Thanh âm nổi trội của ‘ Piano ’ truyền khắp toàn bộ Sung Sướng Uyển, mọi người đều si mê nghe tiếng đàn này, mỗi người đều biểu hiện ra bộ
dáng vô cùng say mê .
Cầm Doanh ngước mắt nhìn nhìn mọi người, khóe miệng treo lên vẻ đắc ý tươi cười, xem ra, năm nay giá trị bản thân lại tăng lên rồi!
Không bao lâu, hai khúc âm thầm lặng lẻ kết thúc, tất cả mọi người
phát ra tiếng ca ngợi, đối với nàng dựng thẳng ngón tay cái lên, tú bà
thấy thế liền đi tới cười nói: “Cầm Tiên chính là Cầm Tiên a, quả nhiên
không giống bình thường a, các vị, ai muốn nhìn thấy dung mạo của Cầm
Tiên? Ai lại muốn cùng Cầm Tiên ăn uống bữa tối đây?” Nàng cười cười
nói.
“Ta ra một trăm lượng bạc”
Phía dưới một người nam nhân sảng khoái nói, nam nhân phía dưới thấy
thế cũng đều đi lên kêu giá, nhưng tú bà nhưng không có gì vui sướng,
năm nay sao lại thế này, phòng trang nhã trên lầu như thế nào mà một cái cũng chưa kêu giá? Căn cứ vào ngày trước đã sớm bắt đầu kêu giá.
Cầm Doanh thấy thế cũng không sốt ruột, nàng đứng dậy, đi vào giữa vũ đài, đối với mọi người cười cười, nàng biết bọn họ đều là đang giả bộ,
còn không phải chờ giá lên cao, mới có thể kêu sao? Năm này, nàng không
phải là một vạn lượng hoàng kim thì mới đi ăn một bữa cơm! Hiện tại mới
mấy trăm lượng bạc, còn sớm quá!
“Năm trăm lượng bạc” lại có một tên kêu lên.
“Mọi người nhiệt tình ra giá a, cùng với một mình Cầm Tiên ở chung
một buổi tối, sẽ làm các ngươi sung sướng giống như thần tiên ” tú bà dụ hoặc nói.
“Một ngàn lượng bạc” nghe Tú bà rao hàng, có người thiếu kiên nhẫn bắt đầu kêu giá cả .
“Năm trăm lượng hoàng kim” rốt cục cũng có người ra hoàng kim .
“Tám trăm lượng hoàng kim”
“Một ngàn lượng hoàng kim” trên lầu trong một phòng trang nhã xa hoa phát ra tiếng gào.
Tú bà nghe thấy vậy miệng đều cười không ngớt, trời ạ, một ngàn lượng hoàng kim, đây chính là gấp đôi năm trước nha, mọi người nghe thấy trên lầu quát to như vậy đều ngậm miệng lại, một ngàn lượng hoàng kim nhiều
lắm, ra không nổi, cũng không đủ thực lực này.
“Một ngàn lượng hoàng kim mua một khúc như vậy, trên lầu cũng đừng
quá phân biệt đẳng cấp thế chứ” bất chợt, một thanh âm vô cùng êm tai
truyền ra, Ngữ Diên từ phía sau đài đi tới.
Mọi người đều ngây ngẩn cả người, nàng lúc này mặc áo màu vàng nhạt
quần trắng, lộ vai, phe phẩy quạt mỏng từ từ đi lên, nguyên bản nàng
chính là một đại mỹ nhân, còn cố ý đeo một ít đồ trang sức trang nhã,
trên người còn có mùi riêng đặc biệt.
Tất cả mọi người giật mình nhìn nàng, hồn đều bị nàng tha đi rồi.
Tú bà thất thần, nàng là ai? Ở nơi này khi nào thì có một tuyệt đại
giai nhân như vậy? Cầm Doanh giờ phút này cũng lặng yên ở chỗ ngồi không biết nên nói cái gì, nữ nhân này như thế nào lại đẹp như vậy, xinh đẹp
như nàng mà còn cảm thấy không bằng.
Thay đổi toàn bộ trang phục nàng đối với mọi người cười cười, nhất
thời nam nhân phía dưới trong một giây đều bị giết rồi, “Tiểu nữ tử tên
là Cầm Thần, nghe thấy Cầm Tiên kỹ thuật rất cao, cố ý lại đây khiêu
chiến, ngươi không ngại chứ?” Nàng nhìn hướng Cầm doanh hỏi.
Bị dung mạo của nàng làm cho rung động Cầm Doanh chỉ có thể ngây ngốc lắc đầu, Ngữ Diên thấy thế chậm rãi ngồi ở trên ghế, nàng ngước mắt
nhìn thoáng qua Hoa Trạch Loại ở phòng chữ thiên số hai, thấy hắn đang
bưng chén trà tò mò nhìn nàng, vì thế nàng hướng hắn thản nhiên cười.
‘Đông. . . . . . Đinh. . . . . . Đinh. . . . . . ’ nàng đánh lên tác phẩm Lương Chúc kinh điển nhất .
Mọi người ngưng thở nghe làn điệu này giống như một ca khúc, đúng lúc này, Ngữ Diên một bên nhẹ nhàng gảy đàn ca khúc cảm động vô cùng, một
bên chậm rãi nói: “Đây là một câu chuyện xưa về tình yêu cảm động lòng
người, réo rắt thảm thiết” âm thanh trong suốt của nàng chậm rãi vang
lên.
