Thạch bích, thạch bích, như cũ là thạch bích, nơi này tất cả đều chạy không thoát thạch bích quỷ dị, thạch bích màu đen hiện ra một chút hào
quang, tuy rằng trong thạch động này có không khí, nhưng mà nàng vẫn cảm thấy áp lực không thôi, loại cảm giác nhìn không tới mặt trời nhìn
không tới không trung không khí, làm nàng nặng nề không thôi.
“Thật buồn a, này cái địa phương quỷ gì?” Lý Lập đi ở địa phương đen thui này nhịn không được oán giận nói.
Ngữ Diên trong lòng cũng áp lực không thôi, nhưng không có nói ra,
lòng của nàng lại còn ẩn ẩn đau, một nha đầu đang sống cứ như vậy đột
nhiên không có, mà nàng không thể cứu nàng, trong lòng đau làm nàng có
loại cảm giác hít thở không thông, mà phía trước Quỷ Tịch được Đại bàn
vác tại phía sau càng làm cho nàng khó chịu không thôi.
“Ngữ Diên, ta lúc trước giống như nghe được thanh âm của Tiểu Hương?” Lý Lập chung quy nhịn không được mở miệng hỏi.
Ngữ Diên nghe thấy vậy thân mình rõ ràng run lên, tiếp theo nàng
nghiêng đầu nhìn về phía Lý Lập, mà nghiêng đầu lại làm cho Lý Lập ngây
ngẩn cả người, làm sao vậy? Nàng tại sao lại khóc?!
“Tiểu Hương. . . . . . Đã chết. . . . . . .” Thanh âm rõ ràng xuất hiện run run, tiếp theo nàng lau nước mắt đi về phía trước.
Lý Lập dại ra, Tiểu Hương. . . . . . Tiểu Hương đã chết?!
“Này, Lý Lập, nhanh chút a!” Đại Bàn thấy đằng sau không có tiếng
bước chân cấp tốc không khỏi ngoái đầu nhìn lại, quả nhiên Lý Lập đứng ở phía sau xa xa không nhúc nhích, biểu tình kia cực kỳ phức tạp.
Lý Lập bị Đại bàn tiếng hô nhất thời giựt mình tỉnh lại, một giây
sau, hắn rất nhanh chạy đến bên người Ngữ Diên lôi kéo cánh tay của nàng hỏi: “Ngươi nói Tiểu Hương đã chết? Tại sao có thể như vậy? Nếu. . . . . . Nếu là đã chết, ta vừa rồi, vừa rồi như thế nào không thấy được thi
thể của nàng?”
Ngữ Diên ngước mắt nhìn về phía Lý Lập hỏi: “Ngươi thích Tiểu Hương đúng không?”
Lý Lập chưa có trả lời.
“Nàng rất thích ngươi, ta xem ra, cái nha đầu này toàn cơ bắp nhận
thức đúng ngươi nên chỉ biết đối với ngươi tốt, ta xem ra nàng rất để ý
ngươi, nguyên bản ta muốn đem nàng gả cho ngươi, ai ngờ. . . . . .” Nước mắt thay thế lời của nàng, nàng không nói gì tiếp nữa.
“Đến tột cùng là ai? Là ai giết nàng?” Lý Lập lớn tiếng quát, mặc kệ
hắn đối với Tiểu Hương là tình nghĩa như thế nào, nhưng mấy ngày nay ở
chung, hắn đã có thói quen có Tiểu Hương tồn tại rồi, nhưng vì cái gì
hiện tại. . . . . .
Ngữ Diên khổ sở không biết nên nói cái gì, trừ bỏ im lặng nức nở rốt cuộc nói không nên lời nói cái gì đến đây.
“Ta đi giết bọn hắn, giết bọn họ. . . . . .” Lý Lập đột nhiên quát
lên, tiếp theo đã muốn chạy quay trở lại, bị Ngữ Diên một phen túm lại,
Lý Lập thấy thế nghiêng đầu nhìn về phía nàng trong ánh mắt đã tràn ngập nghi ngờ, Ngữ khí không tự giác đề cao”Ngươi có năng lực như thế vì sao không giết hết bọn họ?!”
