Edit: Lệ Hy
Sính Đình che miệng cười trộm, đây là Thẩm Y Nhân nói ngoài miệng. Nhưng nàng nói như vậy với những tiểu thư kinh thành đoan trang trinh uyển này, khiến nhân gia sống thế nào đây? Lúc này nàng có chút đồng tình với Phương nhị tiểu thư.
”Ngươi! Ngươi...” Mặt của Phương Bình lập tức đỏ, một là bị lời của nàng mà nghẹn đỏ, thứ hai là bị bộ dáng bất cần đời kia của nàng mà tức giận. Một cô nương tốt sao có thể có bộ dáng này? Nhưng trong lòng nàng lại cảm thấy bộ dáng Thẩm Y Nhân như vậy nhìn rất đẹp, nữ tử khác làm như vậy có lẽ sẽ chẳng ra cái gì cả, nhưng nàng làm vô cùng tự nhiên, giống như thiên kinh địa nghĩa bình thường vậy.
”Ta, ta, ta thế nào?” Vẻ mặt Thẩm Y Nhân kinh ngạc, chậm rãi thu ngón tay về, buồn chán cầm khăn xoa xoa, tiểu nữ hài! Thật là không có ý tứ, mới một động tác đã nói lắp.
”Bộ dáng này làm sao xứng với Hàn thế tử?”
”Xuỵt, nhỏ giọng một chút, ngươi xem Phương nhị tiểu thư cũng không phải đối thủ của nàng.”
”Bổn tiểu thư mới không sợ nàng đâu! Không phải là lớn lên xinh đẹp một chút, đúng là hồ ly tinh.”
” Bình thường Phương nhị tiểu thư mồm miệng lanh lợi, sao lúc này lại á khẩu không trả lời được nữa?”
Cùng lúc đó, thiếu nữ danh môn xung quanh cũng ùn ùn kéo đến, tất cả xì xào bàn tán về phía cảnh tượng lúc này.
Lúc này, nhóm tiểu thư đột nhiên rối rít nhường đường, hành lễ phía sau với người đến, ngay sau đó hai vị thiếu nữ đi ra từ sau lưng các nàng.
Chỉ thấy một thiếu nữ có khuôn mặt như ngọc xinh đẹp tuyệt trần đi lên trước, nhìn Sính Đình cười nhạt một tiếng, trong miệng kêu lên: “Hoá ra đường tẩu cũng ở đây à? Không phải ta đến chậm chứ.” Nàng mặc áo khoác ngoài bằng vân sa màu vàng nhạt, xung quanh viền lông trắng, quý khí lại hoa lệ, khuôn mặt như ngọc được màu vàng tôn thêm vẻ sáng ngời, càng lộ ra làn da trắng như tuyết, xinh đẹp thanh nhã.
Sính Đình hơi sững sờ, sau đó lập tức đã kịp phản ứng, mỉm cười nói: “Liễm Diễm huyện chủ!” Trong Hiên Viên hoàng tộc con cháu thưa thớt, vị huyện chủ này nàng vẫn nhớ rõ, là nữ nhi của Hiền Quận vương, muội muội của Hiên Viên Đường. Hơn nữa mỗi lần nghe thấy phong hào của nàng, nàng vừa gặp sẽ nhớ đến “Mặt nước sáng lóng lánh, mưa vừa tạnh, trông càng đẹp.”
Bên người Liễm Diễm huyện chủ có vị thiếu nữ xinh đẹp cùng theo, vị cô nương kia mặc một bộ áo khoác dài màu hoa hồng đỏ càng tôn lên vẻ diễm lệ hơn cả hoa của người, lệ sắc vô song.
Sính Đình cảm thấy vị thiếu nữ mặc áo hồng kia có chút quen mặt, không khỏi liếc mắt nhìn nhiều hơn, giật mình, đây không phải là Liêu tiểu thư sao? Thế nào lại phụng bồi bên người Hiên Viên Diễm. Kể từ sau khi rời thành Phi vũ vị tiểu thư này trên phương diện cách ăn mặc trở nên khác thường, không phải là xanh biếc thì là hồng, chưa từng mặc lại màu trắng.
Lúc này Thẩm Y Nhân đã lùi trở lại, Phương nhị tiểu thư cũng trở về trong đám người Mạc Tứ tiểu thư.
