Mặc dù diện mạo của
cô gái này hơi bình thường một chút, nhưng không thể phủ nhận khí chất
tao nhã động lòng người của nàng ta, dáng người núi non lên xuống mê
người. Tống Thải Nhi chột dạ nhìn sang dãy núi đầy đặn trước ngực Sính
Đình, suy nghĩ một chút về hai cái bánh bao nhỏ trước ngực mình, không
khỏi có chút buồn bực. Những thứ này cũng không tính là cái gì, quan
trọng nhất là, nữ nhân này có một đôi mắt ngọc trai đen linh động như
nước biển sâu, khi nàng ta nghiêm túc nhìn, ngay cả nữ nhân cũng không
nhịn được muốn thương tiếc nàng ta ba phần, muốn bảo vệ nàng ta, người
thuần mỹ hiếm thấy này, không đành lòng tổn thương nàng ta nửa phần.
Trong ánh mắt Tống Thải Nhi lóe lên thần sắc phức tạp không hiểu, nữ tử này
coi như không có vẻ ngoài xuất sắc nhưng cũng không kém Tiếu tỷ tỷ toàn
thân tuyệt sắc phương hoa, khó trách Tình Nhi nói Vân ca ca sẽ bị nàng
ta mê hoặc, mỗi ngày đều làm trò để nàng ta vui lòng, thay đổi không
giống hắn trước kia nữa rồi.
Nghe được lời nói của Tống Thải Nhi, Liêu Tiếu Yên vẫn đẹp lạnh lùng đứng ở nơi đó, như đối mặt với nước mà
khai hoa thủy tiên, mang theo hứng thú tự kỷ mèo khen mèo dài đuôi,
giống như tiên nữ không dính khói bụi trần gian.
Thẩm Y Nhân
dường như đang nghiêm túc suy tính lời đề nghị của Tống Thải Nhi, sau đó ngẩng đầu lên nghiêm túc nói với nàng ta: "Trong mắt bản công tử mỹ
nhân chỉ có nàng." Nói xong nàng không chút để ý đứng bên cạnh Sính Đình
"Hừ! Có mắt không tròng." Tống Thải Nhi hừ lạnh một tiếng. Vẻ mặt Liêu Tiếu
Yên hơi có chút dao động, nhưng rất nhanh trầm tĩnh đi xuống.
Da
mặt Sính Đình dầy nhất, nàng có hai lớp da mặt. Bị Tống Thải Nhi quan
sát như vậy mặt cũng không đỏ hơi thở cũng không gấp, đương nhiên nàng
sẽ không dư thừa đi suy đoán ý nghĩ của Tống Thải Nhi, chỉ quan tâm nàng có thể thuận lợi lấy mấy bộ y phục này đi hay không, nàng rất chờ mong
Thẩm Y Nhân đổi về trang phục nữ nhân! Vì vậy bộ dáng nàng tự nhiên nói
với Tống Thải Nhi: "Ta không phải vàng, không cần nhìn ta, ngươi nhìn y
phục, nhưng mà, ba bộ y phục này là ta nhìn thấy trước.”
"Ha,
khẩu khí thật lớn!" Tống Thải Nhi bị nàng nhẹ nhàng giọng nói tức giận
nội thương, xích cười một tiếng, khinh miệt nói: "Mấy bộ y phục này bản
tiểu thư nhất định phải có được.” Quay đầu lại nói với bà chủ: "Đem mấy
bộ y phục này bọc lại, vàng trên bàn kia sẽ là của ngươi.”
Bà chủ có chút khó xử, mặc dù bà rất muốn lấy nén vàng kia, nhưng mà không
muốn đắc tội với khách, liền chuyển ánh mắt khẩn cầu sang Sính Đình và
Thẩm Y Nhân, khẩn thiết nói: "Hai vị khách quý lùi một bước được không,
trong lầu các của tiểu phụ nhân vẫn còn rất nhiều y phục, ba bộ y phục
này vị cô nương kia rất thích, không bằng tặng cho nàng ta, tiểu phụ
nhân sẽ sai người đưa mấy bộ tới đây cho hai vị khách quý.”
Sính
Đình đang muốn nói mấy câu, Tống Thải Nhi lại nói với nàng: "Ngày hôm
nay tâm tình bản tiểu thư tốt, cũng không so đo với ngươi, chỉ là thứ ta muốn, không có trong tay không được! Huống chi là vỏn vẹn mấy bộ y
phục, bà chủ, bọc lại cho ta!” Nàng khẽ nhếch cằm, mắt liếc xéo Sính
Đình, giống như từ trên cao nhìn xuống quan sát nàng.
"Bốp!"
Sính Đình nổi giận, vỗ ngân phiếu ở trên bàn, tài đại khí thô nói với bà chủ: "Thấy không? Nàng ta ra bao nhiêu vàng mua ba bộ này, bản cô nương ra gấp ba.”
