*Bắt đầu từ chương này 1 chương truyện dài hơn rùi các bạn nhé
Sở Hạo đột nhiên xuất hiện làm cho Ngữ Diên sửng sốt nhảy dựng lên:
“Ngươi làm cái gì thế, xuất hiện giống như quỷ ngươi nghĩ định hù chết
ta à?” Nàng bất mãn nói.
“Chỉ sợ thật sự có một con quỷ hù ngươi sợ đi?” Hắn nhìn nhìn nàng, trên mặt không chút biểu tình nói.
Nghe thấy vậy, Ngữ Diên ngây ra một lúc,
nghĩ nghĩ không biết lời này có ý gì? Cái gì mà thật sự có một con quỷ
hù đến nàng? Một giây sau, nàng nghĩ rằng hắn căn bản là không nhìn
thấy, nhất định là đang nói bừa, vì thế nói: “Ngươi sẽ không phải là tới tìm ta chứ” Nàng xem xem bốn phía, nơi này một người đều không có.
Sở Hạo nghe chất vấn như vậy, cũng ngây ra một lúc, đúng vậy, hắn tới đây làm cái gì? Đúng rồi, hắn vừa mới nghe được tiếng nói chuyện rất
nhỏ nên mới tới đây, hắn nghĩ nghĩ an ủi mình, đáy lòng chợt có một
loại rung động rất nhỏ.
Ngữ Diên thấy hắn hết sức sững sờ liền đi tới bên cạnh hắn, vỗ vỗ bờ
vai của hắn nói: “Huynh đệ, ta biết ta thực mê người, là tình nhân trong mộng của nam nhân các ngươi, ngươi không nên mê luyến ta, ta cũng thế
không có lời nào nói, dù sao ta không thể khống chế tư tưởng của ngươi
đúng hay không, nhưng ngươi trăm ngàn lần không cần nửa đêm tới tìm ta,
miễn cho bị dung mạo của ta làm rung động, dẫn đến mắc bệnh tương tư ”
nàng đem hắn cùng với Quỷ tịch thành một loại giống nhau.–
Sở Hạo nhìn nhìn nàng cười lạnh một tiếng, “Ta nghĩ. . . . . .”
“Ngươi không cần nghĩ ” nàng trực tiếp vươn tay nhìn hắn làm một tư
thế ngăn chặn, “Làm người đã khó, lại làm một nữ nhân còn khó hơn, làm
một nữ nhân để cho nam nhân nửa đêm tìm kiếm không biết mệt lại càng khó hơn nữa, ai!” Nàng thở dài nói, nói xong, liền kéo quần, mới vừa đi
toilet về hình như chưa có kéo hết.
Sở Hạo nhìn nhìn tư thế tục tằng của nàng, không khỏi nhíu mày nói: “Mỹ nữ cũng ở trước mặt nam nhân kéo quần như thế sao?”
“Làm cái gì a? Ta không kéo quần, chẳng lẽ để nó rơi xuống cho ngươi
xem a, bệnh thần kinh” nàng không thể tin được hắn sẽ hỏi thế, không
khỏi phản bác.
“Ta nghĩ xem. . . . . .”
“Cái gì? Làm sao ngươi có thể vô sỉ như vậy a, ngươi nghĩ muốn nhìn
thấy ta cởi quần à ? Ngươi thật sự là không biết xấu hổ” nàng lại cắt
đứt lời của hắn kích động nói.
Sở Hạo nghe thấy vậy cả giận nói: “Nữ nhân chết tiệt ngươi có thể không nói xen vào được không?”
Đột nhiên bị quát lớn Ngữ Diên ngây ra một lúc, vài giây sau, than
thở một câu, “Ngươi có phải muốn nói cái gì hay không ? Ách. . . . . .
Vậy ngươi nói ” điển hình thiện sợ ác.
“Ý của ta là, ta nghĩ muốn nhìn xem ngươi đến tột cùng còn có thể tự
kỷ tới trình độ nào, ta nghĩ có thể nói cho ngươi một câu, trời tối thì
có thể nằm mơ, nhưng là mời ngươi về nhắm mắt nằm mơ mộng tiếp được
không?” Nói xong, trực tiếp xoay người một cái anh tuấn đi về.