Thị nữ kê thêm một cái đệm mềm mại trên băng ghế, Liễm Diễm huyện chủ ngồi xuống, oán trách nói với Sính Đình: “Đường tẩu gọi tên của ta thật hay nhỉ, chẳng lẽ ta cũng phải gọi ngươi là thế tử phi? Nếu như sớm biết đường tẩu đến, ta sẽ đến sớm một chút.” Sau khi nói xong nàng âm thầm quan sát Sính Đình, thấy nàng mặc áo khoác dài màu trắng bạc thắt eo, ngoại trừ bên ngoài viền lông ngắn màu đentrên áo còn đính thêm mấy viên bảo thạch lấp lánh, cùng với dung mạo như nước mùa xuân của nàng, có vẻ vô cùng tao nhã cao quý, vô cùng phong hoa.
”Là lỗi của ta!” Sính Đình tự tay bưng cho nàng một chén trà nóng, hé miệng cười nói: “Lấy trà thay rượu, bồi tội với ngươi.”
”Phù!” Hiên Viên Diễm buồn cười nở nụ cười. Mới đầu nghe nói vị đường tẩu này còn nhỏ tuổi hơn nàng là một cô bé mồ côi, gia thế cũng không tốt lắm, trong đáy lòng rất là ấm ức thay đường huynh, hơn nữa tất cả mọi người nói nàng là hồng nhan họa thủy, không ít lần muốn gây sự với nàng. Nhưng mà ngắn ngủn hai lần tiếp xúc khó hiểu, mỗi lần biểu hiện của vị đường tẩu này đều là bình tĩnh, tự nhiên hào phóng, lại thêm đời người thật sự là quá đẹp, trời sinh một cỗ chọc người thương tiếc phong thái sạch sẽ; làm trong lòng nàng ghen tỵ đồng thời nàng cũng không buồn bực nổi. Hơn nữa ca ca cũng đã từng cảnh cáo, không nên đi chọc vị đường tẩu này, đường huynh bảo hộ thật chặt, giống như là thịt trong tim vậy. Như vậy lại để cho trong lòng nàng sinh ra vô hạn hâm mộ và mong đợi, sau này nàng xuất giá nếu như có thể được phu quân che chở như vậy sẽ thật tốt!
Liêu Tiếu Yên thấy mấy người các nàng cười cười nói nói, thiếu nữ chung quanh mắt thấy sắp giải tán, ánh mắt lóe lên, tò mò hỏi: “Thế tử phi, Thẩm tiểu thư, vừa rồi gặp các ngươi và các vị tiểu thư rất là náo nhiệt, chơi gì vậy?”
Hiên Viên Diễm cũng tò mò nhìn lại, sau đó giải thích: “Trước kia vị Liêu tiểu thư này đã cứu ca ca, nghe nói cũng là người quen của đường tẩu, ta cũng mới biết mấy ngày trước, cho nên hôm nay liền dẫn Liêu tiểu thư đến xem náo nhiệt một chút.”
Sính Đình hơi ôm tay với Liêu Tiếu Yên, không trả lời, chẳng qua là lấy ánh mắt cười nhìn Thẩm Y Nhân.
Thẩm Y Nhân rất phiền não mà thở dài một hơi, hết sức phiền muộn nói: “Cuộc sống thật đẹp là lỗi của ta, võ công cao cường cũng là lỗi của ta, tài hoa hơn người cũng là lỗi của ta.” Thấy mọi người nhìn nàng như nhìn quái vật, nàng ngừng lại một chút, hai tay tự do vuốt ra, “Không được thời gian mài giũa thì không phải là hảo hán, người không bị đố kị là người tầm thường, nếu nói người bị người ta ghen tỵ vĩnh viễn đều là những thiên tài, ta! Thẩm Y Nhân chính là một thiên tài.”
Sính Đình nhất thời che miệng ho nhẹ, vội vàng đặt chén trà xuống, không dám uống nữa. Nàng u oán mà nhìn Thẩm Y Nhân đang đại ngôn bất tàm (nói khoác mà không biết ngượng) Chỉ hận tại sao trời cao không giáng sét xuống đánh nàng.
