Một tháng sau
Vừa vào chợ xong, Lý Lập liền lập tức mua một con ngựa, chỉ hàm hồ
nói một câu nhìn bằng hữu, ba ngày sau trở về, sau đó liền ra roi thúc
ngựa rời đi, nhìn bộ dáng hắn vội vã, Ngữ diên không khỏi bĩu môi trong
lòng thầm nghĩ hoá ra tiểu tử này phải đi gặp bạn gái, nếu không cũng sẽ không vội vả như thế, ba ngày, nguyên bản thời gian trở về dài như vậy
hắn đều vội muốn chết, hiện tại cũng không phải nóng nảy.
Vừa nghe đến tin tức Sở Hạo mang theo Ngữ Diên trở về, Béo lão nhân dẫn đầu đi ra, ông vừa thấy được Ngữ Diên
liền vui mừng không thôi, tay lôi kéo sẽ đem Ngữ Diên túm lại, hoàn toàn không để ý đến đi Sở hạo ở phía sau.
Ngữ Diên nhìn thấy Béo lão nhân vui vẻ không thôi, trong lòng đối với chuyện tình về nhà cũng cảm thấy gặp trở ngại, theo Béo lão nhân chỉ
điểm, nàng rất nhanh đi tới phòng của Thất Dạ.
“Ai, tiểu. . . . . .” Tiểu Hương vừa định đi vào lại bị Béo lão nhân lôi đi ra.
“Ông ngoại người làm gì a, trong phòng không có người, người đem tiểu thư giam ở bên trong làm cái gì?” Tiểu Hương chu miệng vô cùng khó chịu nói.
Béo lão nhân ho khan một tiếng nói: “Diên nhi không phải mệt mỏi nha, để cho nàng nghỉ ngơi một chút, đi, chúng ta đi làm một chút thức ăn
ngon đợi cùng Diên nhi từ từ tâm sự!” nói xong, trực tiếp đi ở phía
trước, cầm qua tay Sở Hạo đi xuống dưới lầu.
“Thất Dạ!” Ngữ Diên gần đến trong phòng liền lập tức nhào tới trên giường khẩn trương hỏi hắn đến tột cùng có sao hay không?
“Thất Dạ ngươi làm sao vậy? Ngươi vì sao không nói lời nào? Chẳng lẽ
ngươi câm điếc rồi? Trời ạ, không thể nào?” Ngữ diên vội vàng nhanh
chóng đưa tay ở trên mặt hắn sờ trái sờ phải, trong lòng lo lắng không
thôi, đứa nhỏ này nói như thế nào câm điếc liền câm điếc rồi sao?
Thất Dạ cười cười xấu hổ, ánh mắt thủy chung nhìn chằm chằm phía sau
của nàng, Ngữ Diên nhìn thấy hắn mặt không tự giác hồng lên, theo ánh
mắt của hắn hướng phía sau nhìn lại, vừa thấy liền ngay tại chỗ ngây
ngẩn cả người, Bạch Linh? Tại sao Bạch Linh lại ở chỗ này?!
“Vương Phi. . . . . .” Bạch Linh đỏ mặt sợ hãi kêu lên một tiếng.
Ngữ diên nhìn trong tay nàng nắm cung đèn cầy, lại nhìn một chút sắc
mặt ửng đỏ của nàng nhìn hướng Thất Dạ, mày của nàng không tự giác chau
lên, nghi hoặc cũng càng ngày càng rõ ràng, vài giây sau, nàng đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ hét lên: “Nha nha nha, hai người các ngươi có một
chân rồi?”
Thất Dạ nghe thấy vậy trên mặt rớt xuống hắc tuyến nói: “Cái gì gọi
là hai người chúng ta có một chân, chúng ta. . . . . . Chúng ta. . . . . .”
Bạch Linh thấy thế liền đi vào bên người Ngữ diên cúi đầu nói: “Vương Phi người đừng trách Thất Dạ ca ca, đều là Bạch Linh Bạch Linh quấn
quít lấy hắn!” nói xong, phe phẩy môi một bộ dáng nũng nịu, làm cho
người ta xem đều muốn đem nàng kéo đến trong lòng từ từ yêu thương một
phen.
“Ô ô u, đều Thất Dạ ca ca , ai u, lúc này mới qua thời gian bao lâu
a?” Ngữ Diên cười cười, nhìn thấy Bạch Linh mặt đỏ không thôi, vì thế
nói gấp: “Ha ha, nói giỡn với ngươi, nha đầu ngốc này sợ cái gì đâu,
Thất Dạ là bằng hữu tốt của ta, hắn nha có thể tìm tới ngươi nữ tử xinh
đẹp như hoa như ngọc này, ta thay hắn vui vẻ nha!” nói xong, cười ha ha, buồn cười xong nàng lại nhíu mi than thở, “Ngươi yêu đương như này,
chẳng phải là không trở về được?”
