rong kinh thành, dơ bẩn không chịu nổi, mưa to giàn giụa, nhưng mặc
dù trời mưa rất to, nhưng như trước không rửa sạch được mùi máu tràn
ngập trong không khí, mà bây giờ, trong thành chết chết, bất tỉnh bất
tỉnh, trừ bỏ tiếng mưa rơi rốt cuộc không nghe được bất kỳ thanh âm gì.
Vị trí phía nam trong thành, nhìn như
trống trải không thôi, trên thực tế, ở trong ánh mắt của người khu Ma
nhìn qua cảnh tượng sẽ không đồng dạng như vậy, cảnh tượng như vậy xa xa so với những thi thể này thoạt nhìn còn đáng sợ âm trầm hơn.
Thất Dạ cũng té ở trong vũng máu, mưa rửa sạch trên khuôn mặt hắn
trắng bệch mà hắn lại không hề hay biết, hồn phách biến mất hương vị
tràn ngập ở bên trong mưa, ở trong này, duy nhất chống đỡ nổi thân mình chỉ có một ‘người’, bên kia đó là Quỷ Tịch, hắn dựa vào nghị lực ngoan
cường điều khiển chính mình chống giữ tiếp tục, mưa đánh sâu vào thân
thể đơn bạc của hắn thoạt nhìn làm cho người ta vạn phần đau lòng.
Hắn nửa quỳ trên mặt đất, trên sợi tóc mưa không ngừng tích lạc đi
xuống, trên tay hắn máu theo chuôi kiếm đi xuống không ngừng chảy xuôi,
giống như những hạt trân châu hoa mở ra ở bờ đối diện, giờ phút này, hắn cúi đầu nhìn về phía bãi máu trên mặt đất kia, đây là căn cứ chính xác
mà hắn vẫn phấn đấu lưu lại, thấy thế, trên mặt hắn dính đầy vết máu dào dạt hiện lên một ý cười nhợt nhạt, thật tốt, hắn rất rơi xuống, Ngữ
Diên ngươi cũng phải chịu đựng, chờ ta, chờ ta tới cứu ngươi, cứu ngươi. . . . . .
Ở bên trong mưa, một hồn phách đi lại tập tễnh khập khiễng hướng cửa
thành mà đi, mặc dù từng bước đi của hắn trên mặt đất đều ném ra vết máu thật dài, cho dù mưa cũng rất nhanh liền cọ rửa vết máu này , nhưng ánh mắt hắn vẫn chấp nhất đi lên phía trước . . . . . .
Mà cửa thành, bản thân bốn người đều đã bị trọng thương, Quỷ Vương
cũng là như thế, nhưng hắn luyện được yêu thuật lợi hại nhất, loại yêu
thuật này bọn họ không hiểu lắm đến tột cùng là cái gì, nhưng mà có thể
rõ ràng hiểu biết được, loại yêu thuật này đã nhập ma rồi.
“Ngươi đã không có hứng thú như vậy, ta đành phải tự mình đưa ngươi
đi chết!” Quỷ Vương lạnh giọng nhìn về phía Ngữ Diên bị hắn đánh đến hộc máu không mang theo bất cứ tia cảm tình nào nói, tuy rằng hắn rất thích nữ nhân này, nhưng mà nữ nhân cùng quốc gia tất nhiên cái gì nhẹ cái
gì nặng hắn có thể suy nghĩ ra, huống chi nữ nhân này vẫn đối với hắn
không có chút cảm tình nào.
Ngữ Diên lạnh lùng cười nhìn về phía hắn nói: “Ta chưa bao giờ cầu
ngươi lưu tình!” nói xong, nàng nghiêng đầu nhìn nhìn về phía ba nam tử
trên mặt đất bị thương so với nàng còn nghiêm trọng hơn, ba người này
đều là nàng quen thuộc, lại là đứng đầu tứ kiếm, tất nhiên sinh tử đều
đã cột vào cùng nhau.
Không biết tự lượng sức mình, Ngữ Diên vẫn là chậm rãi dựng thẳng
kiếm của mình lên, lúc này mưa thong thả nhỏ đi rồi, mưa phùn lạnh như
băng kia lưu loát rơi xuống, dường như cùng kiếm chứa hồng quang của
nàng dung làm một thể, hai người cách xa nhau hai trượng, Ngữ Diên chỉ
là yên lặng nhìn hắn, nhưng lại khẽ cười lên, nụ cười của nàng không có
một tia bi ai, giống như một đóa hoa tường vi ở trong mưa nở rộ, tịch
mịch, cô độc, xinh đẹp, và đã tràn ngập đề phòng.
