Chân Ngữ Diên vừa mới rời đi Đông cung, trong hoàng cung liền nhanh
chóng đem chuyện thái tử tỉnh nói ra mấy lần, đại khái ý là nàng là thần nữ ngự y lâu năm đều không có biện pháp nàng lại có thể ở một lát làm
cho người ta tỉnh lại, đối với hiện tượng quỷ dị này, mọi người trừ bỏ
nói nàng là thần nữ ở ngoài còn có thể dùng cái gì để hình dung hiện
tượng quái dị này đâu?
“Vương Phi ngài thật sự rất lợi hại!” đi ở dưới kim bích huy hoàng to lớn đồ sộ trong hoàng cung, Nhất Kiếm tự đáy lòng bội phục nói, mặc dù hắn có thể mơ hồ đoán được vừa rồi đích thị
xảy ra chuyện gì không tầm thường, nhưng mà hắn vẫn bội phục nàng, rất
bội phục, nàng có thể cứu sống Vương gia, có thể trị liệu cho thái tử mà Phượng Ly Ca sở không thể trị liệu, ở một khắc này, Nhất Kiếm ở trong
lòng thề, hắn nhất định phải thề sống chết bảo hộ Vương gia cùng Vương
Phi đặc biệt này.
“Lợi hại cũng không bằng tốc độ truyền bá nhanh!” Ngữ Diên mỉm cười
nói, nàng có thể biết không cần một lát, trong hoàng cung này tin tức
đích thị là bay đầy trời .
“Ai” nàng nhẹ nhàng thở dài một hơi, thiên hạ này đến tột cùng phải
đến thời điểm nào mới có thể phục hồi nguyên trạng, nàng giả vờ thâm
trầm cũng đủ lâu, thực mệt, nàng vẫn là muốn làm tiểu trứng thối kia
không có tim không có phổi, ưm, nàng quyết định, nếu là có thể vượt qua
kiếp nạn này, như vậy, nàng sẽ làm chính mình, làm chính mình hạnh phúc, nghĩ đến đây, nàng lại mỉm cười.
“Vương Phi chúng ta bây giờ đi đến chỗ Vương gia sao?” Một kiếm việc liền.
“Ngươi có biết bọn họ ở nơi nào không?” Ngữ Diên nghiêng đầu nhìn về phía hỏi hắn.
“Hẳn là ở Trữ Tĩnh cung đi, đó là tư cung của hoàng thượng bình
thường không cho người đi vào, nhưng mà mỗi lần đàm luận đều để cho
Vương gia đi vào trong đó, tính hình này nhất định là ở đó, bọn họ hẳn
là đều ở Trữ Tĩnh cung.” Nhất Kiếm thông tuệ phân tích nói.
Ngữ Diên nghe thấy vậy mỉm cười, ngước mắt nhìn về phía bầu trời xanh bao la trong lòng không khỏi suy nghĩ, nếu tất cả đều cùng giống trời
xanh như này thì sẽ có bao nhiêu tốt, sạch sẽ, trời xanh mây trắng, cỡ
nào đắc ý a! Chỉ tiếc nàng hiện tại có một việc rất quan trọng phải xử
lý, không có tâm trạng đi thưởng thức cảnh sắc truyệt đẹp này, kỳ thật
rất nhiều chuyện, giống như khí trời, ở bầu trời xinh đẹp sẽ gặp được
mây đen, câu nói kia nói rất đúng, nhân có họa có sáng phúc, nguyệt có
âm có tròn khuyết.
“Nhất Kiếm!”
“Ách?” Đột nhiên bị nàng kêu tên, Nhất Kiếm ngây ra một lúc.
“Chúng ta đi xem hoàng hậu như thế nào?” nói xong, nghiêng đầu nhìn về phía hắn cười, cười vô cùng là sáng lạn.
Nhất Kiếm bị nàng tươi cười giống như ánh mặt trời như thế không biết nên phản ứng như thế nào, nhưng làm sát thủ loại hoảng hốt này cũng chỉ có ngắn ngủn một giây liền khôi phục nguyên trạng, “Vương Phi ngài muốn đi lãnh cung?” Địa phương kia dường như không phải nơi bọn họ có thể
đi!