Thất Dạ thấy thế để cho Bạch Linh đi ra ngoài trước một hồi, Bạch
Linh nghe thấy vậy nhu thuận gật đầu, xấu hổ đem ngọn nến đặt ở trên mặt bàn rồi rời đi.
“Ai, nhóc con này thật đúng giờ a, không thể tưởng được ngươi sinh
bệnh lại sinh ra một người vợ, thật là làm cho người hâm mộ ghen tị hận
đây!” nàng chậc lưỡi nói.
Thất Dạ nghe thấy vậy bất đắc dĩ cười nhìn về phía nàng nói: “Vu bà, nói thật, ngươi cũng đừng đi trở về!”
“Ai?” Ngữ Diên ngây ngẩn cả người, người này đang nói cái gì a? Nàng không quay về?
“Ta xem Vương gia đối với ngươi thiệt tình chân ý, còn nữa, ngươi trở về còn không phải lẻ loi một mình, có mấy người có thể chấp nhận ngươi
có mặt quỷ? Vương gia này không giống thế a, hắn không chỉ có thiệt tình thích ngươi, huống chi hắn cũng có Quỷ nhãn, chuyện này chứng minh các
ngươi có duyên phận a!” Thất Dạ phân tích nói.
Ngữ Diên nghe nói thế liền đứng dậy: “Ngươi nha không muốn đi ta cũng vậy không miễn cưỡng, ngươi đừng nói những lời dễ nghe nữa” nàng lôi
góc áo trong lòng có chút bối rối, nàng cũng biết nàng nếu trở về vẫn sẽ cô đơn một mình, có lẽ cũng tìm không thấy người cùng chung chí hướng, nhưng mà. . . . . . Nhưng mà. . . . . .
“Vu bà, ngươi hãy ngẫm lại, đúng rồi, lần trước ta nhìn thấy ngươi
sao lại đột nhiên hiện ra một cái đuôi rắn? Hay ngươi là Bạch nương tử?” Hắn kinh ngạc hỏi.
“Ngươi đừng bắt chước Lý Lập nữa, Bạch nương tử, ta còn Pháp Hải
đâu!” Ngữ Diên miết miệng nói, tiếp theo nàng đem chuyện tình gần nhất
phát sinh toàn bộ nói cho hắn một lần.
“Trời ạ, đây cũng quá mơ hồ chứ? Ta mới nghỉ ngơi một tháng đã xảy ra nhiều chuyện như vậy?” Thất Dạ kinh hô, kinh hô đầu tiên là thân thế
Ngữ Diên ly kỳ, kinh hô thứ hai lại còn có người bạn đồng dạng xuyên qua mà đến, kinh hô lần thứ ba, là nàng cư lại mang thai? Kinh hô thứ bốn,
đứa ngốc này lại nói chân tướng cho Phượng Ly Ca cùng Sở Hạo, người ngu
ngốc này không sợ khiến cho hỗn loạn sao?!
“Ai ai ai, ta đã nói với ngươi, ngươi đừng trở về, ngươi xem a, ngươi nói Lý Lập này cũng có nữ tử thích, còn ngươi lại đang mang thai, Sở
Hạo còn không để ý thân thế ly kỳ của ngươi, ngươi trở về làm gì? Đang
nói rồi, một Vương gia làm được đến mức này, cũng đạt đến một trình độ
nào đó rồi, ở thế kỷ 21 cũng không phải là soái ca nào cũng có thể nhìn
nhận được ngươi a!” Thất Dạ chi tiết nói.
Ngữ Diên nghe thấy vậy trừng mắt liếc hắn một cái, không hờn giận
than thở, “Ngươi có ý tứ gì a, ta rất kém cỏi hay sao?” Này nha, miệng
đã nói không ra lời hay.
“Vu bà, ngươi biết rõ ta không phải ý tứ này, vậy ngươi hãy để tay
lên ngực tự hỏi ngươi bỏ được đứa nhỏ trong bụng ngươi sao?” Thất dạ
xuyên qua lòng của nàng hỏi.
Ngữ Diên nghe vậy dáng vẻ bệ vệ lập tức liền giảm đi rất nhiều, “Ai,
ngươi sao có thể nói như vậy a, ngươi không cổ vũ ta trở về, còn động
một tí lại đâm vào lòng của ta, ngươi thật là độc địa!” Ngữ Diên oán hận nói, tiếp theo thở dài nói tiếp đi: “Ai, nói cho ngươi thật lòng, tâm
lý của ta thật sự rất buồn bực, tuy rằng ta là người ích kỷ, nhưng mà
trong bụng hiểu rõ xác thực có một cái đứa nhỏ, nếu rời đi, đứa nhỏ này
có nghĩa là cũng sẽ chết, thế nhưng nếu không trở về, về sau thật sự
không có cơ hội đi trở về!” Ngữ diên thở dài nói.
“Ta đây không phải đâm vào trái tim ngươi, mà ta nói nói thật!” Thật Dạ lại nói.