Cười như vậy, làm cho Quỷ Vương xem ngây người, hắn không nghĩ dưới
tình huống như thế, nàng còn có thể cười xinh đẹp như vậy?! Chính là hắn không nghĩ tới, khi hắn giật mình một cái, kiếm quang màu đỏ theo trong tay nàng chảy ra, hắn còn chưa kịp rút kiếm phản kích, một ít sắc đỏ đã đến trước mặt của hắn.
Quỷ Vương lạnh lùng cười, yêu thuật của hắn đã đạt tới đỉnh điểm, tứ
kiếm xác nhập đối với hắn mà nói cũng không có thương tổn nhiều hơn, bởi vậy, chuyện này hết thảy trong mắt hắn xem ra chẳng qua là trò chơi mà
thôi.
Ba người muốn nhìn lẫn nhau liếc mắt một cái lần thứ hai xông tới,
trải qua chiến tranh lâu như vậy bọn họ đã biết đạo hạnh của Quỷ Vương
sớm vượt ra khỏi phạm vi bọn họ có thể khống chế, để cho bọn họ lo lắng
chính là nhóm bọn họ đều không phát hiện được tử huyệt của hắn ở nơi
nào, hắn đến tột cùng trong thời gian ngắn ngủi như thế đã trải qua cái
gì? Mới có thể lợi hại như thế?
Thất sắc chi kiếm lại phóng lên cao, kiếm trên không trung hư hư thật thật kéo thành bốn kiếm như bông hoa, như xà phun bình thường, đâm
thẳng hướng mi tâm của hắn, một chiêu này, cơ hồ đạt đến tất cả khí lực
của bọn họ, mà hắn, lại đáng sợ hơn chính là nhẹ nhàng một chút, nhưng
lại biến mất trong hư không rồi! Đợi bọn hắn thu kiếm, lui về phía sau,
hắn đã xuất hiện ở mười trượng bên ngoài.
“Đáng chết!” mọi người lớn tiếng mắng một tiếng, lại vọt tới, đao
quang kiếm ảnh vẫn chưa ngừng nghỉ, mưa phùn đã từ từ dừng lại xuống
dưới, ở thời điểm tứ kiếm còn chưa giao nhau, kiếm khí đã xảy ra va
chạm, phát ra một thanh âm “Đinh” một tiếng, cánh kiếm đã bị chấn động
thoát ra khỏi tay mọi người, mọi người trong mắt đã tràn ngập khiếp sợ.
“Bổn vương có thể tới nơi này, tất nhiên là có nắm chắc, các ngươi
không phải đối thủ của ta!” nói xong, Quỷ Vương vung đao lại bổ tới, tốc độ của hắn là nhanh như vậy, nhanh đến mức làm cho bọn họ cũng không
thấy rõ ràng, liền cảm giác được cánh tay một trận đau đớn, cúi đầu, một dòng máu đỏ chảy xuống.
“Thế nào? thực lực của Bổn vương giết chết mấy người chính là chuyện
nhỏ!” Quỷ Vương cười đắc ý, vì luyện yêu thuật này, mà hắn đã tiêu phí
rất lâu, lão nhân, ngươi không dạy ta thì như thế nào, ta chung quy so
với ngươi lợi hại hơn, chung quy muốn dẫm nát chân của ngươi, cho ngươi ở dưới mặt ta mà quỳ lạy!
‘bá’ một tiếng, kiếm trong tay mọi người lại từ mặt đất về tới trong tay của bọn nọ.
“Bổn vương không muốn cùng các ngươi chơi, ta muốn các ngươi hiện tại sẽ chết, lập tức, lập tức!” nói xong, Quỷ Vương xuất khí lực toàn thân
lao đến, bốn người suy nghĩ giống nhau, thề sống chết không thể để cho
hắn thực hiện được.
