Ngữ Diên hơi hơi nhíu mày, chậm rãi nghiêng đầu nhìn sang, khi thấy
người tới là lúc, trên mặt của nàng nở một nụ cười ấm áp, “Dịch Hiên. . . . . .
Một tiếng suy yếu ‘Dịch Hiên’ nhất thời
làm cho Dịch Hiên ngây ra một lúc, một giây sau, bay nhanh đi tới bên
người Ngữ Diên, “Ngữ Diên ngươi làm sao vậy?” Trên mặt hắn không còn có
vui sướng vừa rồi, mà biến thành lo lắng, lo lắng thật sâu.
“Ngươi. . . . . . Bình phục?” ánh mắt Ngữ Diên bắt đầu có chút tan
rã, nàng không xác định được Dịch Hiên đến tột cùng ở vị trí gì.
“Đúng, ta bình phục, ngươi làm sao vậy? Ngươi đừng làm ta sợ!” Dịch Hiên liền kêu lên.
“Nhanh lên đem lương tri cho hắn!” Phượng Ly Ca liền nhắc nhở nói.
Nghe vậy, Dịch Hiên dùng chưởng lực lập tức đem lương tri của Sở Hạo
đánh rớt vào trong đầu của hắn, nguyên gốc người không có bất kỳ trí nhớ nào, nháy mắt quỳ trên mặt đất ôm đau đầu khổ không thôi, trí nhớ như
đào núi lấp biển thổi quét mà đến, làm cho hắn khó có thể thừa nhận, đến khi trong đầu hắn xuất hiện Ngữ Diên mất đi đứa nhỏ trong nháy mắt kia, thống khổ, thống khổ, vẫn là thống khổ. . . . . .
“A ——” một tiếng gầm rú tê tâm liệt phế, kinh động chim chóc trong rừng rậm, cũng kinh động nội tâm mềm mại nhất kia.
“Ngữ Diên, Ngữ Diên, Ngữ Diên. . . . . .” Sở Hạo liền chạy tới, một
phen từ trong lòng Phượng Ly Ca nhận lấy Ngữ Diên suy yếu không thôi,
trong mắt của hắn có đâu đớn cùng tự trách thật lâu.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi!” thanh âm của hắn xuất hiện nghẹn ngào, ánh mắt lại đau đớn giống như sắp chết.
“Chàng. . . . . . Rốt cục nhớ ra rồi?” Nàng mỉm cười, như là giải quyết xong nỗi lòng lo lắng ngổn ngang rồi mê man đi.
“Ngữ Diên ——” ôm nàng thân mình suy yếu, Sở Hạo bi thương hò hét truyền khắp từng nơi.
“Đừng lo lắng, nhanh mang nàng trở về, trì hoãn nhiều hơn một chút là thêm một phần nguy hiểm!” Phượng Ly Ca một tay đỡ lấy bờ vai của hắn
cho ánh mắt khẳng định nói.
Sở Hạo đau đớn nhìn hắn, khẽ gật đầu, vội ôm nàng lên ngay lập tức
chạy trở về, Phượng Ly Ca dặn dò Dịch Hiên chạy nhanh theo sau, Dịch
Hiên gật đầu liền đi theo bước chân Phượng Ly Ca rất nhanh.
Một canh giờ sau
“Hạo nhi, ngươi rốt cục không có việc gì rồi?” Béo lão nhân lần thứ N rơi lệ nói.
Sở Hạo lung tung gật đầu, tâm tư của hắn toàn bộ đều ở trên người Ngữ Diên trong phòng, mà bên trong trừ bỏ Phượng Ly Ca cùng Dịch Hiên mọi
người liền ở bên ngoài, hắn khẳng định Phượng Ly Ca là cố ý, hắn ta là
trừng phạt lỗi của mình cho nên không cho hắn đi vào, nhất định là thế,
nghĩ đến đây, hắn đã muốn đi vào bên trong, lập tức lại bị Béo lão nhân
túm cánh tay lại.
“Hạo nhi, ngươi đừng lo lắng, Phượng Ly Ca tiểu tử này sẽ cứu Diên
nhi, ngươi đừng xúc động, ngươi đi vào sẽ làm bọn họ chậm trễ trị liệu!” Béo lão nhân liền khuyên.
“Nhưng mà. . . . . . Nhưng mà đã một canh giờ!” sở Hạo lo lắng hướng
bên trong Kim Uyển qua lại nhìn xung quanh, lại chỉ có thể nhìn thấy
cánh cửa giờ này khắc này đang đóng chặt, hắn muốn đánh một chưởng đem
cái cửa này bổ ra.
“Lý Lập, ta thật lo lắng cho Ngữ Diên tỷ tỷ!” Chỉ San lo lắng nhìn vào bên trong, chột dạ không yên nói.
