“Người nào?” Chợt đột nhiên nhìn thấy Ngữ Diên đi tới trước mặt bọn
họ, hai người này cầm lấy trường kiếm chuẩn bị đâm lại đây, chính là còn chưa kịp kêu lên, kiếm trong tay Ngữ Diên cũng đã vòng một đường, hai
thị vệ cứ như vậy ‘đông’ một tiếng ngã xuống, Ngữ Diên cười lạnh một
tiếng sau đó vọt đi vào ngay lập tức.
Nàng vừa mới đi vào, vách đá bên cạnh
bước ra hai nam nhân, “Quỷ quân sĩ của chúng ta vì sao rút lui nhiều
người như vậy, hơn nữa, tại sao phải để cho nàng đi vào? Bằng thực lực
của chúng ta hoàn toàn có thể ngăn cản nàng đi vào, bọn họ đều là thị vệ được huấn luyện rất nghiêm ngặt!” nói chuyện đó là thị vệ mặc quần áo
giống thị vệ vừa mới chết đi.
“Đại nhân hạ lệnh không cho phép làm thương tổn nàng, nếu cố ý ngăn
cản mà nói…, như vậy nàng nếu bị thương tổn, ta và ngươi mười cái mạng
cũng không đủ đền, nàng muốn đi vào để cho nàng đi vào là được rồi, chỉ
cần không cho nàng đi đâu, không làm thương tổn đến đâu!” tên là quân
sĩ nam nhân nói.
Thị vệ nghe thấy vậy ồ một tiếng liền không nói gì nữa, nhưng trong
lòng hắn lại nghi hoặc không thôi, đại nhân này vì sao đối với nữ tử này tốt như vậy? Bộ dạng nàng cũng không phải cực kỳ kinh diễm gì a, hay là nàng có chỗ nào rất đặc biệt!
Tiến vào trong địa lao, Ngữ Diên liền đi đến từng gian xem xét có
tung tích Sở Hạo hay không, trong địa lao âm u ẩm ướt quỷ dị này, nàng
đề phòng nắm kiếm Chu Tước đi bước một đi xuống dưới, chỉ là càng đi
xuống, nghi ngờ của nàng càng lớn, vì sao nơi này đến một thị vệ cũng
không có?!
‘ai u, ai u’ trong địa lao thống khổ tiếng rên rỉ khắp nơi đều có thể nghe thấy, nghe đến loại thanh âm này lại nhìn đến nơi ẩm uớt như thế,
lòng của nàng ẩn ẩn bất an, cảm giác có chỗ nào không đúng lắm, còn
không đợi đến nàng cẩn thận phân tích, lại nghe thấy từng tiếng thấp lẩm bẩm, “Ngữ Diên. . . . . . Ngữ. . . . . . Diên. . . . . .”
Sở Hạo?!
Tuy rằng loại thanh âm này vô cùng mỏng manh, nhưng mà nàng vẫn lrõ
ràng nghe được, một tiếng thống khổ rên rỉ kia, làm cho tâm nàng đều
thót lên tới cổ họng, vì thế nàng rất nhanh hướng nơi có tiếng âm cấp
tốc chạy đi, dọc đường, địa lao rất nhiều người bị tra tấn bộ mặt bị
thay đổi hoàn toàn, loại bộ dáng này càng làm cho nàng lo lắng không
thôi.
“Diên. . . . . .”
“Sở Hạo, Sở Hạo!” nghe thế loại rên rỉ giống như trong mộng, nàng vội vàng đi vào, cảnh tượng trước mắt làm nàng không ngừng biến hóa, nàng
chưa bao giờ nhìn thấy qua có nhà tù lớn như vậy, cứ như vậy, nàng chạy
tới một cái nhà tù cuối cùng rồi ngừng lại.
Ở phía xa, nàng có thể thấy rõ ràng một người nằm úp sấp trên rơm rạ, người này mặc quần áo ‘màu đỏ’, nàng biết màu đỏ này là máu, là máu
nhuộm đỏ, tuy rằng không thấy được khuôn mặt của hắn, nhưng trong lòng
tựa hồ đã có đáp án, nàng chậm rãi đi lên phía trước, cho đến cửa nhà
tù nàng ngừng lại, ngây ngốc nhìn cái người đang trong phòng giam kia.