Một canh giờ sau
‘phác ~~~~’
Chiến tranh quá mức kịch liệt làm cho hai bên đều ngã xuống mặt đất
đau xót không thôi, mà vừa rồi vì bảo hộ nữ tính duy nhất, Sở Thiên đã
bị Quỷ Vương đánh hai chưởng, làm cho hiện tại hai mắt mơ hồ đau đớn
không thôi, mà ba người bọn hắn cũng chưa ngưòi nào tốt hơn, ba ngày ba
đêm đánh nhau sớm đã làm cho bọn họ mỏi mệt không chịu nổi, nay có thể
kiên trì, chính là cái gọi một cỗ khí liều mạng, nếu không, mấy người
bọn hắn đã sớm ngã xuống, mà Quỷ Vương so với thể lực của bọn họ tốt
hơn, vài ngày dây dưa hắn nhìn qua giống như là thiếu niên tinh lực dư
thừa vĩnh viễn cũng không biết mỏi mệt.
“Hoàng thượng ngươi có khỏe không?” Ngữ Diên lo lắng nhìn hướng Sở Thiên hỏi.
Hắn lắc đầu, tỏ vẻ không có việc gì, nhưng trên thực tế mọi người đều biết tình trạng lẫn nhau, nhưng không ai nhả ra kêu mệt.
“Đi chết đi!” đột ngột một tiếng, Quỷ Vương thừa dịp bọn họ nói
chuyện với nhau giờ khắc này, quay người một cái xuất ra khí lực dánh
vào Ngữ Diên, Sở Hạo thấy thế liền xoay người đẩy Ngữ Diên ra đem một
chưởng này kiên quyết nhận lấy.
‘phác’ kết cục, tất nhiên là thấy máu trọng thương lại càng trọng thương.
Quỷ Vương thấy thế chậm rãi đứng dậy cười vô cùng là vui vẻ, là hắn
biết hắn ta sẽ cứu nàng, nếu một chưởng này đánh vào trên người Sở Hạo
có lẽ hiệu quả không tốt như vậy, nhưng bọn hắn bị uy hiếp dường như
cũng là nàng, tựa hồ cũng muốn bảo hộ nàng, như vậy, hắn biết nói làm
sao, chỉ cần mỗi một chưởng, từng chiêu toàn bộ đánh vào nàng, có lẽ sẽ
nhiễu loạn chiêu thức của bọn hắn, nghĩ đến đây, hắn nói làm liền làm,
lại bào chế đúng cách phương pháp như vậy, tất nhiên mỗi một chiêu đều
không giống nhau, lại đối phó với đối tượng đều là giống nhau, Mộng ngữ
Diên!
“Đê tiện. . . . . .” Một khắc Sở Thiên hoàn toàn ngã xuống mặt đất kia bò không dậy nổi, hắn từ trong kẽ răng cố ra hai chữ này.
Quỷ Vương cười, “Đê tiện thì như thế nào, để có thể giết chết các
ngươi, chuyện tình đê tiện ta cũng có thể làm ra, ha ha, nhưng mà làm
cho ta không nghĩ tới là, uy hiếp ba người nam nhân các ngươi đều là
nàng, Mộng Ngữ Diên a, ngươi cũng thật có mị lực!” lời của hắn dường như mang theo một nửa cười nhạo.
“Sở Hạo ngươi thế nào? Phượng Ly Ca ngươi có khỏe không? Hoàng thượng ngươi. . . . . .” Bọn họ mỗi một lần bảo hộ nàng, đều nhận lấy trọng
thương, mà nàng lại bởi vì bọn họ mỗi một lần đều tránh thoát hắn làm
hại, nàng biết hắn cố ý, nhưng mà bọn họ lại nghe không rõ lời của nàng, nàng nói, để cho hắn đến đây đi, giết chết nàng cũng không sao cả,
không cần thay nàng che nữa, nhưng mà bọn họ lại khư khư cố chấp, nay,
ba người bị thương trọng bò không dậy nổi giờ khắc này, cảm giác tội ác của nàng không ngừng tăng lên.
“Ngữ Diên, ngươi nhớ kỹ, mặc kệ ngươi làm cái gì, chỉ cần ngươi cần,
chúng ta cũng sẽ ở bên cạnh ngươi, không rời khỏi ngươi, cho dù là chết” Phượng Ly Ca kiên định nói, nhân sinh tự cổ thùy vô tử (xưa nay có ai
là không chết đâu) đâu?! Mà giờ khắc này cũng chỉ có một mình hắn bị vây giữa thanh tỉnh, Sở Thiên cùng Sở Hạo sớm mồ hôi đầm đìa có chút lâm
vào trạng thái hôn mê.