"Ngươi!" Tống Thải Nhi trong cơn giận dữ, không chịu yếu thế, cũng móc ra mấy tờ ngân phiếu vỗ lên bàn.
Thua người không thua trận, Sính Đình ngước đầu, thủy mâu tỏa sáng lấp lánh, khinh thường nói: "Nghe cho kỹ, bất luận ngươi ra bao nhiêu tiền, bản
cô nương cũng ra gấp ba, trừ phi ngươi mang một tòa kim sơn tới, ta mới
buông tha, bởi vì ta không mang nổi toàn kim sơn đến.” Nghe cho kỹ, cô
nương, không phải nhà của ta không có kim sơn, mà là ta mang không nổi.
Thẩm Y Nhân ngạc nhiên, đây là tiểu cô nương nhu nhược sao? Bây giờ lợi hại, bộ dáng vô lại càng nhìn càng quen mắt, oa! Đây không phải là giọng
điệu của kim kê lão đầu sao! Nhất thời Thẩm Y Nhân lệ rơi đầy mặt xem ra mẹ Mạnh Tử thật sự là có dự kiến trước, hoàn cảnh và người xung quanh
ảnh hưởng đến đứa bé thật là lớn…..
Tống Thải Nhi bị Sính Đình
nói như vậy tức giận đến nổi trận lôi đình, nhưng thế nào đi nữa nàng
cũng không thể vứt bỏ mặt mũi trước mặt Sính Đình! Vì vậy nàng lại đem
vài tờ ngân phiếu vỗ lên trên bàn. Sính Đình cũng không nổi giận, không
ngừng cố gắng, luôn luôn lấy ra ngân phiếu nhiều gấp ba lần ngân phiếu
của nàng ta, oa! Nàng chẳng có cái gì chỉ có ngân phiếu là nhiều!
Nói đến những ngân phiếu này nàng lại nghĩ tới Hiên Viên Húc. Trước khi hắn xuất chinh vừa lúc nàng ngã bệnh, cuối cùng hắn lo lắng nàng không nỡ
ăn đồ bổ, trực tiếp đưa ngân phiếu cho nàng lại sợ nàng cự tuyệt, cho
nên hắn len lén giao tất cả cho Thính Vũ. Bọn họ rời khỏi kinh thành thì Thính Vũ cũng đem toàn bộ ngân phiếu đặt trong bao quần áo mang theo.
Lúc trước không có cơ hội dùng những ngân phiếu này, Thính Vũ cũng không có nhớ tới, không ngờ mấy hôm trước thu dọn đồ đạc Thính Vũ mới giao
tất cả cho nàng, những tấm ngân phiếu lấp lánh kia thật sự làm mù đôi
mắt chó con của nàng…….Trong nháy mắt nàng từ một nữ cô nhi không cha
không mẹ biến thành một đại phú bà kim quang lấp lánh!
Nếu như là trước kia nàng nhất định đem tất cả ngân phiếu trả lại cho Hiên Viên
Húc, nhưng bây giờ nàng đã vắng mặt tại nhân thế rồi, cũng sống nguội
không kiêng kỵ rồi, cho nên nàng liền đúng lý hợp tình chiếm hữu. Nàng
đang rầu không có cách nào khoe của đây, Tống Thải Nhi đến, làm cho nàng không muốn hưng phấn cũng không được. Không phải nói Thạch Sùng so phú
với Vương Khải sao, ngay cả san hô “khắc” cao hai thước cũng đánh bể,
nàng và người ta chỉ so mua quần áo, xem như gặp sư phụ!
Đang lúc ấy thì, một tỳ nữ yêu kiều hổn hển mang theo mấy vị ma ma ôm một đống y phục đi lên lầu hai, trong tay các nàng tất cả đều là ba bộ y phục
giống nhau như đúc….
Lúc này bà chủ mới thở phào nhẹ nhõm, tươi
cười rạng rỡ kêu hai vị khách: "Đến đây! Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu,
toàn bộ y phục các quý khách cứ lấy đi, ngân phiếu thì tiểu phụ nhân
cũng không khách khí với hai vị tiểu thư!”
Hai phe người ngựa
xám xịt mang mấy bộ y phục ra khỏi cửa hàng, bà chủ ở phía sau cười như
má mì thanh lâu: “Mời các vị tiểu thư lần sau trở lại tìm tiểu phụ nhân! Nhất định giảm giá cho ngài!”