“Huynh đệ ngươi đừng khổ sở nữa, vị cô nương này đã vì nàng báo thù
rồi, quỷ quái này cơ bản đều bị giết chết, lưu lại không phải là đạo
hạnh không cao, mà là đáy lòng thiện lương, đao kiếm của cô nương này
phát ra khí chính nghĩa tiêu diệt tất nhiên là ác quỷ, kỳ thật toàn bộ
quỷ hồn thiện lương đều là bị Thạch yêu bắt buộc, đáy lòng của bọn hắn
vẫn là thiện lương, nhưng đúng là vẫn nhận lấy trọng thương rất lớn.” A
quý mở miệng nói.
Nghe vậy, Lý Lập nhìn về phía Ngữ Diên nhẹ giọng nói: “Thực xin lỗi!”
Ngữ Diên chua xót cười, “Không cần phải nói thực xin lỗi, là ta thực
xin lỗi Tiểu Hương, cái nha đầu thiện lương!” Nói xong, nước mắt của
nàng lại chậm rãi rơi xuống, Lý Lập thấy thế liền không hề nói gì nữa,
hắn biết, nàng so với hắn còn khổ sở hơn, còn thống khổ hơn.
“Tốt lắm, chúng ta đi nhanh lên đi, thương thế của hắn không thể kéo
dài!” thanh âm của A Quý làm cho hai người đang tạm dừng nhanh chóng
phục hồi tinh thần lại, Ngữ Diên đưa tay lau đi nước mắt trên mặt rồi
cầm lấy tay Lý Lập miễn cưỡng cười “Đi, chúng ta còn có rất nhiều chuyện phải làm!”
Lý Lập nghe thấy vậy hít sâu một hơi, nhịn xuống bi thương vội vàng
gật đầu đi theo cước bộ của nàng hướng phía trước cấp tốc chạy đi. Theo
bước chân A Quý, bọn họ càng chạy càng xa, cũng càng chạy càng hẹp,
nhưng mặc kệ bọn họ đi tới chỗ nào, chung quy trốn không thoát khỏi sơn
động vững chắc này.
“Đến!” A Quý đột nhiên dừng bước ở phía trước , hắn dừng lại làm cho
người phía sau cũng ngừng lại, Ngữ Diên cùng Lý Lập hướng phía trước đi
tới, phía trước trên thạch bích ba chữ to rõ ràng bắt mắt.
“Ao Trọng sinh ( sống lại)?” Ngữ Diên cùng Lý Lập đồng thời nói.
A Quý ngoái đầu nhìn lại về phía Ngữ Diên thần sắc trong mắt có chút
phức tạp, tiếp theo hắn ho khan một tiếng nói: “Nơi này có thể làm cho
người sống lại cũng có thể làm cho người ta nháy mắt tử vong!”
“Cái gì?” Những lời này xuất phát từ trong miệng Đại Bàn, tiếp theo
Đại Bàn hét lên: “A quý đến nơi này để cho ngươi cứu hắn không phải cho
ngươi hại hắn, ngươi có ý tứ gì a?”
A Quý nghe thấy vậy nhìn về phía Ngữ Diên vẻ mặt vội vàng nói: “Ta
nói, đây là nơi duy nhất có thể cứu hắn, sống mơ mơ màng màng, sinh kỳ
thật cùng tử không có gì khác nhau, hắn nhận lấy thương tổn lớn như vậy
nếu không trị liệu chỉ sợ nhịn không được lâu!”
“Vậy phải làm như thế nào cứu hắn, ngươi nói nơi này có thể cho hắn
sống cũng có thể làm cho hắn chết là có ý gì?” Ngữ Diên vội vàng hỏi,
nàng không phải không biết thương thế của Quỷ Tịch
“Sống chết của hắn cần nhờ ngươi.” A quý nói xong cúi đầu nhìn về phía bước chận tựa hồ suy nghĩ mở miệng như thế nào.