Ngữ Diên bị lời của hắn làm cho ngây ra một lúc, lúc sau liền phản
ứng lại , “Nha , ngươi nói cái gì a, ngươi cho ngươi thật là Sở Hạo a,
còn nữa, ta. . . . . . Ta cho dù tự kỷ cũng có tư cách, hừm hừ” nàng tức giận ồn ào.
Hôm sau
Béo lão nhân sáng sớm đã rời giường, nghĩ tới hai người lại không
hiểu được, ngày hôm qua tiếp xúc không biết có làm cho song phương lưu
lại ấn tượng tốt đẹp với nhau hay không ?
“Gia gia” nhìn hắn ngồi ở trong đại sảnh ăn điểm tâm, nàng cũng tới
ngồi bên cạnh hắn, gọi một bát mì, Tiểu Hương sáng sớm đã chạy ra chợ
nói mua đồ này nọ, giá mã sư phó sáng sớm cũng đi tắm rửa cho con ngựa .
“Ơ, Sở Tam đâu?” Béo lão nhân không thấy Sở Hạo không khỏi thắc mắc.
“Ta làm sao mà biết a, cái đầu thân thích này của ngươi thật sự có vấn đề” nàng than thở một câu.
“A? Làm sao vậy? Hắn đắc tội với ngươi?” Béo lão nhân khó hiểu hỏi,
ngày hôm qua lúc trở lại không phải còn cười đấy sao, sau một buổi tối
như thế nào lại thay đổi?
“Cái gì mà gọi là có đắc tội với ta hay không, ngươi có biết không,
hắn nửa đêm chạy đến nhà xí tìm ta, tiếp theo hắn ngượng ngùng thừa nhận mê luyến ta, nói mà không biết xấu hổ, nhưng hắn vẫn nói là ta tự kỷ,
ai za ngươi nghe xem có được không” trước mặt nàng là bát mì đã được
bưng lên, nàng cầm chiếc đũa gắp một miếng lớn lấp đầy vào trong miệng.
“Nữ nhân đều thích ở sau lưng người khác nói huyên thuyên sao?” Sở Hạo đột nhiên đi đến trước mặt của nàng hỏi.
Ngữ Diên bị hoảng sợ, mì ở trong miệng liền lập tức liền bị phun ra
ngoài, rất không may đều đọng ở trên mặt Sở Hạo, không phải mặt , mà là
mặt nạ da người ở trên mặt.
Sở Hạo thấy thế liền với lấy khăn tay hướng trên mặt xoa xoa, nhìn
chằm chằm vào nàng tức giận nói: “Xú nữ nhân ngươi muốn chết sao?”
Ngữ Diên nghe thấy vậy liền đứng dậy vỗ cái bàn một cái hét lên:
“Ngươi mới là xú nữ nhân, ta bây giờ là nam nhân, còn nữa ngươi có biết
mình vừa mới để cho ta nhận lấy biết bao nhiêu tổn hại hay không?” Cái
này rõ ràng chính là đánh đòn phủ đầu
“. . . . . . ?” Sở Hạo cùng Béo lão nhân đều ngây người nhìn xuống,
nàng rốt cuộc là bị thương tổn sao? Hình như là Sở Hạo bị phun vào mặt
đấy chứ?
“Ngươi có biết hay không ngươi học tập biểu ca yêu nghiệt của ngươi
đột nhiên xuất hiện làm ta giật cả mình, làm trái tim của ta kinh hoàng
không chỉ thế còn làm huyết áp lên cao, choáng váng đầu óc ù tai, những
điều này là do hậu quả của kinh hãi, ta còn chưa bắt ngươi trả tiền vì
tinh thần bị tổn thất đâu, ngươi còn rống cái gì nha?”
“Ngươi. . . . . .”