“Ừ, ta nghĩ có một chút sổ sách ta nên từ từ cùng nàng tính toán đi,
ngươi nguyện ý theo giúp ta không?” Ngữ Diên nhìn về phía hắn cười khẽ,
bộ dáng một chút cũng không giống như là vừa bệnh nặng mới khỏi, ngược
lại giống như là chưa sinh bệnh, chỉ là tươi cười như vậy lại làm cho
Nhất Kiếm có chút hàn ý, bởi vì hắn thấy rõ ràng trong mắt nàng trong
chớp mắt có sắc bén, lần này lãnh cung tựa hồ không tầm thường a!
Ngắn ngủn một giây, Nhất Kiếm liền gật đầu trả lời: “Được!” hắn nghe
theo lời của Sở Hạo, phải bảo vệ nàng thật tốt, còn nữa, hắn cũng nguyện ý bảo vệ nàng, hắn biết chắc, nàng cũng không làm không chuyện không có ý nghĩa, lần này lãnh cung đích thị là có chuyện gì sắp xảy ra.
“Vậy làm ơn!” nói xong, nhìn về phía hắn cười vô cùng là giảo hoạt,
kỳ thật nàng làm ơn như vậy Nhất Kiếm tất nhiên sẽ không để cho bất kỳ
kẻ nào chú ý đến bọn họ, kỳ thật nói ra, nàng thật sự muốn đi lãnh cung
vấn an hoàng hậu này, Sở Thiên không thể không đồng ý, chính là nàng
không muốn làm cho Sở Thiên khó xử, cũng không muốn làm cho càng nhiều
người biết, dù sao lãnh cung chỗ này không phải người thường có thể đi,
hoàng thái hậu cũng không thể tùy tiện đi lãnh cung huống chi nàng chỉ
là Vương Phi nho nhỏ đâu!
U Tâm Cung
Dưới sự bảo vệ của Nhất Kiếm, nàng nhẹ nhàng tránh thoát các thị vệ
tới nơi U Tâm Cung này, kỳ thật đến nơi đây một khắc, nàng không cần lo
lắng bị người ta phát hiện rồi, vì nơi này thực sự quá cho hoang vắng,
hoang vắng đến nỗi không có bất kỳ cung nhân nào quay về nơi này, bởi vì ai cũng không nguyện ý dính vào xui.
Đi ở trong hoa viên không có người sửa sang lại, Ngữ Diên lần đầu
tiên cảm thấy trong hoàng cung không phải nơi nào cũng phồn hoa như vậy, nơi này có vẻ vô cùng keo kiệt cùng lạnh lẽo, đại khái phi tử phạm tội
đều bị kết cục này đi.
Vừa đi vào sân liền nghe được bên trong truyền đến thanh âm tiếng răn dạy thật lớn, trực tiếp chính là tiếng khóc của tỳ nữ, không cần nghĩ,
đích thị là vị hoàng hậu này chê người khác hầu hạ không tốt cho nên
phát hỏa a, Ngữ Diên lạnh nhạt cười đi từ từ vào lãnh cung không có đóng cửa này.
“Ngươi đây là chải cho Bổn cung kiểu tóc gì? Ngươi là muốn Bổn cung
dung búi tóc xấu xí này đi gặp hoàng thượng sao? Hoàng thượng nhìn thấy
hình dạng này sẽ thích sao? Ngươi tên ngu ngốc này!” Hoàng hậu một bên
lớn tiếng mắng nha hoàn đang khóc lớn ở trên mặt đất kia, còn một bên
dùng chân đá, xem ra trong lòng nàng cực kỳ là không thích.
“Tỷ tỷ làm gì tác động đến một tỳ nữ nho nhỏ thế, không phải muội
muội chê cười, chỉ sợ ngươi cho dù có chải búi tóc giống như một tiên
nữ, thì hoàng thượng chung quy cũng sẽ không nhìn ngươi liếc mắt một
cái!” Ngữ Diên cười nói.