“Chúc viên ngoại có một nữ nhi tên là Anh Đài, một nữ tử xinh đẹp
thông minh, thuở nhỏ thích đọc sách, bởi vậy nàng nữ giả nam trang, đi
đến trường học ở Hàng Châu học. Trên đường, bất ngờ gặp gỡ thư sinh
Lương Sơn Bá học cùng trường, hai người là bạn đồng môn, hỗ trợ lẫn nhau học thật vui, ở thảo cái cầu đình thượng dúm đất vì hương, kết nghĩa
kim lan, từ nay về sau, cùng trường cùng học, như hình với bong. Lương
Chúc đồng học ba năm, tình sâu như biển, Anh Đài yêu Sơn Bá, nhưng Sơn
Bá lại thủy chung không biết nàng là nữ tử, phận nữ nhi phải nghe lời
cha mẹ. Anh Đài đánh phải hồi hương, tại mười tám dặm trên đường đưa
tiễn, Anh Đài không ngừng mượn vật nhằm toan tính, ám chỉ tình yêu, chờ
Sơn Bá đi Chúc gia cầu hôn thì cha đã đưa Anh Đài gả cho con của Thái
Thú Mã Văn Tài. Hai người cùng nhau gặp gỡ, hai mắt đẫm lệ, lập nhiều
lời thề: sinh không thể cùng ngày, nhưng chết sẽ cùng một huyệt! Sau Sơn Bá từ u buồn thành -mạnh mẽ, không lâu bỏ mình. Anh Đài bị bắt xuất giá thì đường vòng đến trước mộ Lương Sơn Bá tế biệt. Chúc Anh Đài buồn bã
thảm thiết dưới sự cảm ứng, phong vũ lôi điện mãnh liệt, phần mộ mở ra,
Anh Đài nhanh nhẹn nhảy vào bên trong, phần mộ hợp lại khép, gió ngừng
mưa tạnh, cầu vồng treo cao, Lương Chúc hóa thành Hồ Điệp, ở nhân gian
bay lượn”
Thanh âm động lòng người của nàng, phối hợp với sắc đẹp hơn nữa là
tình yêu của tác phẩm kinh điển Lương Chúc, mọi người cũng không biết
nước mắt sao lại đều chậm rãi chảy xuống như thế, các kỹ nữ tất cả đều
nhịn không được ríu rít nức nở, đúng lúc này, theo tiếng đàn duyên dáng
của nàng, ngoài cửa đột nhiên tràn vào rất nhiều Hồ Điệp, Hồ Điệp này
đều vây quanh ở cạnh nàng nhảy múa, mọi người khinh ngạc tán thưởng
không biết nên nói cái gì, trên lầu phòng quý tộc các nam nhân đều đứng
lên, một khắc đều thấy thần kỳ như thế .
Ngữ Diên trong lòng cười thầm, may mắn lần trước cùng tinh linh làm
giao dịch, lúc này đây, nhóm Hồ Điệp mới có thể tới đúng hẹn, nàng lúc
trước rời đi đó là vào trong vườn hoa tìm kiếm tinh linh, để báo cho Hồ
Điệp biết để đến hỗ trợ.
Ngữ Diên cuối cùng cũng dừng tiếng đàn lại, tất cả mọi người vẫn chưa dịu đi, nàng cười cười đứng dậy, “Tiểu nữ tử trình diễn vụng về” nàng
dịu dàng mà cười.
“Hai ngàn lượng hoàng kim mong cùng tiểu thư theo giúp ta ăn bữa cơm” trên lầu trong phòng trang nhã một nam nhân đứng ở cửa sổ ánh mắt thán
phục nhìn nàng.
Mọi người nghe tiếng hắn quát to giá cao trên trời như vậy, lại khiếp sợ, tự nhiên còn có người so với hắn còn giá cao hơn, Ngữ Diên cười
cười nói: “Thực xin lỗi, ta không phải người ở Sung Sướng Uyển, ta tới
đây, cũng là muốn gặp Cầm Tiên muội muội, hơn nữa, ta cũng có hẹn”
Mọi người nghe thấy vậy, “Ai?” Ai có thể may mắn cùng tiên nữ này cùng nhau uống.
Ngữ diên cười cười, chuẩn bị chỉ vào Hoa trạch loại ở trên lầu, lại
đột nhiên có cảm giác trời đất xoay chuyển, một giây sau, nàng liền biết mình bị người ôm vào trong lòng, nàng vội vàng cười ngước mắt nhìn lại, bởi vì nàng biết nhất định là Hoa Trạch Loại, ngước mắt lên nhìn trong
nháy mắt đó, nụ cười của nàng đông lại, ánh mắt trừng lên so với mắt
trâu còn lớn hơn, bởi vì nàng đã nhìn qua đó là tuấn nhan của yêu nghiệt
“Nương tử, ngươi lại chạy làm sao đi đâu vậy, không phải là làm cho
bổn vương lo lắng sao?” Sở Hạo ôm lấy nàng xoay tròn, đối với nàng lộ ra chiêu bài tươi cười, nhưng mà tươi cười mê người như thế, giờ phút này ở trong lòng Ngữ Diên lại có vẻ hết sức u ám. . . . . .