Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, chỉ thấy Ngữ Diên cầm kiếm Chu Tước
liền xuất ra một chiêu “Tước kiếm bay lượn”, nàng phía trái đâm ngang
ngực, bên phải đâm chéo, liền hướng trước ngực Quỷ Vương đâm tới, giống
như mang theo tức giận rất mãnh liệt.
Quỷ Vương thất thần rồi, hắn chưa bao giờ nghĩ đến mỏi mệt như thế mà nàng còn có thể xuất ra kiếm pháp sắc bén như thế, trong lòng có chút
khẩn trương, nhưng không rút lui mà như trước xông đi lên, yêu thuật bị
khống chế, hắn hoàn thị sử sụng năng lực của bản thân, hắn sẽ không để
cho nàng thực hiện được, sẽ không, vì hắn là thiên hạ đệ nhất, thiên hạ
đệ nhất!
Giờ phút này trong mắt Ngữ Diên trừ bỏ
cừu hận cũng không thấy được gì nữa, chỉ thấy nàng thân thủ thoăn thoắt, lui bước, lắc mình, tránh né vài cái, tiến chưởng, rút kiếm, hành văn
liền mạch lưu loát, bày tay trái đánh ra, lập tức trả lại một đao,
“Keng” một tiếng, cùng vũ khí của Quỷ Vương nghênh diện chạm vào nhau.
Giờ khắc này, Hoả Tinh bắn tung tóe, trên thân kiếm của Quỷ Vương lập tức tổn hại một lỗ hổng, lỗ hổng như vậy thực tại làm cho Quỷ Vương có
chút kinh hãi, đây chính là vũ khí nổi danh, trên có ánh sáng của trời,
dưới có đất chôn dấu, làm sao có thể bị cái kiếm kia của nàng làm ta một lỗ nhỏ chứ?
Ngữ Diên mặc kệ hắn đang suy nghĩ gì, nàng trên không tung trường
kiếm một vòng, một chiêu “Long Môn phiên đằng”, liên hoàn tam kiểu, mỗi
một chiêu đều thẳng ba chỗ yếu của Quỷ Vương hạ xuống, kiếm quang lòe
lòe, thật giống như sóng trở mình dâng lên, ngọc bắn bay tung tóe, chói
mắt sinh hiệt!
Tuy rằng bất kể là võ công của Quỷ Vương hay là vũ khí đều so với Ngữ Diên còn hơn một bậc, nhưng mà, đối mặt với tuyết trắng làm cho hắn
chán ghét, đối mặt với nàng sắc bén như thế, hắn từ sau khi xuất môn,
vẫn là lần đầu tiên mệt mỏi, còn đối phương lại là một nữ nhân, tuy rằng nàng có đôi khi nửa người nửa xà, nhưng bất kể như thế nào nữ chính là
nữ, nhìn hắn thiên hạ đệ nhất làm sao có thể thua ở trong tay một nữ
nhân đâu? Nghĩ đến đây hắn liền trong cơn giận dữ, cũng lập tức xuất ra
tuyệt chiêu sát thủ, theobên hông lấy ra một đôi chữ viết nét màu vàng.
Một giây sau, hắn ngoan độc dùng một chiêu “Thượng thiên hạ địa”,
chiêu trước chỉ về trái tim Ngữ Diên, chiêu sau đi theo đâm về đầu gối
cùng các đốt ngón tay của Ngữ Diên, nếu Ngữ Diên phản ứng hơi chậm lại
một giây mà nói…, như vậy, trái tim của nàng ắt phải bị hắn một lỗ thủng trong suốt.
Thấy tình cảnh này, một cỗ lo lắng thẳng lên ót của Sở Hạo, trong
chốc lát, sức mạnh của tình yêu đã tràn ngập tất cả, hắn cầm lấy kiếm
Thanh Long như kỳ tích vọt tới, nếu là phải chết, cũng để cho hắn chết ở trước mặt nàng, nếu không thể bảo vệ nữ nhân mình thương yêu, còn sống
chính là một loại khuất nhục.