“Sở Hạo. . . . . .” Nàng bắt lấy cửa sắt nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, lòng của nàng đang ẩn ẩn đau.
“Diên. . . . . .” Hắn khẽ lẩm bẩm trong mộng giống như trước, loại
thanh âm nàylàm cho nước mắt Ngữ Diên nháy mắt lướt qua, một giây sau,
nàng cầm lấy kiếm Chu Tước hung hăng bổ về phía ổ khóa này, ‘bịch’ một
tiếng, khóa rơi xuống mặt đất, nàng liền đẩy cửa nhà tù ra chạy tới.
“Sở Hạo, Sở Hạo!” nàng đi vào trước mặt hắn, quỳ gối xuống mặt đất cố sức nâng hắn dậy để cho tựa vào khuỷu tay của mình, Sở Hạo được nhấc
lên vẫn như trước nhắm chặt hai mắt, toàn bộ trên mặt đều là máu còn có
vết máu dính thêm rơm rạ vào, Ngữ Diên liền nhẹ nhàng xoa nhẹ trên mặt
hắn cùng với rơm rạ trên đầu , nhẹ giọng kêu lên: “Sở Hạo, ngươi tỉnh
đi, ta tới rồi, ta tới rồi!”
Trong lòng hắn, hơi thở mỏng manh, trên khuôn mặt tuấn mỹ tựa hồ trải qua đủ loại phong ba, ở bên trong tiếng gọi lên của nàng, mày của hắn
hơi hơi chau lên, ngay sau đó chậm rãi mở đôi mắt ra .
“Sở Hạo. . . . . . Rất đau đúng hay không?” Ngữ Diên vung tay áo thật cẩn thận chà lau cho hắn, mà trong mắt của hắn xuất hiện nghi hoặc cùng với không tin thật sâu.
“Làm sao ngươi lại ngốc như vậy, ngươi lợi hại như vậy tại sao lại
biến thành như vậy?” Ngữ Diên cái mũi chua xót không thôi, nước mắt theo gương mặt tích lạc ở trên dung nhan của hắn.
“Ngữ Diên. . . . . .” Hắn nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, Ngữ Diên còn
chưa kịp trả lời, hắn lại đột nhiên chua xót cười cười, “Không thể tưởng được lại xuất hiện ảo giác . . . . . .” Nói xong, hắn cố sức giơ tay
lên muốn đi đụng vào ảo giác này, lại không nghĩ rằng, Ngữ Diên chen
ngang cầm tay hắn khẳng định lớn tiếng nói: “Đây không phải ảo giác, ta
tới rồi, ta tới đến bên cạnh ngươi rồi, không cho phép chết có nghe hay
không?”
“Ách?” Hắn ngây ra một lúc, lại mở to hai mắt, hắn muốn nhìn một chút có phải thật vậy hay không.
“Đứa ngốc, ngươi không phải nằm mơ, ánh mắt trừng lớn như vậy làm cái gì?” Ngữ Diên bĩu môi nước mắt nhịn xuống cười nhạo nói.
“Thật là nàng?” Sở Hạo sau khi xác định nàng là người thật, hiển
nhiên không có kích động, ngược lại là kinh ngạc, tiếp theo hắn đột
nhiên vươn tay dùng sức lôi cổ tay của nàng quát lớn “Người ngu ngốc
này, làm sao nàng lại tới nơi này? Nhanh rời đi cho ta!” nói xong, hắn
đột nhiên có chút ho khan tiếp theo liền ói ra máu.
“Sở Hạo, ngươi làm sao vậy? Ngươi đừng làm ta sợ a@” Ngữ Diên vội
vàng nhanh chóng lấy tay chà lau vết máu bên miệng hắn, trong lòng vừa
kinh vừa sợ.