“Có ý tứ gì?”
A Quý ngước mắt nhìn về phía Ngữ Diên lại nhìn Quỷ Tịch một chút nói: “Ao Trọng sinh từ xưa đến nay đều trị liệu quỷ quái ở trong sinh cốc bị thương, nhưng không bao gồm đã chết, cũng không bao gồm quỷ quái bên
ngoài, lại càng không bao gồm quỷ quái sắp chết ở bên ngoài, mặt khác,
không phải tất cả quỷ quái đều có cơ hội đi trị liệu ốm đau trên người,
bởi vì nước hồ này có thể cho ngươi sống tất nhiên có thể cho ngươi
chết, mọi người cũng biết rõ đạo lý này, nên tất cả mọi người cũng sẽ
không mạo hiểm, mặt khác quan trọng nhất là mọi người cũng không còn cơ
hội đến trị liệu vết thương của mình!”
“Ách? Vì sao? Làm sao ngươi càng nói càng làm cho người ta nghe không hiểu?” Lý Lập tuy rằng nhìn thấy hắn nhưng thanh âm của hắn lại rõ ràng vô cùng, nói như vậy làm cho hắn vô cùng nghi hoặc, cái gì gọi là không có cơ hội? Một giây sau, hắn trừng lớn hai mắt nói: “Ta đã biết, có
phải cái lão đại kia hay không, chính là Ngữ Diên giết chết cái lão kia
quá vội vã cho nên không có cơ hội tới nơi này?”
“Không đúng, cho dù là Thạch yêu bình thường cũng không còn biện pháp cứu trị chính mình, hắn trước kia cũng có bệnh, chỉ là tương đối nhẹ,
mà thời điểm nhìn thấy vị cô nương toàn bộ đau đớn trên người hắn đều
tốt.”A Quý lại nói, chính là hắn nói như vậy, mọi người nghe không hiểu
cái ý tứ gì .
“Ngươi đến tột cùng muốn nói cái gì?” Ngữ Diên mày hơi hơi chau lên tựa hồ đã nhận ra không đơn giản.
A Quý nghe thấy vậy trầm tư, Đại Bàn thấy thế hét lên: “A Quý ngươi
còn nói cái gì a, máu người kia đều ướt đẫm quần áo của ta rồi, ngươi
còn kéo dài nữa, ta sợ hắn sẽ hồn phi phách tán a!” Đại Bàn nhắc nhở.
“Nói cho ta biết làm như thế nào” Ngữ Diên nghe vậy trong lòng càng thêm lo lắng không thôi.
A Quý ngẩng đầu nhìn nàng nói: “Muốn tiến hành trị liệu nhất định phải có thuốc dẫn mới được”
“Thuốc dẫn? Cái gì thuốc dẫn?” Ngữ Diên truy vấn.
“Ao Trọng sinh là một ao nhỏ, cũng không lớn, nước bên trong là nước
ngàn năm, mỗi một giọt nước bên trong đều từ theo đỉnh tích lạc xuống
dưới, cho nên xưng là thuỷ thần, nhưng mà muốn thuỷ thần này cứu người
lại phải dùng phương pháp ma quỷ.” A quý nhìn thoáng qua ba chữ to hồ
Trọng sinh chậm rãi nói.
“Cái gì phương pháp ma quỷ, ai, vị huynh đệ kia nói chuyện nhanh chút được không, ngươi muốn làm chết người a!” Lý Lập hét lên, nha, quỷ này
cũng không có đạo đức rồi, không mang theo mà cứ nói dóc như vậy một nửa một nửa .
“Máu.” rốt cục A Quý đã mở miệng.
