“À, mụ mụ, ngươi đi xuống trước đi ” Tô Dật nhìn Tú bà nói.
Tú bà nghe vậy vội vàng gật đầu cười hớn hở rời đi.
“Huynh đài đến đây cũng là muốn gặp Mẫu Đơn sao?” hắn cười hỏi.
Mộng Ngữ Diên ngây ra một lúc, sau đó xoa đầu hỏi “Làm sao huynh biết ?”
Tô Dật lại mỉm cười “Bởi vì huynh đang chảy nước miếng “
“A?” Nàng la lên một tiếng rồi lau
miệng. Nghĩ rằng, nước miếng của ta cũng là do ngươi mà ra, chỉ là bây
giờ nàng là nam nhân tự nhiên không thể để cho hắn có cảm giác mình là
người đồng tính, đành phải làm dáng nói “Tô huynh phải không? Ãi, thật
sự là anh hùng nghe danh đã lâu, huynh không ngại cho ta ngồi cùng để
thưởng thức hoa khôi chứ?” Nàng phe phẩy cây quạt nói.
“Được chứ, mời ngồi” Tô Dật chỉ chỉ vào vị trí bên cạnh đồng thời cũng dặn Mẫu Đơn đàn lên một khúc.
“Huynh đài xưng hô như thế nào? Ta là Tô Dật” hắn tự giới thiệu.
“Mộng Thiếu” nàng nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của hắn nói.
Tô Dật bị nàng làm cho chọc cười, “Mộng huynh không phải muốn xem Mẫu Đơn sao? Vì sao lại nhìn ta?”
“Ta thích mỹ nam”
“. . . . . . ?”
“A, ý của ta là thưởng thức, thưởng thức” phát hiện mình nói sai, nàng cười hắc hắc.
“Xem ra, vị Mộng Thiếu này thích nam
nhân hơn nữ nhân” ngoài cửa đột nhiên xuất hiện hai thân ảnh cao lớn,
trong đó có một người lười nhác tựa vào cửa, híp mắt nhìn nàng.
Mộng Ngữ Diên ngước mắt lên nhìn, khi
thấy khuôn mặt của hắn cũng là lúc nàng ngây ngẩn cả người, nàng không
phải người mù, lập tức liền biết yêu nghiệt này là ai. Khi thấy hắn nhìn mình chằm chằm, nàng sợ hãi đến mức lập tức đứng lên, bắt đầu kích động đi tới đi lui ở bên trong phòng. Trời ạ, như thế nào xui xẻo như vậy,
nàng hẳn là lúc ra cửa không xem phong thủy .
“Vị huynh đài này vì sao ở trong phòng
đi tới đi lui như vậy? Đang thưởng thức chứ có phải biểu diễn khinh công đâu?” Khóe miệng hắn bứt lên vẻ tươi cười châm biếm nhìn nàng.
Mộng Ngữ Diên ngây ra một lúc, huynh đài? Đúng vậy, nàng bây giờ đang cải trang làm nam nhân, sợ cái gì chứ?
Sửa sang lại sau vài giây, nàng xoay người cười nói “Hai vị này là?”
Tô Dật đứng dậy cười nói “Vị này là
Vương gia đứng đầu ở kinh thành tên Sở Hạo, vị còn lại được xem là cánh
tay phải của hoàng thượng Lưu Viên, Lưu đại nhân, bọn họ đều là bạn tốt của ta”
“Hân hạnh được quen biết các vị huynh đài, ta là Mộng Thiếu” nàng nhíu mày nói, giọng nói có chút kiêu ngạo.
Sở Hạo nghe vậy lạnh nhạt nói “Huynh với Vương Phi của ta là cùng một họ à?”
“A? Là cái người bị vương gia nhốt ở
Lãnh Uyển, hơn nữa có phải vương gia còn chiếm đoạt nha hoàn của Mộng
Vương Phi?” Nàng nhíu mày theo dõi hắn.
Lời của nàng, làm cho Tô Dật cùng Lưu
Hằng ngây ra một lúc, không thể nào? Trong trí nhớ của bọn họ Sở Hạo đã
đề cập không ít hơn một lần là không thích Vương Phi, tuy nhiên không có nghe nói là nhốt vào Lãnh Uyển .
Sở Hạo mặt không đổi sắc nói “Mộng Thiếu xem ra biết rất rõ, ngươi nói rất đúng, bổn vương ghét nhất là nữ nhân
lục đục, về phần nữ nhân? Hừ, các nàng đối với ta mà nói chỉ có tác dụng làm ấm giường, Mộng huynh cũng là nam nhân, chẳng lẽ ngươi không có cảm giác này?”
“Thúi lắm!” Nàng ngay lập tức không nhịn được thốt ra.