậm rãi đi tới phía trước, ánh nắng xuyên qua giữa những nhánh cây tạo thành khe hở chiếu trên người hắn, càng lộ ra khuôn mặt xinh đẹp như ngọc của hắn, tự nhiên phóng khoáng, hắn chắp tay cung kính với Hàn Tư Luật: “Hàn huynh, tiểu đệ đến tìm Y Nhân, không làm phiền đến các ngươi chứ!”
Dã nam nhân đến! Lớn lên tuấn tú như vậy, còn quang minh chính đại tìm đến cửa! Y Nhân, kêu thân thiết như vậy, thật sự là giết chết tim hắn đấy! Ánh mắt của Hàn Tư Luật như mũi tên thép nhọn lườm Thượng Quan Vân, chỉ hận không thể bắn sưu sưu sưu thủng một cái lỗ trên người hắn, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Thượng Quan công tử rất rảnh nhỉ? Không phải có hai vị tiểu thư như hoa như ngọc vì Thượng Quan công tử anh hùng cứu mỹ nhân dung mạo như tiên; tự nguyện đến sơn trang Thanh Diên làm người hầu để báp đáp ân cứu mạng của công tử hay sao? Sao còn có thời gian rảnh rỗi đến tìm Y Nhân nhà ta?”
CMN cái miệng! Ai là Y Nhân nhà hắn hả? Thẩm Y Nhân vừa định giáo huấn hắn chớ để họa từ miệng mà ra, Thượng Quan Vân lại thong thả nói: “Huyện chủ lão nhân gia bà ấy không thích hai vị người hầu kia, sai người đưa xuống núi, cho nên... tiểu đệ hiện tại thực sự rất nhàn.” Nương hắn vừa ra tay, hoa cỏ liền tự động tránh đi.
Mắt phượng mê người của hắn hơi xếch lên, dáng vẻ mang ý lười biếng, nụ cười tao nhã càng quyến rũ hơn, đích thực là công tử như ngọc, như khắc như mài, gọt giũa mà thành. Gương mặt này của hắn giống như thần tiên nhàn nhã đứng trên mây, dáng vẻ tự nhiên lại kích thích ngay đến Hàn Tư Luật lưu manh vạn năm.
”Khụ! Dù sao vài hôm nữa tiểu vương gia và Sính Đình lại phải về kinh thành thân, Y Nhân nàng cũng chưa thấy được mấy lần, vậy vi huynh liền đại nhân có đại lượng (rộng lượng), không so đo với ngươi.” Hàn Tư Luật hai tay khoát lên, ý vị thâm trường nói với Thượng Quan Vân. Hừ! Bản thế tử cũng lấy đòn sát thủ ra, không tin không trị được ngươi!
Thượng Quan Vân ngực cứng lại, nụ cười mê người trên mặt thoáng chốc biến mất không thấy nữa, trong đôi mắt phượng đen như mực hiện lên một tia thống khổ, lại nhanh chóng bị vùi lấp trong mảnh bóng tối sâu không thấy đáy, rất nhanh không thấy bóng dáng. Chợt vẻ mặt trên mặt hắn cũng dần u ám, buồn bã ngơ ngẩn đứng tại chỗ không nói gì, dường như rơi vào trong hồi ức.
Nhất thời không khí trở nên có chút áp lực.
”Tốt lắm, tốt lắm! Hàn thế tử, ta và Thượng Quan Vân thật sự có chuyện quan trọng, Thượng Quan Vân, chúng ta đi thôi!” Thẩm Y Nhân âm thầm trợn mắt nhìn Hàn Tư Luật, có người đi lật tẩy vết sẹo của người ta như ngươi sao? Không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì! (= vạch áo cho người xem lưng)
Hàn Tư Luật áy náy đưa tay sờ sờ đôi lông mày xinh đẹp của chính mình, cũng cảm thấy có chút không yên tâm, vội vàng ra tay khiến hai người rời đi. Thật sự hắn không phải cố ý..