“Ngu ngốc. . . . . .” Hắn nhịn xuống máu ở trong ngực cấp tốc chảy ra nhíu mi nói.
“Ngươi mới là ngu ngốc đây, đã bị thương còn chít chít méo mó như
vậy!” nàng ôm lấy hắn chua xót cười cười nói, kỳ thật nhìn thấy bộ dáng
này của hắn, lòng của nàng thật sự rất đau, nhưng lại không muốn hắn lo
lắng, chỉ có thể làm bộ không sao cả để khiến cho hắn khỏi lo lắng.
“Đi nhanh lên, đi nhanh lên. . . . . .” Hắn dùng lực đem nàng đẩy ra, mà hắn liền ngã xuống trên mặt đất.
Ngữ Diên thấy thế sốt ruột đưa tay muốn đi dìu hắn, lại bị tay hắn
ngăn cản, “Nhanh nghĩ biện pháp rời đi, hãy chiếu cố chính mình cùng đứa nhỏ thật tốt!” ánh mắt của hắn xuất hiện kiên định trước nay chưa từng
có.
“Ngươi cái gì cũng đều nhớ lại có phải hay không?” Nàng nhìn hắn hỏi
“Không có!” hắn không nhìn nàng.
Ngữ Diên bất đắc dĩ cười, nàng biết hắn cái gì cũng nhớ được rồi từ
ánh mắt nhiệt tình nhìn nàng kia, liền nhìn ra, hắn không muốn để cho
nàng biết, nàng cũng sẽ giả bộ không biết được rồi, vì thế nói: “Được,
không nhớ rõ cũng thế, nhưng mà ta không thể rời đi, cho dù không phải
là vì ngươi, cũng vì ông ngoại!”
“Ách? Ông ngoại làm sao vậy? Ông ở nơi nào?” Nghe thấy Ngữ Diên nhắc
tới hai chữ ông ngoại, hắn liền khởi động thân mình ngước mắt nhìn lại,
nhưng nhịn trên người không có khí lực lập tức liền ngã xuống mặt đất,
Ngữ Diên liền quỳ gối trước mặt của hắn đưa tay đỡ hắn.
“Bọn họ đều đến nơi này, nhưng lại đều tách rời ra.” Ngữ Diên cúi đầu nhìn về phía hắn lo lắng nói.
“Ông ngoại. . . . . .” Nghe thấy vậy, tim của hắn bắt đầu có chút bận tâm, tử thần này thật lợi hại, bất kể là pháp thuật của hắn hay là linh khí đều so với Quỷ Vương cao hơn 2 lần, nếu bọn họ đã rơi vào tay của
tên này chẳng phải là. . . . . .
“Ngươi đừng lo lắng, ta sẽ cứu bọn họ, cũng sẽ cứu ngươi!” Ngữ Diên tựa hồ hiểu được lo lắng của hắn không khỏi nói.
Sở Hạo nghe thấy vậy nhìn về phía nàng chua sót cười, “Ngu ngốc ngươi nghĩ rằng nơi này rất đơn giản, ta còn không được, ngươi cho là ngươi
có thể sao? Chạy nhanh tìm cơ hội rời đi không cần quay lại. . . . . .”
Hắn quay đầu không muốn nhìn nàng, không phải bởi vì phiền chán, mà là
bởi vì càng nhìn càng sẽ không thể bỏ.
“Không, ta không đi!” khẩu khí của Ngữ Diên kiên định nói.
“Biến, ngươi cút đi cho ta, bổn vương mới không cần ngươi tới cứu!”
hắn quay đầu nhìn về phía trong giọng nói của hắn hiển thị lạnh lùng rõ
ràng.
“Ngươi hung hăng cái gì, ngươi nghĩ rằng ta nguyện ý tới cứu ngươi
sao? Ngươi đối với ta không tốt như vậy, ta tại sao phải cứu ngươi a, đó là bởi vì. . . . . . Bởi vì quan hệ tới ông ngoại, là bởi vì nguời ta
mới đến cứu ngươi, ngươi yên tâm, chỉ cần cứu ngươi đi ra ngươi thích
như thế nào liền như thế nào!” Ngữ Diên nhìn về phía hắn bực bội nói.