“Không cần nói nữa, ta không thích nghe, ta nói cho ba người các
ngươi biết, ai cũng không thể chết, các ngươi đều chết hết, như vậy
ngoài thành các dân chúng còn lại tất nhiên đều sẽ tử vong, các ngươi
chẳng lẽ sẽ không đau lòng sao? Cho nên lên tinh thần bảo vệ quê hương!” Ngữ Diên kiên định nói, tiếp theo nàng nhìn Quỷ Vương trong mắt không
hề khiếp đảm, có chính là ngẩng đầu ưỡn ngực kiên định.
“Không sai, tuy rằng ngươi nửa người nửa xà, nhưng nử tử như ngươi
vậy ta vẫn yêu thích, nếu không ngươi suy nghĩ đi theo ra, ngươi hầu hạ
thật tốt, có lẽ ta sẽ tính toán cho ngươi sau này thành quỷ!” bộ dáng
Quỷ Vương hiện tại chính là muốn xem kịch vui .
“Ngươi. . . . . . Nằm mơ sao? Bổn vương. . . . . . Còn chưa có chết
đâu, có ta ở đây một ngày, ngươi liền mơ tưởng động vào một cọng tóc gáy của nàng!” Sở Hạo trong mơ màng gian nan mở mắt ra, hắn cắn chặt khóe
môi từng chữ từng câu nói, tiếp theo hắn một tay chống đỡ mặt đất chậm
rãi đứng lên, nhưng nhịn hai chân quá mềm yếu căn bản không thể đứng
lên, thử vài lần đều thất bại.
“Ha ha, nằm mơ, ngươi còn có cái gì có thể đánh đồng cùng bổn vương
đây? Ngươi không nhìn hai người chung quanh ngươi, bọn họ với ngươi
giống nhau, toàn bộ đều phế đi, phế đi hiểu không? Ách, ta đang suy
nghĩ, trước tiên giết ai đó!” hắn vừa nói một bên làm hình dáng chống má nghĩ nghĩ.
“Muốn giết cứ giết ta!” Ngữ Diên liền đứng ra vươn ra hai tay không hề sợ hãi nói.
“Giết ngươi? Đó là tất nhiên, nhưng, xem ra ngươi dường như đã không
còn thể lực gì theo ta đấu rồi, ta đây, thích xem thống khổ, nếu không
như vậy, ta trước hết giết bọn họ rồi giết ngươi như thế nào?” Hắn biến
thái cười cười, vì ý tưởng của chính mình mà kiêu ngạo không thôi.
“Còn có ta nữa!” chợt đột nhiên, phía sau Quỷ Vương truyền đến một
thanh âm kiên định, mọi người ngước mắt nhìn lại, đang nhìn đến người
người nào đó phía sau, đôi mắt càng thêm ảm đạm, Quỷ Tịch đã bị thương
thành bộ dáng này còn tới làm gì? Chịu chết sao?
“Quỷ Tịch? Ngươi tới đây làm cái gì? Đi nhanh lên a” Ngữ Diên liền
lớn tiếng ồn ào, tên ngu ngốc này, cũng đã bị thương nặng như thế rồi,
còn chạy tới làm gì?
“Nương tử, ta tới nhìn ngươi a, ta nói rồi còn muốn kết hôn với ngươi nữa!” Quỷ Tịch đột nhiên cà lơ phất phơ cười cười, Ngữ Diên nghe thấy
vậy cái mũi cay cay, nàng biết hắn đích thị là sợ nàng nguy hiểm cố ý
chạy tới, kẻ ngu này còn muốn lừa nàng sao?
“Ách, lại một đứa nữa không sợ chết, nhưng, ngươi đã không còn khả
năng để chết, đối với ngươi mà nói, chính là hồn phi phách tán nha!” Quỷ Vương nhìn về phía hắn chậm rãi nói.
“Cho dù là hồn phi phách tán, ta cũng sẽ không cho ngươi thương tổn
nàng!” Quỷ Tịch chậm rãi đứng thẳng người một tư thế thề sống chết bảo
hộ Ngữ Diên.
“Tốt lắm, ta thành toàn cho ngươi!” nói xong, hắn đánh một chưởng
qua, Quỷ Tịch nháy mắt liền dời đi, tiếp theo hắn cắn chặt răng lao đến, Ngữ Diên thấy thế không khỏi lo lắng không thôi, nàng hoàn toàn có thể
thấy được Quỷ Tịch bị nguy hiểm cỡ nào, hắn sao có thể dính vào chứ?