Khá lắm Sở Hạo, tình cảnh này còn có thể xông ra, muốn chết hắn sẽ
thanh toàn cho hắn ta, Quỷ Vương tức giận thu hồi chữ viết nét, sau lưng lộn lại một vòng, tựa như phía sau có thêm một mắt, một cước này về
phía sau đá ra, đá trúng tới ngực Sở Hạo.
“Sở Hạo cẩn thận!” Ngữ Diên thấy thế lớn tiếng hét lên, tiếp theo
nhanh chóng xông tới, nàng sẽ không để cho bọn họ rời khỏi nàng đi, sẽ
không!
Nàng hét lớn một tiếng, làm cho Sở Hạo đã tràn ngập lực lượng, hai
chân hắn quỳ xuống đất, theo mặt trên của tuyết trượt đi qua, phản ứng
như thế làm cho Quỷ Vương ngây ra một lúc, Sở Hạo lại là vui vẻ không
thôi, may mắn phía dưới có bông tuyết, bởi vậy hắn quỳ lướt qua đi là
thoải mái như thế.
Phản ứng như thế làm cho Quỷ Vương giận dữ không thôi, đơn giản rất
nhanh trở lại lại nhảy lên cầm kiếm vọt tới, cùng lúc đó, Ngữ Diên cầm
kiếm đứng thẳng hướng phía trước đâm tới, một chiêu này là nhằm vào chỗ
quan trọng của kẻ địch, một kiếm kia của Quỷ Vương nếu là kiếm thế không thay đổi, vẫn hướng phía trước đâm mà nói…, Sở Hạo hẳn phải chết không
thể nghi ngờ, cho nên nàng không thể mạo hiểm, mặc dù hắn đã bị thương
nặng, nghĩ đến đây, tốc độ của nàng lại tăng lên, kiếm của nàng ở trong
gió phát ra thanh âm sắc bén ‘ô ô’, mắt thấy kiếm Ngữ Diên ở sau lưng
của hắn, Quỷ Vương nhăn đầu lông mày, hắn không muốn buông tha cho cơ
hội này, nhưng lại không muốn bị nàng giết chết, hắn còn muốn xưng bá
nơi này nữa, nhưng kiếm của nàng căn bản là không có ý định buông tha
cho hắn, xem ra như là muốn đồng quy vu tận, hắn không thể, hắn không
thể chết được, vì thế hắn luống cuống cất kiếm trở lại, đã tránh ra
ngoài một trượng.
“Hừ, không thể tưởng được ngươi còn để nữ nhân cứu!” Quỷ Vương đứng ở nơi đó châm chọc nói.
Ngữ Diên cười lạnh một tiếng, “Hắn không phải người ngoài, mà là
tướng công của ta, nương tử cứu tướng công thiên kinh địa nghĩa (chuyện
hiển nhiên)!”
Nghe thấy vậy, trong lòng giống như tuôn ra quá một dòng nước ấm điều này không khỏi làm cho Sở Hạo nhe răng cười.
“Ân ái, quả nhiên ân ái a, ngươi cho là các ngươi là đối thủ của ta
hay sao?” Quỷ Vương liền chuyển hướng đề tài nói, chỉ cần phân tán lực
chú ý của nàng, chỉ cần nàng không chảy máu nước mắt, như vậy, tuyết sẽ
dừng lại, chỉ cần dừng lại, yêu thuật của hắn có thể khôi phục một nửa,
tuy rằng chỉ có một nửa, nhưng đối phó với bọn họ vậy là đủ rồi.
Dường như xem thấu động cơ của hắn, Sở Hạo nhìn về phía Ngữ Diên nói: “Hắn rất sợ tuyết!”
Nghe thấy vậy, trên mặt Quỷ Vương hiện lên một tia sợ hãi, tuy rằng
trong chớp mắt lại bị Ngữ Diên bắt được rồi, vì thế, nàng lại mãnh liệt
khóc lên, huyết lệ vẫn không ngừng chảy xuống, một màn như vậy làm cho
Quỷ Vương giống như điên cuồng, “Vì sao vì sao ngươi lại chảy huyết lệ?