Lý Lập nghe thấy vậy nhìn về phía nàng nói: “Ngươi yên tâm, nàng
không có việc gì, nhất định!” ánh mắt kiên định Lý Lập nhìn về phía cửa
gỗ nhắm chặt kia, tâm yên lặng cầu nguyện, trăm ngàn không thể có việc,
nhất định phải bình an, bình an!
Chỉ San nghiêng đầu nhìn thoáng qua Lý Lập, theo ánh mắt kiên định
của hắn ở bên trong, nàng tựa hồ thấy được một loại cảm tình khác, loại
cảm giác này không phải tình yêu so với tình yêu càng làm cho nàng kính
nể hơn, thời điểm đang lẩn trốn ở trong Tử cốc, chân của nàng vô tình bị trật, hắn không nói hai lời liền cõng nàng lên, vẫn hướng phía trước mà đi, tuy rằng nàng biết mình cũng không béo, nhưng hắn cõng chính mình
ít nhiều vẫn có chút cố hết sức, nhìn đến cái trán của hắn hơi hơi xuất
mồ hôi, nàng khuyên hắn buông nàng ra, hắn lại nói cho biết, ta là nam
nhân, tự nhiên phải bảo hộ nữ nhân, cho dù là chết, cũng sẽ làm cho mình chết ở phía trước nữ nhân, nếu không cũng không phải là đàn ông.
Một khắc này, lòng của nàng đột nhiên như là bị người nhẹ nhàng kích
thích một chút, nàng đã sớm biết Sở Hạo cũng không thích hợp với nàng,
mà tình cảm của Ngữ Diên đối với Sở Hạo nàng cũng thấy rõ ràng rồi, đó
là không ai bằng, hai người kia trong lòng rốt cuộc không thể dung hạ
bất luận kẻ nào, nàng cần gì phải đi phá hư người khác đâu, như vậy
lương tâm cũng sẽ bất an.
Mà đối với Lý Lập, lòng của nàng lại sinh ra một loại tình cảm không
hiểu, có lẽ, người nam nhân này là một người đáng giá để cho nữ nhân phó thác chung thân, chỉ là, nàng có thể đi vào tim của hắn sao?!
Đúng lúc này, cửa đột nhiên truyền đến một tiếng bước chân, mọi người ngây ra một lúc, liền ngoái đầu nhìn lại nhìn lại, từ khi Sở Hạo xảy ra sự tình, dựa theo lời Sở Thiên nói, Béo lão nhân đem tất cả toàn bộ mọi người đi ra, trong sân cũng chỉ có mấy người này, còn có Nhất Kiếm,
Nhất Kiếm không hiểu sao thấy có người ngoài mở cửa, vì thế mọi người
bên trong đang kinh ngạc, liền thấy được đây không phải người ngoài, mà
là đương kim thiên tử, Sở Thiên!
“Sở Hạo!” Sở Thiên nhìn thấy hắn thức tỉnh, bên miệng rốt cục cũng hiện lên một chút ý cười
“Cung Thân Vương ngài thật sự, thật sự. . . . . .” Tào công công
nghẹn ngào, trời ạ, đây quả thực là kỳ tích, quả thực chính là làm cho
người ta mở rộng tầm mắt, nguyên lai, nguyên lai tam bảo thật sự, thật
sự.
“Hoàng huynh!” Sở Hạo liền đi đến trước mặt hắn cùng nắm hai tay hắn
thật chặt, rất nhiều lời muốn nói mà không nói đươc lời nào.
“Nàng làm được, thật sự làm được!” Sở Thiên nhìn về phía Sở Hạo kích
động khó có thể nói được, Tường Vân quốc được cứu cứu được cứu rồi!
Sở Hạo gật gật đầu, trong lòng vướng bận ngoái đầu nhìn lại về phía cánh cửa nhắm chặt kia.
“Ngữ Diên đâu? Còn chưa có đi ra sao?” Sở Thiên không thấy Ngữ Diên
không khỏi hỏi, vừa mới nhận được mật hàm của Sở Hạo, hắn liền mang theo Tào công công chạy tới nơi này.
“Còn tại bên trong!” Sở Hạo lo lắng nói, lời của hắn vừa nói xong,
cửa đột nhiên bị mở ra, mọi người thấy thế liền chen nhau đi lên.
“Thế nào? Thế nào?” Sở Hạo kích động lôi vạt áo lớn của Phượng Ly Ca lên tiếng dò hỏi.
Phượng Ly Ca hơi hơi nhíu mày nhìn về phía tay hắn thô bạo không hờn
giận nói: “Đã lâu không gặp, ngươi không phải muốn giết ta, hay là nghĩ
muốn đánh ta như vậy sao?”
Nghe thấy vậy, Sở Hạo buông tay ra oán hận nhìn hắn lại hỏi: “Thế nào?”
