“Tỷ tỷ, hiện tại nơi này không có người ngoài, có lời gì, chúng ta cứ trực tiếp mà nói ” mới vừa rồi còn ôn nhu như nước đột nhiên Tình Nhi
hung hãn nói, trong mắt sắc bén hận không thể đem diện mạo hay khuôn mặt của nàng phá hủy.
Ngữ Diên thản nhiên cười cười, “Bọn muội có lời gì cứ nói thẳng đi”
“Tốt lắm, nếu tỷ tỷ đã nói như vậy. Như vậy muội muội cũng không
quanh co, lúc trước tỷ tỷ có nói nửa năm sau sẽ làm cho Vương gia đưa tỷ tỷ hưu thư , nếu tỷ không làm được điều ấy, mạng của Tiểu Hương . . . . . .” nói xong, nàng cười một cách quỷ dị.
Thông minh như nàng lập tức hiểu được ý của nàng ta, nữ nhân này dám
lấy Tiểu Hương ra uy hiếp tính thiện lương của Mộng Ngữ Diên a!
“A? Tỷ đã nói thế sao? Bọn muội muội chẳng lẽ không biết tỷ tỷ mất ký ức sao?” Nàng vô tội trừng lớn hai mắt chu miệng nói.
“Tình Nhi tỷ tỷ, nàng nhất định là đang giả bộ , người nào mà chẳng
biết Vương gia anh tuấn cỡ nào, nàng sao lại không động tâm?” Tuyết Ngọc nói gấp.
“Muội thấy nàng ta tưởng có thể cướp đi vương vị Vương Phi của Tỷ tỷ ” Kiều Kiều cũng nói phụ họa.
Thất Dạ hà hơi nói “Vu bà, muốn hỗ trợ hay không?”
Ngữ Diên ném cho hắn một cái nhìn, dù cho thấy chuyện bất bình cũng
đừng nhiều chuyện, thấy thế, Thất Dạ thở dài một cái hướng giường đi
đến, trực tiếp nằm ở trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ngữ Diên nghe vậy đứng dậy cười cười, “Kỳ thật lâu rồi, tỷ đối vương
vị Vương Phi thật sự không có hứng thú, nếu muội là nữ nhân của Vương
gia, sẽ không ngay cả chút việc cũng không biết?” Nàng nhíu mày nhìn về
phía Tình Nhi khinh miệt nói.
Tình Nhi lạnh như băng nói: “Biết cái gì?”
“Vương gia thật ra lưu luyến ai nha” Ngữ Diên cười nói.
“Muội biết, tất nhiên là lưu luyến muội, trong phủ người nào cũng biết ” Tình Nhi nhíu mày đắc ý nói.
Ngữ Diên vội xua tay nói: “Sai lầm rồi, sai lầm rồi, tỷ biết, muội không biết”
“Tỷ thì biết cái gì?” Tình Nhi theo bản năng truy vấn.
“Tỷ biết, muội không biết, tỷ biết” nàng tiếp tục nói.
“Tỷ thật ra là biết cái gì?” Tình Nhi hiện tại cảm thấy choáng váng nghĩ, nàng rốt cuộc đã biết cái gì?
“Tỷ a? Tự nhiên là biết muội không biết a, à đúng rồi, tỷ còn biết, muội không biết tỷ biết”
“Cái gì mà biết nói không biết, tỷ rốt cuộc muốn nói cái gì?” Tình
Nhi nhanh chóng ồn ào, cái gì mà biết nói không biết, thật ra là chuyện
gì?
Ngữ Diên thấy nàng bắt đầu sốt ruột, không khỏi cười cười lại nói: “Tỷ biết muội không biết chuyện nha”
“Vậy tỷ biết chuyện gì mà muội không biết?” Tình Nhi giận dữ hỏi.
“Tỷ biết, muội không biết rất nhiều chuyện?”
“Hừ, tỷ lừa ai đó, tỷ nếu biết cái gì tỷ đã nói ra” Tình Nhi sốt ruột la lên, mặt khác hai nữ nhân kia hoàn toàn mơ hồ, cái gì là có biết hay không, cái gì lại đã biết không biết?
Ngữ Diên lại đắc ý nhíu mày, “Nếu là nói ra, không phải mọi người đều biết rồi? Phải biết rằng, chuyện này không có ai biết “
“Tỷ tỷ a, nàng có bệnh sao, cái gì mà biết nói không biết ” Tuyết Ngọc mơ hồ nói.
“Tỷ thấy, đầu nàng ta bị cháy hỏng rồi, cái gì biết, cái gì nói không biết, tỷ thấy thật hồ đồ” Kiều Kiều cũng nói gấp.
Tình Nhi cũng nghi hoặc nhìn nàng.
Tuyết Ngọc nhỏ giọng nói “Tỷ tỷ a, chúng ta đi nhanh lên đi, nơi này
cách Lãnh Uyển rất gần, muội thấy nàng ta tám phần là bị quỷ ám ” lời
của nàng làm cho Tình Nhi cùng Kiều Kiều run run một chút.
“Các muội đang nói cái gì a, không phải là muốn biết tỷ biết chuyện gì mà các muội không biết?”
“Đi” Tình Nhi cũng cảm giác nơi này thật âm u, nhìn Ngữ Diên một chút cũng không bình thường tay áo vung lên vội ra khỏi phòng.