Giọng của Thẩm Y Nhân khá lớn, đơn giản là cố ý thêu dệt chuyện. Một viên đá làm dậy lên nghìn tầng sóng, người khác có thể nhịn, Phương nhị tiểu thư đối mặt với khiêu khích vô sỉ của nàng thì giận đến mức đôi môi phát run, ngực nhỏ cũng không chịu phục, cất giọng nói: “Nếu Thẩm tiểu thư tài hoa hơn người, vậy không bằng chúng ta đến so sánh với nhau!”
”Được, vậy so một lần.”
Đơn giản không biết cứ nói.”
”Nàng cũng quá cuồng vọng đi!”Trong lúc nhất thời các thiếu nữ cùng chung mối thù, lực chiến đấu tăng vọt.
Hiên Viên Diễm hai mắt trợn to, kinh ngạc đồng thời cũng không ngăn cấm, đối với năng lực thêu dệt chuyện của Thẩm tiểu thư rất là bội phục, không biết thật là có bao nhiêu cân lượng hay là nghé mới sinh không sợ cọp, cần biết người từ nơi khác đến,đó là cường long cũng không thể đè ép địa đầu xà.
Thẩm Y Nhân đối mặt với sự chinh phạt của mọi người con mắt sáng không sợ, nghiêng người dựa vào đình, một thân y phục dài màu trắng trong, làn da trắng như tuyết, đôi mi thanh tú thật dài, con mắt sáng lương thiện, cười đến mức giống như yêu nghiệt, thoải mái mà nói:“Đã như vậy thì so liền đi! So cái gì?”
Mạc Du cô nương vội vàng lôi kéo Phương nhị tiểu thư đang xúc động, ý bảo mọi người thương lượng trước một chút.
Sính Đình rất nhàm chán, nhàn rỗi đi đánh bàn cờ trên bàn từ từ sắp đặt, sau đó mời Hiên Viên Diễm đến chơi một ván. Dù sao Thẩm Y Nhân đối kháng với người bình thường, kết quả không chỉ một chữ “thảm” để chấm dứt, lần này nàng cũng không còn mong đợi còn có kết quả thay đổi nào.
”Khụ, khụ!” Phương đại tiểu thư hắng giọng, từ từ đi đến bên đình này, nhưng không dám dựa vào quá gần, ngạo mạn nói: “Vậy so cầm kỳ thư họa thì sao?”
”Hả?” Thẩm Y Nhân lại tỏ vẻ kinh ngạc, sau đó lại lo lắng nói với Phương tiểu thư: “Không phải là các ngươi chỉ biết cầm kỳ thư họa à? Điều này cũng quá ít đi? Như vậy sau này các vị tiểu thư lập gia đình sao có thể đấu thắng những nữ tử thanh lâu đó, trong thanh lâu tỷ muội danh đầu sơ sơ đều là cầm kỳ thư họa không gì không giỏi!”
”Ngươi, ngươi, ngươi không biết xấu hổ!” Phương tiểu thư nổi đóa, sắc mặt đỏ lên. Tiểu thư khuê các nào há mồm ngậm niệng là thanh lâu? Tỷ muội sao?
”Ta, ta, ta rất có mặt mũi.” Thẩm Y Nhân bất đắc dĩ buông tay, “Bổn cô nương nói một ít lời thật, chẳng lẽ ngươi muốn ta nói láo với ngươi.”
Nàng bắt chước Phương tiểu thư nói lắp, khiến Phương tiểu thư tức giận ánh mắt cũng đỏ. Mạc Tứ tiểu thư không nhìn nổi, đi tới, cau mày không cam lòng nói: “Ngươi đã ngại cầm kỳ thư họa không tốt, vậy ngươi nói phải so cái gì?”
Thẩm Y Nhân từ từ đi xuống đình, đứng ở trên mấy bậc thang đó, tư thái tuyệt hảo, nụ cười ôn hòa động lòng người, giọng nói trong suốt dễ nghe: “Ta nói so cái gì cũng được sao?”
Trong vườn chúng thiếu nữ chần chờ một chút, sau đó phần lớn tất cả gật đầu, thua người không thể người không thể thua trận, các nàng nhiều người như vậy, còn sợ so với một mình nàng. Các nàng trừ ngâm thơ thành đôi, cầm kỳ thư họa, may vá thêu thùa, có không ít còn giỏi ca múa.