“Máu?” Ngữ Diên nhíu mi, Lý Lập khó hiểu, Đại Bàn lại không hiểu ý tứ gì
“Ao Trọng sinh phải dùng máu nữ tử phàm nhân, bất kể là cứu người hay là cứu quỷ, song phương phải xích loã đối lập nhau, như vậy mới có thể
biểu hiện tôn kính đối với thuỷ thần, mặt khác nữ tử phải dùng giọt máu
dừng ở trên người nam tử, nước ao sẽ theo chỗ của nữ tử lấy máu hướng
lên miệng vết thương nam tử mà đi, cũng chỉ có như vậy vết thương của
hắn mới có thể khôi phục lại, chính là. . . . . . nước ao này uy lực
rất lớn, thời điểm ngươi cứu nam tử máu trên người ngươi cũng sẽ bị nó
cắn nuốt không ít, nói cách khác nhìn ngươi có thể kiên trì chịu đựng
hay không, đừng để hắn cứu sống rồi, ngươi lại mất máu rất nhiều chết
đi, như vậy, kết cục của ngươi cũng cũng là hồn phi phách tán!” A quý
nói.
“Máu nam tử không có biện pháp sao? Ta tới, nàng còn đang mang thai!” Lý Lập kêu lên, vạn nhất gặp chuyện không may cũng không phải là việc
nhỏ, đây chính là một lúc hai mạng a!
“Không được!” A Quý lập tức phản bác lời của hắn.
“Vì sao không được? Ta chính là đồng tử (con trai) chẳng lẽ máu đồng tử không càng tốt sao?” Lý Lập liền chống đối nói.
“Nơi này phải dùng máu nữ tử mới được, hơn nữa chỉ có một lần cơ hội, nếu lần đầu tiên không chịu đựng được, như vậy, lần thứ hai máu của
nàng ở trong nước liền không có bất kỳ tác dụng gì, càng khỏi nói cứu
người rồi, còn có, cắt tay không thể dùng đao, chỉ có thể dùng thạch
bích sắc bén bên trong cắt vỡ, như vậy mới có thể biểu hiện kính ngưỡng đối với nó, cho nên. . . . . . Đây tất cả là muốn nhìn ngươi chính mình có nguyện ý hay không.” A Quý mở miệng nói.
Ngữ Diên nhìn về phía Quỷ Tịch cả người là máu hôn mê không thôi,
loại sợ hãi cùng khiếp đảm này sớm đã bị nàng vứt bỏ sau đầu, hắn vì cứu nàng mà biến thành như vậy, nay, nàng há có thể bỏ hắn mà đi, vì thế,
nàng hít sâu một hơi nhìn về phía A quý nói: “Ta nguyện ý!”
“Ngữ Diên. . . . . .” Lý Lập nhìn về phía nàng nhíu mi không biết nên nói như thế nào.
“Đừng lo lắng cho ta, ở chỗ này chờ ta!” nói xong, nàng đi vào Đại
Bàn đưa tay đỡ Quỷ Tịch, tiếp theo rất nhanh giúp đem quần áo Quỷ Tịch
cởi ta, trong lúc nàng cũng mặt đỏ tới mang tai, tuy rằng không phải lần đầu tiên nhìn thấy đồ vật này nọ của nam nhân, nhưng vẫn là làm cho
người ta vạn phần xấu hổ, nàng chỉ có thể không nhìn tới hắn, Đại Bàn
thấy thế liền rất nhanh hỗ trợ, hắn biết nữ hài tử ít nhiều đều gặp khó
khắn, không bao lâu, Quỷ Tịch cũng đã trơn bóng, mà Ngữ Diên mặt sớm đỏ
một mảnh.
Ngữ Diên thấy thế ho nhẹ một tiếng, ba nam nhân đều thông minh đi ra
phía ngoài, Ngữ Diên thấy thế không do dự cởi bỏ y phục của mình, một
cái lại một cái, thẳng đến toàn thân không còn gì, lúc này, nàng vẻ mặt
xấu hổ nâng Quỷ Tịch đi từ từ xuồng nước ao, chính là nàng cũng không có nhận thấy được giờ phút này Quỷ Tịch hơi hơi nhíu mày lại, cặp mắt màu
xanh lục kia chính chậm rãi mở ——