Chợt đột nhiên lãnh cung xuất hiện một thanh âm, tất nhiên làm cho
hoàng hậu trước đây này ngây ra một lúc, lập tức xoay người nhìn lại
đây, Ngữ Diên giờ phút này đang đứng ở trước cửa cười ngóng nhìn nàng,
ánh mặt trời vô tư chiếu xạ ở trên mặt nàng, mà dung nhan tuyệt mỹ của
nàng vào thời khắc này càng giống như là tiên nữ, làm nữ nhân như nàng
cũng cảm thấy rung động.
“A, đây không phải muội muội sao? Sao lại rảnh đến nơi đây?” mặc dù
vô cùng bất ngờ, nhưng nàng dù sao cũng là người đã trải qua mưa gió,
cho dù bị đánh rơi xuống lãnh cung, nàng cũng không nguyện ý để nàng ta
nhìn đến trò hề của mình.
Ngữ Diên nghiêng đầu nhìn thoáng qua Nhất Kiếm, Nhất Kiếm hiểu rõ cầm lấy hòn đá nhỏ sớm chuẩn bị tốt đánh vào trên người nha hoàn kia, nha
hoàn nháy mắt ngã xuống mặt đất hôn mê.
“Ngươi muốn làm cái gì?” Nàng nhìn nha hoàn hướng trên mặt đất không khỏi nhíu mi nhìn về phía Ngữ Diên hỏi.
“Tỷ tỷ đừng lo, ta chỉ là muốn cho nàng ngủ một giấc mà thôi, như thế nào, muội muội khó có thể đến thăm tỷ tỷ, tỷ tỷ sẽ không tiếp đón ta
ngồi một chút?” Ngữ Diên ngắm nhìn bốn phía phòng ở lạnh lẽo thản nhiên
nói, lãnh cung quả nhiên là lãnh cung, bên trong trừ bỏ một cái giường
gỗ một cái ghế một cái bàn gỗ bên ngoài cái gì cũng không có.
“Muội muội bây giờ được gọi là như mặt trời ban trưa làm sao có thể
đến lãnh cung vấn an tỷ tỷ, nơi này đây, cũng chính là cái dạng này,
không có gì hay để chiêu đãi ngươi đâu, cũng sợ sẽ làm ảnh hưởng đến
thân mình mành mai của muội muội.” nàng cười lạnh một tiếng, trong mắt
tràn đầy châm chọc.
Nghe thấy vậy, Nhất Kiếm nắm kiếm trong tay, phàm là người hắn tôn kính ai cũng không thể khi dễ!
Ngữ Diên nhìn về phía Nhất Kiếm ý bảo hắn chớ lộn xộn, Nhất Kiếm là
người thông minh, một ánh mắt liền để cho hắn biết nên làm cái gì, vì
thế hắn đi vào trước mặt nha hoàn kia trực tiếp đem nàng vác lên trên
vai, dẫn theo đi ra ngoài, Ngữ Diên thấy thế vừa lòng cười cười, Nhất
Kiếm quả nHiên thông minh, khó trách Sở Hạo có thể bớt lo như thế.
“Ngươi làm cho hắn rời đi không sợ ta giết ngươi?” Mắt thấy trong phòng người nào cũng không có, phế hậu cười nhạo.
“Ngươi sẽ không!” Ngữ Diên khẳng định cười cười.
“Nha? Vì sao khẳng định như thế a?” Nàng cũng cười cười.
“Chỉ vì ngươi không đủ tư cách!” âm thanh Ngữ Diên lạnh lùng nói, hiển nhiên đã không có ôn nhu mới vừa rồi.
“Ngươi!” nghe thấy vậy, phế hậu có chút tức giận, trợn mắt trừng
nàng, vài giây sau cười lạnh một tiếng nói: “Ta xem muội muội không có
chuyện gì nên trở về đi, nơi này thật sự không quá thích hợp cho ngươi
tới, ta cũng vậy không chào đón ngươi!” nàng phất tay áo nhìn về phía
nơi khác, ý tứ hạ lệnh trục khách rất rõ ràng.