“Ngươi. . . . . .” Hắn nhìn về phía nàng thật sự không biết nên đi khuyên như thế nào.
“Ngươi đừng cho rằng ta là của ngươi, ta cho ngươi biết, chỉ cần
ngươi còn sống đi ra ngoài, ta liền lập tức biến mất, dù sao. . . . . .
Dù sao Quỷ Tịch đối với ta tốt như vậy, ta có thể gả cho Quỷ Tịch đến
một đoạn tình người quỷ làm dở, đến lúc đó ta có thể mang theo đứa nhỏ
cùng Quỷ Tịch cùng nhau lưu lạc nơi chân trời, ngươi thích làm gì thì
làm thôi!” Nàng nhìn hắn chu miệng nói.
Nghe thấy vậy, Sở Hạo đột nhiên tức giận bắt lấy tay nàng quát lớn, “Ngươi dám!”
“Ngươi nếu đã chết, ngươi xem ta có dám hay không!” nàng nhíu mi trừng mắt nhìn về phía hắn phản bác.
‘ba ba ba’ đột ngột một tiếng, có người ở trong bóng đêm vỗ tay lên,
tiếp theo trong bóng đêm truyền ra một tiếng, “Thật sự là thâm tình a”
một giây sau, trong bóng đêm đi ra một đám người, cầm đầu tất nhiên là
tử thần đại nhân, đi theo bên cạnh hắn, là bốn tỳ nữ sống mơ mơ màng
màng, còn có rất nhiều bọn thị vệ.
“Là ngươi? Ngươi bán đứng ta?” Ngữ Diên nhìn thị vệ cùng nhóm tỳ nữ
này không khỏi tức giận nhìn vào trong mắt của hắn đã tràn ngập tức
giận, đáng chết, nàng lúc sơm nên giết hắn trước.
“Sườn phi số 77, nhìn thấy tử thần đại nhân còn không chạy nhanh quỳ xuống” Say nhi đứng ra quát lớn.
“Cái gì?! Tử thần đại nhân?!” Ngữ Diên ngây ngẩn cả người, chuyện
này. . . . . . Người kia là tử thần đại nhân?! Nàng nhìn kỹ hướng về
phía hắn, trời ạ, đôi mắt màu đen của hắn như thế nào lại biến thành màu bạc, phía trước từng màn rất nhanh ở nàng trong đầu nhớ lại, nàng không xui xẻo như vậy chứ, tùy tiện bắt một tên lai có thể chính là tử thần
đại nhân, khó trách nàng có thể đi thuận lợi như thế, tuy rằng nàng đã
sớm có hoài nghi, nhưng lại không nghĩ tới hắn chính là tử thần đại
nhân!
“Bản đại nhân coi trọng ngươi, ngươi đúng khẩu vị của ta, hãy làm
sườn phi 77 của ta, ta chắc chắn sẽ cho ngươi hưởng thụ vinh hoa phú
quý!” tử thần đại nhân nhìn về phía nàng cười cười nói.
Thanh âm của hắn làm cho Ngữ Diên phục hồi tinh thần lại, tiếp theo
nàng kiên định nói: “Ngươi nằm mơ, ta sẽ không gả cho ngươi!”
“Nha? Phải không? Ngươi khẳng định?” Hắn lộ ra nụ cười mê người hỏi,
nụ cười như thế làm cho Ngữ Diên không khỏi hơi hơi nhíu mi, cảm giác có chuyện tình không tốt sắp xảy ra.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến từng tiếng bước chân, ngay sau đó, theo bọn thị vệ đến, một đám khuôn mặt quen thuộc xuất hiện ở trước mặt của nàng, Ngữ Diên kinh ngạc nhìn hướng bọn họ, ông ngoại, Lý Lập, Xảo
lão thái, Chỉ San, Đại Bàn, A Quý? Bọn họ toàn bộ bị bắt rồi?!