“Ngươi cái gì mà ngươi, còn có nữa, mì của ta đang ở trong miệng,
ngươi đột nhiên xuất hiện, khiến nó bay qua, cái này gọi là cưỡng gian
thần kinh của ta, tự nhiên có thể đạt tới cưỡng hiếp có mục đích” nàng
trực tiếp hét lên đánh gãy lời của hắn .
“Cái gì? Thần kinh cũng có thể cưỡng gian” Sở Hạo quả thực bị lời của nàng làm cho sửng sốt, mà tức giận lúc trước của hắn bất tri bất giác
dần dần tán đi.
“Đúng vậy nha, ngươi không thừa nhận sao? Ngươi cố ý làm ta sợ nhảy
dựng lên, cố ý để cho ta trước mặt ngươi phun ra, tiếp theo nước miếng
của ta dính đọng lại trên mặt của ngươi, cái này được tính là gián tiếp
hôn môi, điều này chẳng lẽ còn không phải là cưỡng gian thần kinh của ta sao? A a a, ta đã sớm nhìn ra ngươi đối với ta có ý rồi, nhưng không
thể tưởng được ngươi lại giảo hoạt như thế a, quên đi, xem ngươi mê
luyến ta như thế, ta liền không so đo với ngươi” nàng tức giận trừng mắt nhìn hắn, một giây sau, không đợi hắn hồi phục rất nhanh chạy đi lên
trên lầu.
Sở Hạo ngây ra một lúc rốt cục cũng phản ứng lại, vì thế hét lên:
“Ngươi đứng lại đó cho ta, ta muốn giết ngươi” hắn anh tuấn như thế, mà
lại bị nói thành ra như vậy? Đây quả thực là nhục nhã vô cùng, béo lão
nhân thấy thế liền lôi hắn ngồi xuống, “Bình tĩnh, bình tĩnh, OK?”
Tiếng rống giận dữ của hắn, tất nhiên tất cả đều truyền vào trong lỗ
tai của nàng, cho nên cước bộ trở về phòng nhanh hơn, vừa tiến vào trong phòng, nàng liền đóng cửa lại, tiếp theo là vỗ ngực một cái âm thầm
nói, làm ta sợ muốn chết, may mắn ta đã đánh đòn phủ đầu trước, ai, tuy
rằng hắn không phải là tên yêu nghiệt kia, nhưng ánh mắt của hắn bắt
chước rất giống, đặc biệt là thời điểm hắn trừng mắt nhìn nàng, thật sự
cùng Sở yêu nghiệt trừng mắt nhìn nàng giống nhau, tuy rằng nàng biết
hắn không phải, nhưng loại ánh mắt này vẫn làm cho người ta có chút
khiếp đảm !
“Ngươi đang ở đây sợ hãi cái gì thế?” Đột nhiên trong phòng vang lên
thanh âm của nam nhân phi thường dễ nghe, lại làm cho nàng hoảng sợ.
“Ai?” Giờ này khắc này, nàng lại đột nhiên cảm thấy ban ngày mà trong phòng lại hắc ám như thế.
‘Đông’ một tiếng, nàng mở một cánh cửa sổ bên cạnh ra.
Ngữ Diên theo bản năng nói: “Hoa. . . . . . Hoa. . . . . . Hoa Trạch Loại?”
“Thông minh” lời của nàng vừa toát ra, trên mái hiên Hoa Trạch Loại
mới chậm rãi đi xuống, Ngữ Diên nhìn soái ca ngày nhớ đêm mong trước mặt này, trong lòng nhảy bùm bùm.
“Trong lúc vô tình phát hiện ngươi ở nơi này, thuận tiện sang đây xem xem” thanh âm Hoa Trạch Loại ôn nhu giống như gió nhẹ thoảng qua làm
cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
Ngữ Diên nghe thấy hắn nói như vậy, liền ngượng ngùng cười cười, nghĩ rằng, chẳng lẽ trên trời nghe được tiếng kêu la của mình, cố ý làm cho
hắn đến tìm mình hay sao?
“Cái kia. . . . . . Cái kia ngươi thật là người của Di hoa cung?” Lần này gặp được hắn, nàng nghĩ tốt nhất nên hiểu biết rõ ràng.