Thấy thế, Ngữ Diên cũng không tức giận, ngược lại chuyển hoán thành
ôn nhu lúc trước nói: “Nếu tỷ tỷ không nghĩ tới tiếp khách, muội muội
cũng không vòng vo quanh quẩn nói, hôm nay ta tới là có một chuyện muốn
nói với ngươi!” Ngữ Diên nhìn về phía nàng tuy rằng khóe miệng đang
cười, nhưng trong mắt nàng lại hướng đầy hàn ý.
“Nha? Sự tình gì làm phiền muội muội ép buộc như thế?” Nàng cố ý tăng thêm hai chữ ‘ép buộc’.
“Cũng không còn cái gì, ta chỉ là thấy đáng tiếc a!” Ngữ Diên chậc lưỡi xoay người ở trong phòng chuyển động nói.
“Đáng tiếc?” Nghe thấy vậy, nàng không khỏi nhíu mi khó hiểu nàng ta tại sao lại dùng hai chữ này.
Ngữ Diên xoay người nhìn về phía nàng ta nói: “Đáng tiếc ngươi là
người thông minh như vậy, vì sao trong mắt không dung được người khác?
Nếu ngươi an phận làm chính mình, cho dù con của ngươi không làm được
hoàng thượng, nhưng ngươi chung quy cũng sẽ là Thái Hậu thậm chí hoàng
thái hậu, Lăng nhi cũng là ngươi chính mắt thấy nó lớn lên, nó là đứa
nhỏ thiện lương, ngươi phải biết cho dù nó làm hoàng thượng, nó như
trước sẽ không đối với con của ngươi làm ra bất cứ uy hiếp gì, mà ngươi. . . . . .” Ngữ Diên lắc đầu cười cười.
“Ngươi. . . . . . Có ý tứ gì? Cười cái gì?” Nghe thấy vậy, nàng ta không khỏi tức giận nhìn nàng gấp gáp hỏi.
“Có ý tứ gì? Cười cái gì? Đương nhiên cười ngươi ngu xuẩn chứ sao!” Ngữ Diên không hề sợ hãi nhìn hướng nàng ta nhíu mày nói.
“Ngươi. . . . . .” Đột nhiên bị nàng nói ngu xuẩn, dù là ai cũng đều
tức giận, huống chi nàng còn là một hoàng hậu, tuy rằng đã bị phế.
“Ngươi cái gì ngươi, ta đã từng không hiểu ngươi vì sao lại vu oan
cho ta như vậy, sau ta liền biết ngươi chính là ghen tị, ngươi sợ hoàng
thượng yêu thích ta? Từ nơi này một chút ngươi đã bắt đầu bước về phía
sai lầm ngớ ngẩn, ngươi không đúng khi đối với ta lo lắng, mà là không
tín nhiệm đối với hoàng thượng, ngươi sẽ không từng nghĩ tới thân phận
ta là gì, cho dù ta cùng Vương gia bất hòa, hoặc là bị Vương gia hưu đi, ngươi cũng không cần lo lắng a, hoàng thượng nếu cưới ta, chuyện này sẽ làm cho thiên hạ chê cười, thứ hai, ngươi đã bắt đầu ngu xuẩn, ngươi
ngu ngốc muốn một hòn đá ném hai con chim, nhưng ngươi chưa từng nghĩ
đến hoàng thượng lại cũng ngu xuẩn nghe lời nói của ngươi sao? Ngươi cho là hoàng thượng sủng ái Lăng nhi sẽ trở thành hôn quân sao?” Nàng cười
lạnh một tiếng nói.
“Kỳ thật thời điểm Lăng nhi tỉnh lại một khắc, hắn đã cho ngươi một
cơ hội, ta cũng vậy đã cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi nắm chắc thật
tốt, ngươi nhất định sẽ không rơi vào kết cục như vậy, nhưng mà ngươi
luôn làm cho người ta thất vọng như vậy, hơn nữa rất nhanh lại tiếp tục
phạm phải sai lầm thứ ba, đó chính là sai lầm trí mạng của ngươi!” ánh
mắt của Ngữ Diên ngả ngớn không ngừng đảo quanh ở trên người nàng ta.