Phượng Ly Ca thấy thế không khỏi cười cười, xem ra, Ngữ Diên chính là nhược điểm trí mạng của hắn, “Không có việc gì rồi, nhưng hiện tại thân thể rất suy yếu phải nghỉ ngơi thật tốt một chút!” hắn cũng không muốn
cùng hắn nói giỡn, liền nói sự thật.
Lời nói của Phượng Ly Ca là không thể nghi ngờ làm cho mọi người như
uống được thuốc an thần, lúc này, sau khi xác định nàng không việc gì,
mọi người đi vào thăm, Ngữ Diên trên giường hai mắt nhắm nghiền, quần áo đã bị đổi ra rồi, quần áo dính máu kia đều bị nhét vào một bên, Dịch
Hiên giờ phút này đang ngồi ở phía trước bàn uống nước trà.
“Ai, ai thoát quần áo cho nàng?” Sở Hạo thấy thế đột nhiên rống lớn , bộ dáng rất là phẫn nộ, một giây sau, lại lôi vạt áo Phượng Ly Ca quát: “Không cho ta tiến vào chính là để cho ngươi tự mình thoát đấy sao?
Nàng là người ngươi có thể thoát đấy sao?”
“Khụ khụ khụ, ngươi muốn giết người a?” Phượng Ly Ca bị hắn túm không ngừng ho khan.
“Nhìn thấy thân thể nàng, thì phải giết!” hắn đột nhiên cả giận nói,
nghĩ đến thân thể mềm mại của nàng bị người xem hết, hắn vô cùng không
thích, rất không thích!
Phượng Ly Ca ngây ra một lúc nói: “Cứu người quan trọng hơn hay là. . . . . .” Nói xong, nhíu mày nhìn về phía Sở Hạo.
“Hạo nhi, người này mạng quan trọng hơn, ngươi cũng đừng nghĩ cái gì.” Béo lão nhân nói gấp.
Nghe thấy vậy, Sở Hạo chỉ có thể oán hận buông tay ra, kỳ thật hắn
cũng biết, nhưng mà nghĩ đến hắn ta cởi quần áo cho nàng hắn vẫn là rất
không thích, đang nói rồi, cho dù phải cởi quần áo để trị liệu, thì cũng có thể cho hắn đi vào a, hắn là tướng công của nàng a! Nghĩ đến đây,
hắn liền tức giận cả người khó chịu, tiếp theo hắn liếc mắt thoáng nhìn
qua Dịch Hiên đang uống trà, lửa giận lại thiêu đốt, “Được, hắn giúp
nàng trị liệu còn chưa tính, ngươi ——” hắn tự tay chỉ vào Dịch Hiên
quát: “Nhưng tại sao ngươi lại ở trong này, ngươi vừa mới thấy cái gì
rồi?” Mắt thấy quần áo nữ nhân yêu mến bị nam nhân thoát ra, hơn nữa còn là trước mặt nam nhân khác mà thoát, nghĩ đến đây, hắn tràn đấy tức
giận thật muốn tìm người đánh một chút.
“Ai, Sở huynh, ngươi yên tâm, ta không thấy, ta nhắm mắt!” Dịch Hiên
nói gấp, hắn thật sự không dám nói, y phục này là hai người cùng nhau
thoát, Phượng Ly Ca này thật sự là ngượng ngùng, một người thoát thật sự không tiện, còn nhất định bắt hắn giúp, kỳ thật cũng không thể trách
Phượng Ly Ca, chủ yếu là trên người Ngữ Diên toàn bộ đều là máu có chút
đọng lại, tất nhiên không thể không thoát, hắn tới đây hỗ trợ, đang
nói…, hắn cùng Phượng Ly Ca thật là mang theo tư tưởng thực thuần khiết, chỉ là lời nói như vậy không nói cho hắn biết mà thôi, miễn cho hắn tức giận giết người, vậy cũng khó mà nói.
“Thật vậy chăng?” Hoài nghi nghiêm trọng.
“Thật sự thật sự, ta không lừa ngươi!” Dịch Hiên nói gấp.
Một bên trên đầu Lý Lập đã sớm toát ra mồ hôi, trời ạ, ánh mắt của
hắn thật đáng sợ, giống như là muốn giết người, nếu hắn ta biết hắn cũng từng nhìn thấy thân hình Ngữ Diên, vậy. . . . . . Nghĩ đến đây, hắn
liền hướng phía sau Béo lão nhân né tránh.
“Đúng rồi, Dịch huynh, ta còn chưa kịp hỏi ngươi tại sao có thể có
lương tri của Sở Hạo?” Uống một ngụm nước trà, Phượng Ly Ca hiển nhiên
đã tốt hơn rất nhiều, vì thế hỏi vấn đề hắn quan tâm này, vấn đề này của hắn vừa ra, ánh mắt của mọi người toàn bộ đã rơi vào trên người của
Dịch Hiên, đúng vậy, hắn làm sao mà tìm được lương tri của Sở Hạo? Đáp
án trong long mọi người phải chờ đến hắn vạch trần!