Ta không tuyết rơi, không cần, không cần. . . . . .”
“Ngươi sợ? Ta cho ngươi biết, cái này đều do ngươi ban tặng, chẳng lẽ ngươi không biết ta một khi thời điểm đau triệt nội tâm sẽ chảy ra
huyết lệ sao?” Ngữ Diên trào phúng nhìn hắn, rốt cuộc cũng biết, nguyên
lai hắn lại sợ tuyết rơi như vậy, khó trách mấy ngày hôm trước kinh
thành có thể bình yên vô sự, nguyên lai chính là công lao của tuyết.
“Không cần, không cần rơi, không cần. . . . . .” Tuyết càng rơi xuống càng lớn, thân mình Quỷ Vương cũng càng ngày càng run run, luyện được
là yêu thuật vô địch thiên hạ thì như thế nào, như trước có tử huyệt,
chỉ là không có ai biết tử huyệt này sẽ là tuyết, hơn nữa rõ ràng là mùa đông mới có thể có tuyết mà vừa nhập thu đã có tuyết rơi, điều này làm
cho kế hoạch của hắn nhận lấy bị thương thật mạnh.
Sở Hạo nghiêng đầu nhìn về phía Ngữ Diên nháy mắt, Ngữ Diên lập tức
hiểu được gật đầu, tứ kiếm không thể xác nhập, như vậy để cho hai vợ
chồng bọn họ song kiếm xác nhập đi, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh,
hai người bay lên trời, song kiếm xác nhập, khiến cho bọn họ đang diệt
yêu nghiệt này đi!
Giờ khắc này không ai thấy rõ đến tột cùng là sao lại thế này, không
có ai biết xảy ra chuyện gì, dưới bông tuyết rơi lớn làm cho người ta
mắt mở không ra, mà thần khí của Quỷ Vương vào giờ khắc này cũng hoàn
toàn dừng lại, bởi vì không có ở nghe được thanh âm của hắn.
Hắn cũng không biết chuyện gì xảy ra, hắn vừa rồi còn đang hoảng hốt
vì sao có tuyết rơi, vì sao rõ ràng mùa đông có tuyết mà đầu thu đã có
rồi? Hắn chính là đang tự hỏi vấn đề này mà thôi, nhưng vì cái gì, hắn
chỉ đang tự hỏi, lại nhìn đến một hồi ánh sang màu đỏ, một hồi là ánh
sang màu xanh, hào quang của hai người này tựa hồ dung lại với nhau, vừa tựa hồ tách ra, hắn thấy không rõ, trước mắt hắn sớm trắng xoá một
mảnh.
Nhưng mà, đợi cho hắn có tri giác một khắc kia, đầu tiên cảm giác
được là phần eo đau đớn, tiếp theo đó là ngực đau đớn, đúng lúc này,
bông tuyết chốc lát liền nhỏ đi rất nhiều, trước mắt hắn dần dần rõ
ràng, trước mặt di chuyển chính là Ngữ Diên đang ở trong cừu hận trừng
mắt với hắn, dường như muốn hắn thiên đao vạn quả, mà kiếm trong tay
nàng đâm đó là bụng của hắn, nghiêng đầu, nhìn đến Sở Hạo vẫn đem nàng
che ở phía sau là lúc, trong mắt của hắn xuất hiện sợ hãi, bởi vì thứ
trong kiếm của hắn ta đó là trái tim của hắn.
Hắn chưa bao giờ nghĩ đến năng lực của Sở Hạo so với hắn lại lớn hơn, mà hắn ta lúc trước đã nhận lấy vết thương rất lớn, vì sao, hắn ta có
thể đứng lên? Vì sao có thể làm được?!
“Ngươi dùng máu tươi rửa sạch toàn bộ kinh thành, ta liền dùng máu
của ngươi tế điện vong hồn bọn họ!” Ngữ Diên nhìn về phía hắn từng chữ
từng câu nói.
Nghe thấy vậy, trên mặt Quỷ Vương xuất hiện thần sắc thống khổ, kinh ngạc, phẫn nộ, không ngừng ở trên mặt hắn lướt qua.