Hoa Trạch Loại gật gật đầu.
“Kia. . . . . . Vậy ngươi thật là đại ma đầu trên giang hồ giết người không chớp mắt?” Nàng nghi ngờ hỏi, bởi vì ở trong mắt cùng trong lòng
của nàng, soái ca ôn nhu như thế, làm sao có thể giống đại ma đầu giết
người không chớp mắt đâu..?
“Ta giết đều là những người nên chết, bọn họ cũng không phải là người tốt” Hoa Trạch Loại cười cười đưa ra đáp án.
Ngữ Diên nghe thấy vậy cũng cười cười, bởi vì nàng không biết nên nói cái gì, nên giết thì giết sao? Mọi người đều không có cha mẹ sao? Ai, ở cổ đại giết người hình như là không phạm pháp, ngươi không giết thì sẽ
bị người khác giết, thật là một Đại Bi kịch của thời đại.
“Ngươi đang nghĩ cái gì? Muốn ra ngoài đi dạo hay không?” Hắn cười cười hỏi.
“Đi nơi nào?”
“Sung Sướng Uyển” hắn cười.
Ngữ Diên nghe vậy lẩm bẩm một tiếng, Sung Sướng Uyển? Tên này nghe
thế nào cũng không được tự nhiên, sung sướng, không phải địa phương dành cho nam nhân, đây chẳng phải là. . . . . . . Một giây sau, nàng kinh
ngạc nhìn hướng hỏi hắn: “Ngươi nói là kỹ viện?”
“Đúng vậy a, muốn đi cùng hay không?”
Ngữ Diên nghe thấy nói như vậy, trong lòng liền cảm thấy mất mát,
nguyên lai, hắn cũng hoa tâm như thế, đều thích kỹ nữ ở kỹ viện? Chẳng
lẽ soái ca đều là thích kỹ nữ hay sao? Nàng không thăng bằng nghĩ.
“Hôm nay ở Sung Sướng Uyển mỗi một năm một lần tụ hội, bởi vì Cầm
Tiên hoa khôi bộc lộ tài năng, nàng hàng năm chỉ có đàn một lần, nghe
nói nàng tự nhận là tiếng đàn của nàng ở thiên hạ không có ai có thể
vượt qua, bản thân ta là có hứng thú đi xem, còn ngươi?” Hoa Trạch Loại
nói ra lý do.
“ Nếu nàng ta đánh đàn nghe hay, ngươi sẽ thích nàng sao?” Cũng không biết bản thân mình hỏi không đúng nhưng cảm thấy lo lắng nên từ trong
mồm nói ra.
Hoa Trạch Loại nghe thấy vậy ngây ra một lúc, cười nói: “Cho đến tận
bây giờ, còn chưa có một nữ nhân nào có thể làm ta động lòng”
Vẫn chưa có người nào ở trong tim của hắn? Kia. . . . . . Kia chứng
tỏ nàng còn có cơ hội ? Cầm Tiên phải không? Có bổn tiểu thư cầm thần
này ở đây, Cầm Tiên ngươi toán cá thí a, bổn tiểu thư tuyệt đối sẽ không cho ngươi đựơc nổi bật ở trước mặt Hoa Trạch Loại , ta muốn đoạt giải
quán quân, trong lòng nàng tru lên, một giây sau nói: “Được, ta với
ngươi đi, nhưng ngươi chờ một chút nha” nàng lấy bút ra viết một câu
trên giấy, ta ra ngoài đi dạo một hồi sẽ trở lại, hơn nữa còn cầm bàn
trà đặt ở trên giấy, nàng nhìn hắn nói: “Bổn thiếu gia đã chuẩn bị xong, chúng ta đi dạo kỹ viện đi”
Hoa Trạch Loại bị ngữ khí của nàng làm cho buồn cười, đưa tay đem
nàng ôm vào trong ngực, mũi chân nhẹ lướt một chút, bọn họ liền như thần tiên bay ra ngoài.