Tống Thải Nhi nổi trận lôi đình
nhìn chằm chằm Sính Đình, oán hận nói: "Lần này hãy bỏ qua cho các
ngươi, lần sau đừng để bản tiểu thư đụng phải." Sau khi dứt lời, đưa tay kéo nữ tử áo xanh, liếc ngang Sính Đình một cái, liền cất bước cùng đại mỹ nữ kia đi về phía trước
Sính Đình cũng rất nổi giận, gần đây
nàng rất muốn tìm người để thử uy lực của chiếc vòng kia, không cần uổng phí, dù sao đã tháo không ra. Lúc này trong lòng nàng ngứa ngáy, rất
muốn xoay cái vòng để cho nàng ta ăn một châm
Thẩm Y Nhân và Sính Đình mới vừa đi không lâu, cửa tiệm may đã đi tới mấy người, cầm đầu là một công tử mặc cẩm bào đen, dáng người hắn cao ngất thon dài, dung mạo như ngọc, trong vẻ cao quý tuấn nhã lộ ra mấy phần nam tính gợi cảm,
đúng là phong thần tuấn lãng, tuấn mỹ vô trù. Hắn cùng nhau đi tới, làm
cho người đi đường liên tục ghé ánh mắt vào hắn. Một lão đầu trắng mập
bên cạnh hắn khổ não xoa mặt bánh bao, mím miệng nói: "Hình như là bọn
họ! Lại giống như không phải, không thấy rõ ràng, nháy mắt lại không
biết đi đâu rồi!”
“Lão gia tử, mắt người bị mờ à?” Thị vệ phía sau vị công tử kia cười hì hì nói
"Chờ ngươi già rồi ta cũng không già, Hừ!" Bộ mặt như đưa đám của lão nhân
lập tức không cánh mà bay, nâng lên cằm, chảnh đến mức cái đuôi cũng
nhanh chóng vểnh lên trời
Vị công tử tuấn mỹ kia trầm ngâm chốc
lát, ưu nhã giơ tay lên vuốt ve mũi nhọn, nhàn nhạt nói với lão nhân:
“Đã hẹn là không gặp không về rồi, đến lúc đó tự nhiên sẽ gặp được, đi
thôi! Không phải nói đói bụng sao?”
“Oa! Đi ăn!” Mặt mày lão nhân lập tức hớn hở, cũng không rối rắm nữa, dù sao chỉ cần bọn họ tới nơi
này, sớm muộn gì hắn cũng nhìn thấy.
Đại hội võ lâm chỉ tổ chức
có ba ngày, người hầu ở Thanh Diên sơn trang đều bận chết đi được. Người lui tới cửa sơn trang nối liền không dứt, xe, người, ngựa đằng sau đụng vào ngựa đằng trước, lui tới không ngừng.
Minh Chủ Thượng Quan
Mộc cả ngày trưng một khuôn mặt tươi cười, cười là bộ mặt hoa cúc, ôm
quả đấm cùng vị chưởng môn này, người trụ trì kia không ngừng “Đã lâu
không gặp”, "Lệnh công tử thật là Nhân Trung Long Phượng" "Phùng tất
sinh huy" . . . . . .
Thượng Quan Vân bị cha hắn cưỡng chế mang
theo bên cạnh giúp đỡ đón khách, trên mặt vẫn mang phong độ nhanh nhẹn
mỉm cười, trong lòng là âm thầm hộc máu. Mấy ngày nay cha hắn bận chết
đi được, kéo hắn, không để cho hắn rời khỏi người một phút. Đã mấy ngày
hắn không gặp Sính Đình rồi, cũng không biết người nọ như thế nào? Có
cảm thấy nhàm chán hay không, chủ yếu nhất chính là có nhớ hắn chút nào
hay không. Hắn không cầu nhiều, thỉnh thoảng nhớ hắn một chút cũng được!
Những giang hồ nữ hiệp chưa lập gia đình kia đều đỏ mắt tim đập dồn dập quan
sát hắn, trong lòng đều khen hắn không dứt miệng: sớm nghe nói qua dáng
dấp của Thanh Diên công tử như tiên hạ phàm, thật là danh bất hư truyền, quan trọng nhất là công tử anh tuấn như vậy vẫn chưa có thê thiếp, thật sự là làm cho người ta chảy nước miếng.
Những tiền bối trên
giang hồ cũng thở dài nói: "Thượng Quan Minh Chủ thật có phúc khí, Thanh Diên công tử tướng mạo anh tuấn, dáng vẻ đường đường hơn nữa thân thủ
lại bất phàm, thật làm cho chúng ta không ngừng hâm mộ! Ha ha!"
"A! Trường Giang sóng sau xô sóng trước, lão không phục cũng không được!"
Trên mặt Thượng Quan Vân duy trì nụ cười tuyệt vời, ôn tồn nho nhã chắp tay: "Tiền bối khen trật rồi, sao vãn bối có thể đảm đương nổi tiền bối khen ngợi như vậy!”
"Vân đại ca, Vân đại ca!" Tống Thải Nhi như đang
thị uy liếc những nữ hiệp tham gia đại hội võ lâm một cái, đi tới bên
cạnh Thượng Quan Vân ngọt ngào kêu mấy tiếng. Nàng và Tống kiện Vũ còn
có ba huynh muội Liêu gia đã sớm vào ở sơn trang, Tống kiện Vũ là đệ tử
Thượng Quan Mộc, đương nhiên cũng muốn giúp sư phụ một tay chiêu đãi
khách khứa