“Cẩn thận!” Ngữ Diên xông đi lên bắt đầu hỗ trợ, nhưng trong lúc vô
tình bị Quỷ Vương làm tổn thương cánh tay, một màn như vậy làm cho Quỷ
Tịch tức giận không thôi, càng dùng sức đi chém giết, Quỷ Vương nguyên
bản chẳng quan tâm đến năng lực của hắn, ai biết tiểu tử này tự dưng lại thế này đột nhiên bộc phát ra tiềm năng cùng tức giận lớn như thế, sau
vài hiệp cầm thanh kiếm đâm vào bờ vai của hắn, một kiếm này, làm cho
hắn đau đớn không thôi, chỉ nghe thấy hắn dữ tợn hét lớn một tiếng, tay
trái đem Ngữ Diên hung hăng đá đến mặt đất, tay phải quăng Quỷ Tịch rơi
xuống đất, một giây sau, tay phải nắm chặt kiếm đối với quỷ Tịch đã muốn suy yếu ngã xuống mặt đất vô lực đánh trả vọt tới.
“Không cần a. . . . . .” Ngữ Diên quỳ rạp trên mặt đất vươn tay lớn tiếng kêu rên.
“Nha đầu ngốc, bảo trọng. . . . . .” Quỷ Tịch nhìn về phía nàng thê
thảm cười, hắn đã không còn khí lực rồi, giờ khắc này, hắn chung quy
cũng phải rời đi, như vậy cũng tốt, ít nhất hắn tận lực, tận lực. . . . . .
“Tránh ra ——” chợt đột nhiên, Phượng Ly Ca không biết từ nơi nào xông ra, tiếp theo mạnh mẽ đem hắn đẩy, cái đẩy này làm cho Quỷ Tịch thân
mình suy yếu hoàn toàn ngã trên mặt đất, ngủ mê đi, mà một kiếm liền
mạnh mẽ đâm vào bên ngực trái của Phượng Ly Ca, máu nháy mắt nhiễm đỏ
kiếm Quỷ Vương, Phượng Ly Ca nhìn về phía Ngữ Diên đột nhiên cười cười,
tiếp theo hắn dường như khó khăn dặn “Hãy sống tốt, không cần chết!” Mỗi một chữ hắn nói ra, trên hàm răng tuyết trắng kia đều chảy ra máu.
‘bá’ một tiếng, Quỷ Vương bực dọc kéo thanh kiếm ra, lần này hắn đã
dốc hết sức khí dùng gần tám phần, điều này làm cho Phượng Ly Ca căn
bản không có cơ hội ở mở miệng nói ra một câu, liền trực tiếp ngã thật
mạnh trên mặt đất, giờ khắc này, trừ thanh âm hắn ngã xuống phát ra
tiếng nặng nề, trong trời đất, không có thanh âm nào.
‘ta gọi là Hoa trạch loại còn ngươi?’
‘Mỹ Dương Dương ngươi cũng thật đáng yêu’
‘mặc kệ ngươi làm cái gì, ta cũng sẽ ở bên cạnh ngươi không rời’
Vang lên bên tai thanh âm của phượng Ly Ca thản nhiên, giống như mùi
dược thảo thản nhiên trên người hắn. . . . . . Một màn kia cảnh tượng di động ở trước mắt nàng chợt lóe lên. . . . . . Hắn ôn nhu như vậy. . . . . . Tiếng cười giống như thiên sứ. . . . . . Mặc kệ nàng gặp được nguy
hiểm gì, hắn cũng sẽ hết sức hỗ trợ, hắn cũng không hỏi vì sao. . . . . . Hắn sẽ không giống Quỷ Tịch lời ngon tiếng ngọt như vậy, sẽ không giống Sở Hạo thời khắc kề cận nàng như vậy, nhưng hắn vẫn một mực yên lặng
lặng yên canh giữ ở bên cạnh nàng, vẫn luôn là. . . . . .
“Không ——-” giờ khắc này, nàng đột nhiên cảm thấy dạ dày đau đớn, ngũ tạng lục phủ đảo cùng một chỗ giống như bị người gắt gao nắm bắt, nàng
cúi gập thắt lưng từng giọt mồ hôi lạnh xông ra, đau. . . . . . Đau quá. . . . . .