“Ngữ Diên, nàng không sao chứ?” Sở Hạo nghiêng đầu nhìn thoáng qua Ngữ Diên, lo lắng hỏi.
“Ha ha ha ha” Quỷ Vương lớn tiếng cười cười, trong miệng của hắn
không ngừng chảy ra máu, giờ khắc này, hắn rốt cuộc biết hắn vì sao có
thể đứng, không thể tưởng tượng được thành cũng nàng bại cũng nàng, hắn
làm sao lại không nghĩ tới nàng có thể kích phát năng lực của bọn họ
chứ?!
“Chuyện này tất cả, cũng đã xong!” Ngữ Diên lạnh lùng nói, đang nói,
nàng cùng Sở Hạo đồng thời nhìn nhau liếc mắt một cái, cùng dùng sức
rút ra kiếm khu ma của mình, Quỷ Vương thê thảm cười cười, tiếp theo đổ
về phía sau, ngã xuống trên bông tuyết màu trắng, hắn vì luyện tựu thành loại yêu thuật này, dùng chính hồn phách của mình làm giao dịch, nếu
một khi tử vong, như vậy, hắn sẽ lập tức hồn phi phách tán vĩnh viễn
không siêu sinh, giờ khắc này, hắn rốt cuộc biết rằng, chính mình sẽ
hoàn toàn biến mất. . . . .
“A di đà Phật, thiện tai thiện tai!” đột ngột một tiếng, Quỷ Vương
ngã xuống một khắc kia, phía sau bọn họ truyền đến một thanh âm phật,
xoay người liền nhìn thấy vẻ mặt hiền lành của thiên sơn đại sư, ông
nhìn về phía bọn họ khẽ mĩm cười nói: “A di đà Phật, các ngươi chung quy không có cô phụ ý chỉ của phật, cuối cùng đã cứu vớt đại nạn này!”
“Thiên Sơn đại sư, Thiên Sơn đại sư!” Ngữ Diên lập tức bỏ chạy tới,
tiếp theo khóc nhìn ông nói: “Van cầu ngài cứu cứu Phượng Ly Ca, hắn
không nên chết, không nên . . . . . .”
Thiên Sơn đại sư khẽ gật đầu, “Yên tâm đi, mạng hắn chưa đến tuyệt
lộ, trước đó lão nạp cũng đã gặp qua hắn, cho hắn dùng một viên Huyết
Đan bảo vệ, hắn sẽ bình an nhưng bệnh không nhẹ!” hắn an ủi.
“A? Huyết Đan bảo vệ? Quỷ Vương đâm vào chính trái tim của hắn, che
máu có chỗ nào lợi?” Ngữ Diên sốt ruột ồn ào, Thiên Sơn đại sư không
phải bị hồ đồ chứ?
“Hài tử ngốc, không phải trái tim mọi người đều là ở bên trái.” Thiên Sơn đại sư nhìn về phía nàng ý vị thâm trường cười cười.
Nghe thấy vậy, Ngữ Diên ngây ngẩn cả người, một giây sau, trên mặt
lập tức liền nở thành đóa hoa, “Đại sư, ngài là nói trái tim phượng Ly
Ca không phải ở bên trái, mà là đang bên phải?”
“Đứa nhỏ, đại nạn của các ngươi cũng đã đi qua, ai cũng sẽ không mất, này, ngươi cầm lấy, làm một cô gái bình thường” Thiên Sơn đại sư cho
nàng một viên thuốc, tiếp theo cười cười, liền xoay người rời đi, ông
còn phải làm rất nhiều chuyện, đây là một loạt đại nạn không thể khống
chế, cũng may bọn họ cũng chưa cô phụ ý chỉ của Phật cuối cùng hoàn
thành sứ mệnh, về sau bọn họ chỉ có hạnh phúc! Vui sướng!
Mà ông cũng nên đi làm chuyện của mình, ông nên vì những vong linh
này mà siêu độ, làm cho bọn họ sớm ngày đầu thai, “A di đà Phật thiện
tai thiện tai!”