“Ngươi đang ở đây nói cái gì?” Phế hậu có chút khẩn trương nhìn nàng.
“Đúng rồi, ta quên nói cho ngươi biết, Tam hoàng tử hiện tại hình như có chút khiếp nhược có chút thê thảm, ngươi cũng biết nương hắn là một
tên hại người, tất nhiên trong cung tất cả nha hoàn thái giám thậm chí
các tỷ tỷ ca ca của hắn cũng sẽ không buông tha cho hắn, nghĩ đến hắn
chỉ là một hài tử mấy tuổi nay phải thừa nhận nhiều tai hoạ như vậy,
thật sự là đáng thương a!”
“Cái gì? Ngươi nói cái gì?” Phế hậu nghe thấy vậy lập tức kích động lôi tay nàng hét lên: “Ngươi gạt ta, ngươi gạt ta?”
“Lừa ngươi? Ta không cần lừa ngươi, ngươi có thể đợi nha hoàn của
ngươi tỉnh lại để hỏi cho rõ ràng a, các ngươi mặc dù ở lãnh cung, nhưng nha hoàn này không có khả năng sẽ không đi đâu, một khi đi ra ngoài tất nhiên sẽ nghe được tin tức, nàng vì sao không nói cho ngươi, ta nghĩ
trong lòng ngươi hẳn là đều biết đi!” Ngữ Diên lạnh như băng đâm vào
trái tim của nàng ta nói.
‘đông’ một tiếng, Phế hậu nghe vậy trực tiếp ngã xuống mặt đất, nàng có thể cao thượng, có thể rụt rè, có thể làm bộ như cái gì đều không để ý, nhưng mà vừa nghe đến con của mình đã bị đãi ngộ như thế, nàng ta
rốt cuộc chịu không nổi rồi, mặc kệ thân phận của nàng ta biến hóa như
thế nào nhưng duy nhất không biến đó là tình mẫu thân của nàng.
“Như thế nào? Đau lòng? Con của ngươi cuộc sống trong cung như thế
ngay cả tên khuất cái ngoài kia cũng không bằng!” nàng tiếp tục đổ thêm
dầu vào lửa.
“Ngươi gạt người, ta không tin, không tin!” nàng ta che lỗ tai lớn tiếng hét lên, bộ dáng rất là thống khổ.
“Ta nghĩ ngươi đi đến một bước này nên biết kết quả của hắn, ngươi
đừng tự lừa mình dối người đi?” Nàng nhìn nàng ta không mang theo ý đáng thương gì.
“Hắn là vô tội, hắn là vô tội!” nói xong, phế hậu đột nhiên khóc thút thít, bộ dáng rất là ủy khuất thống khổ.
Ngữ Diên không hề thương hại cười lạnh một tiếng, tiếp theo đem ánh
mắt lạnh lẽo nhìn nàng ta, vẻ mặt chán ghét mà không lời nào có thể miêu tả nói được âm thanh lạnh lùng nói: “Vô tội? Lúc trước thời điểm ngươi
hại chết thái tử làm sao ngươi lại không nói hắn rất vô tội? Ngươi là
mẫu thân, ngươi mang thai 10 tháng không dễ dàng, hắn như vậy, cũng
không phải là do ngươi sinh ra? Cho nên ngươi đối đãi với hắn như thế
đúng không? Hắn vẫn còn con nít, ngươi lần một lần hai làm7 hại hắn,
lương tâm ngươi sẽ không có một chút nào bất an sao?” Ngữ Diên khí thế
bức người nói.
“Đừng nói nữa, đừng nói nữa!” nàng ta khóc hét lên.
“Nói ngươi ngu xuẩn ngươi thật đúng là vô cùng ngu xuẩn, từ lúc ngươi bắt đầu giúp Quỷ Vương một khắc kia, ngươi sẽ không nghĩ đến kết cục là thế này sao?!” Ngữ Diên lạnh như băng nói.
Nghe thấy vậy, phế hậu ngạc nhiên ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt hoảng
sợ cùng kinh ngạc nhìn Ngữ Diên lạnh lùng đứng ở trước mặt mình.