”Tốt lắm!” Thẩm Y Nhân nghiêm mặt, trong ánh mắt đột nhiên lộ ra vẻ mặt nghiêm túc vẻ vô cùng nghiêm túc, vừa mới thờ ơ trong nháy mắt biến mất, khí thế bén nhọn trong nháy mắt tràn ngập toàn thân nàng. Nàng nhìn mọi người bằng nửa con mắt, chìa một tay thon dài như ngọc, non mềm: “Ta chỉ dùng một tay này, là có thể khiến các ngươi lập tức chạy ra khỏi khu vườn này.”
Mạc Du không tin quỷ quái: “Chẳng lẽ ngươi sẽ dùng yêu thuật? Thổi gió lớn quét chúng ta đi?”
”Không phải!” Thẩm Y Nhân trên cao nhìn xuống nhìn nàng, quả quyết dứt khoát trả lời.
Sính Đình và Hiên Viên Diễm cũng dừng lại động tác, ung dung thản nhiên yên lặng nhìn tình hình phát triển.
”Vậy hãy để cho nàng thử, ta xem cái tay kia của nàng ta có chỗ lợi hại gì! Làm sao có thể khiến chúng ta lập tức chạy ra vườn.” Phương tiểu thư thật sự là bị chọc tức bởi dáng vẻ phách lối cuồng vọng của nàng.
Phương tiểu thư vừa dứt lời, thì chỉ thấy một bóng người nhạt ưu mỹ động lòng người lăng không bay về phía nàng, sau đó bỗng chốc chợt lóe.
Trong nháy mắt toàn trường vang lên tiếng “Bá! Bá” không dứt bên tai.
Sính Đình và Hiên Viên Diễm không khỏi che miệng lại, để tránh hét lên.
Quả nhiên, toàn trường các thiếu nữ ngẩn ngơ một hồi, lập tức cao giọng hét rầm lên, có người che mặt không biết làm sao, có người còn sợ quá mà khóc “Ô, ô!” còn có mấyngười phản ứng nhanh thì vội vàng kéo y phục rơi trên mặt đất.
Sau đó các thiếu nữ như nhìn thấy quỷ, từng người hoảng hốt lúng túng, vội vội vàng vàng chạy ra vườn. Chỉ trong nháy mắt, trừ bốn người các nàng, ngay cả Mạc Du cô nương cũng chạy không thấy bóng dáng.
Hiên Viên Diễm nhìn váy đủ loại kiểu dáng màu sắc đầy đất trong vườn, không khỏi líu lưỡi, trong lúc nhất thời phong phạm thục nữ cũng không để ý đến. Liêu Tiếu Yên không dám tin mắt đẹp trợn to, một là sợ hãi than công phu cao cường của Thẩm Y Nhân, hai là cảm thấy hành động của nàng cũng quá mức vô lý.
Sính Đình lại là vỗ trán nửa ngày, sau đó nhức đầu mà nghiêng đầu nhìn Thẩm Y Nhân nhàn nhã tự tại, oán giận nói: “Ngươi không thể dùng phương thức ôn hòa một chút à, cần gì phải hù dọa những tiểu cô nương như vậy.” Xấu xa cắt đứt toàn bộ đai lưng danh môn khuê tú người ta, làm hại toàn bộ váy của các tiểu thư người ta rơi trên đất, lúc nào thì nàng học thói xấu đây? May mắn lúc này là mùa đông, bên trong váy của các tiểu thư đều mặc quần bông. Như vậy sau này đừng nói người ta gây sự với nàng, sợ là nhìn thấy bóng dáng của nàng thì người ta đã trốn tám trăm dặm còn ngại ở gần cạnh nàng!
Lúc này Thẩm Y Nhân đã lui trở về trong đình, nghiêng người dựa trên tháp mĩ nhân, mười ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ lan can bạch ngọc, đối với phê bình của Sính Đình chẳng những không cho là gây gổ, ngược lại hớn hở tiếp nhận: “Rất có lý! Trách ta suy nghĩ không chu đáo, ta phải làm cho đai lưng của các nàng giữ lại một lúc, đợi các nàng đi tới chỗ khác, hoặc là nói để các nàng ra đường bị tuột váy cho người khác vây xem.” Nàng là một sát thủ, từ nhỏ học đó là tàn nhẫn vô tình, một chiêu dồn địch, muốn tìm cách ôn hòa một chút thực sự làm người khác khó chịu một chút!
Tất cả mọi người trầm mặc.