“Ta còn không biết ngươi a, ngươi sợ ta đi rồi ngươi sẽ nhàm chán
phải không, mặc kệ ngươi!” Ngữ diên than thở một câu không nghĩ để ý tới hắn, trực tiếp mở cửa chuẩn bị đi ra ngoài, vừa mở cửa ra ai ngờ lại
đụng phải Bạch Linh vẫn đứng ở ngoài cửa .
“Ta. . . . . . Ta thật là cái gì cũng chưa nghe thấy!” Bạch Linh liền cúi đầu nói.
Ngữ Diên cười cười, “Được, ngươi vào đi thôi, chiếu cố hắn thật tốt!” Nói xong, nàng đi xuống lầu dưới, chuẩn bị ăn ngon một chút.
“Quỷ Vương chúng ta khi nào thì hành động?” Một đám nam nhân áo đen quỳ trên mặt đất chờ đợi mệnh lệnh.
Quỷ Vương nghe thấy vậy theo bên cửa sổ đi tới cười cười nói: “Đêm nay giờ tý hành động!”
“Dạ!” một đám người quỳ trên mặt đất dập đầu sau liền rời đi.
“Ngô ngô ngô” trong phòng phát ra thanh âm ngô ngô, tấm ván gỗ đều bị làm cho kẽo kẹt kẽo kẹt vang lên.
Quỷ Vương đẩy cửa phòng ra đi tới, bên trong trên giường một người
nam nhân đang ngồi, đôi mắt xanh biếc của hắn phát ra quang mang tức
giận, Quỷ Vương lạnh lùng cười nói: “Ngươi đừng giằng co, đây chính là
dây thừng Tỏa Hồn, ngươi giãy không được!”
“Ngô ngô” Quỷ Tịch thống khổ la hét, nhưng trên miệng bị người ta dán giấy niêm phong, hắn căn bản không mở miệng được.
“Ta cho ngươi biết, Tiểu U thích ngươi, mặc kệ ngươi có thích nàng
hay không, ngươi đều phải lấy nàng, đêm nay có hai sự kiện đáng chúc
mừng, thứ nhất, đó là hôn lễ của ngươi cùng Tiểu U, ngươi đừng sốt ruột, qua nửa canh giờ nữa các ngươi sẽ thành thân rồi, thứ hai, đêm nay giờ
tý ta đem tới cho các ngươi một phần đại lễ, đó chính là đầu của Sở Hạo, không sai đi, lễ vật này khá lớn!” nói xong, Quỷ Vương cười ha ha.
“Ngô ngô ngô” Quỷ Tịch liều mạng lắc đầu muốn mở miệng nói chuyện.
Quỷ Vương đi tới xé toang phù chú trên người hắn, phù chú vừa rơi
xuống đất, Quỷ Tịch liền hét lên: “Bản lĩnh của ngươi xác thực có thể
thương tổn Sở Hạo, nhưng mà nếu Phượng Ly Ca liên thủ ngươi liền mơ
tưởng đi, còn có, Sở Hạo cũng không phải ngu ngốc, hắn sẽ không để ngươi bắt được, về phần Tiểu U, ta vẫn luôn coi nàng là muội muội, ta nói rất nhiều lần rồi!”
“Chuyện này ngươi cũng không cần thay ta lo lắng, thứ nhất, Phượng Ly Ca thân hoạn bệnh nặng đã được người Di Hoa Cung mang đi quốc gia khác
cầu cứu, thứ hai, khách sạn chỗ Sở Hạo ở sớm toàn bộ đều là người của
ta, bọn họ có thể chạy thoát sao? Thứ ba, chỉ cần là Tiểu U thích, ta
nhất định phải vì nàng làm tốt, cho nên, ngươi tốt nhất chờ làm chú rể
đi, giờ tý ta sẽ cho các ngươi một cái đại lễ!”
“Ngươi quả thực trong lòng có bệnh, ta bất kể ngươi đi đối phó Sở Hạo làm sao, nếu ngươi làm tổn hại đến một sợi lông của Ngữ Diên, ta sẽ
không bỏ qua cho ngươi!” Quỷ Tịch hung ác cảnh cáo.
“Ha ha, ngươi định làm cái gì? Hay là ngươi cũng thích nàng hay sao?
Ta cho ngươi biết, ta thương tổn bất luận kẻ nào cũng sẽ không thương
tổn nàng, bởi vì. . . . . . Nàng thuộc về ta, chỉ thuộc về Quỷ Vương
ta!” hắn âm lãnh tuyên thệ.
“Ngươi điên rồi!” nhìn thấy hắn một màn như thế, Quỷ Tịch nhịn không được hét lên.
“Điên? Cho dù điên rồi thì như thế nào, vì nàng ta nguyện ý!” nói
xong, hắn không đợi Quỷ Tịch nói hết, tiếp tục dán lên giấy niêm phong
cho hắn, tiếp theo hắn lôi Quỷ Tịch, một cái bật nhảy liền biến mất,
trong phòng nháy mắt biến thành trống rỗng.